Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

10:31 chiều – 28/10/2024

3.

Ồn ào thì ồn ào, sự thật vẫn phải nói cho rõ.

Tôi đặt giao diện WeChat của trà xanh nhỏ trước mặt Mã Thần Hiên, trước tiên giải thích rõ nguyên nhân hậu quả, đầu tiên là xin lỗi anh vì tôi đã tự ý đọc tin nhắn của anh. Sau đó tôi phân tích kỹ càng từng hành động một của trà xanh nhỏ. Giải thích một lúc lâu, cuối cùng để anh biết rõ một sự thật.

Mã Thần Hiên: “Cho nên ý của em là cô ta thích anh?”

Tôi: “Có khả năng.”

Mã Thần Hiên nghi ngờ xoa cằm: “Cô ta nói với anh những lời này là vì muốn theo đuổi anh?”

Tôi: “Có thể là theo đuổi, có khả năng chỉ là thính.”

Mã Thần Hiên nghi ngờ xoa cằm: “Sao anh lại không cảm nhận được?”

Tôi: “…Anh dùng sức cảm nhận một chút.”

Mã Thần Hiên dùng sức thử cảm nhận.

Mã Thần Hiên: “Anh cảm thấy hơi mơ màng, hơi ngốc, lại còn cả buồn nôn và choáng nữa.”

Mã Thần Hiên: “Cả đói nữa, trưa chúng ta đi ăn mì với gà hầm được không?”

Tôi: “…Em nói anh động não chứ không nói dạ dày anh làm việc.”

Mã Thần Hiên tiếp tục hỏi.

Mã Thần Hiên: “Tại sao cô ta muốn theo đuổi anh mà đều nhờ anh giúp đỡ vậy, không phải là cô ta nên làm giúp anh cái gì sao?”

Tôi: “Có phải em gái này có bề ngoài nhẹ nhàng đáng yêu, nói chuyện thì như nói thầm, hành động thì yếu ớt như liễu, giống một đóa hoa trắng thẹn thùng trong gió không?”

Mã Thần Hiên: “Sao anh biết được.”

Tôi: “Lúc anh liên hoan câu lạc bộ chưa gặp bao giờ sao?”

Mã Thần Hiên nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ, giống như tôi đang hỏi vấn đề gì rất không bình thường vậy.

“Mỗi lần liên hoan anh nộp năm mươi tệ là để biết mình ăn được bao nhiêu chân cua, biết so sánh cá tuyết và cá mực cái nào ngon hơn, một người có thể ăn được bao nhiêu bít tết. Chứ đâu phải người nào lớn lên trông thế nào.”

Tôi: “…Tốt. Đa phần con trai đều thích cô gái yếu ớt, như vậy có thể kích thích ham muốn bảo vệ của họ, để hình tượng của họ càng mạnh mẽ hơn.”

Mã Thần Hiên cảm thấy rất khó giải thích: “Tại sao họ lại nghĩ như vậy? Nếu như hình tượng của họ cần người khác để có thể trở nên mạnh mẽ hơn thì chẳng phải đang chứng minh bản thân họ rất yếu sao?”

Mã Thần Hiên: “Chẳng lẽ lúc bị trộm ví bọn họ sẽ cảm thấy “tôi rất giàu” sao?”

Mã Thần Hiên: “Anh không thích như vậy, anh thích người khỏe mạnh. Thay vì hoa, anh thích hành trồng được ở sa mạc hơn, vừa xanh vừa có thể làm rau trộn.”

Mã Thần Hiên tình cảm nhìn tôi: “Giống như em vậy, em có thể ăn hết hai cân thịt bò kho tương, anh thấy rất hiếm có.”

Khóe miệng tôi giật giật.

Nên nói anh ngốc hay là nên khen anh thành thật đây.

Tôi nắm tay anh: “Đi thôi, chúng ta đi ăn gà hầm.”

4.

Mã Thần Hiên được ăn gà hầm mình nhớ mong, vui như đồ ngốc.

Tôi gắp một đũa bỏ vào miệng. Vị thì là và tiêu bắc kích thích vị giác, thịt mềm tan ra trong miệng, cà rốt và ớt xanh mọng nước ngon ngọt. Kết hợp với mì, đúng là sự hưởng thụ tối cao.

Tôi uống một ngụm nước ô mai ướp lạnh, thoải mái thở dài một hơi.

Quả nhiên thời điểm hạnh phúc nhất chính là lúc ăn cơm.

“Anh Thần Hiên, anh cũng ở đây sao!”

Giọng nói ngạc nhiên từ trên trời giáng xuống đánh nát vẻ mặt hạnh phúc của tôi.

Nữ sinh mặc một bộ váy liền sáng màu ôm người phác họa vòng eo nhỏ nhắn. Khuôn mặt thanh tú, trên mặt trang điểm nhạt, nhìn kĩ mới có thể nhận ra là dùng hai lớp kem nền trắng ngà cộng với một lớp phấn lót màu nude, đồng thời cố tình không kẻ mắt, tạo nên hình tượng đẹp tự nhiên không son phấn.

Có thể nói là vô cùng tốn công.

Ánh mắt chan chứa của Giang Khả Nhi nhìn Mã Thần Hiên.

Mã Thần Hiên ngẩng đầu.

Mã Thần Hiên cúi đầu.

Mã Thần Hiên chọc tôi: “Này, đây chính là cái cô Khả Nhi kia à?”

Tôi: “…Anh hỏi em em hỏi ai?”

Giang Khả Nhi thấy anh không có động tác gì, tay cầm khay đồ ăn, sắc mặt có hơi xấu hổ.

Cuối cùng vẫn là tôi không đành lòng cầm bát lùi vào trong, ra hiệu cho cô ta ngồi đối diện mình.

Giang Khả Nhi đặt đồ ăn xuống đối diện tôi, người lại ngồi sang hướng đối diện với Mã Thần Hiên: “Anh Thần Hiên, anh đọc WeChat của em chưa, sao không trả lời người ta?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Mã Thần Hiên đang đánh vật với miếng thịt gà, mơ mơ hồ hồ trả lời: “Xem rồi, xem với người yêu tôi. Hai chúng tôi còn cãi nhau nữa.”

Ánh mắt Giang Khả Nhi sáng lên, sau đó lại thay đổi sắc mặt với tốc độ ánh sáng, cô ta hơi che miệng, vẻ mặt vô cùng khó xử.

“Sao, sao lại như vậy chứ, sao chị ấy lại nghĩ về anh như vậy… Anh Thần Hiên, em thật sự chỉ muốn cảm ơn anh, ngày thường anh chăm sóc em như vậy, lúc nào cũng nghĩ đến em, em chỉ muốn mời anh ăn một bữa cơm để cảm ơn anh đã vất vả như vậy thôi, em không có ý muốn phá hoại tình cảm của hai người.”

Dứt lời lại nhìn về phía tôi, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nước mắt dần xuất hiện: “Chị chính là bạn gái anh ấy sao? Em và anh ấy thật sự rất đơn thuần, anh ấy chỉ xem em là em gái mà chăm sóc thôi. Cho dù chị không thích em thì sao lại không tin tưởng anh ấy như vậy chứ? Nếu em là người yêu anh, em nhất định sẽ ủng hộ anh vô điều kiện, tin tưởng anh, sẽ không dễ dàng nghi ngờ quyết định của anh…”

Nước mắt cô ta như sắp rơi xuống: “Anh, em nói đúng không?”

“Rốt cuộc cô đang nói gì vậy?”

Cuối cùng Mã Thần Hiên cũng nuốt xong miếng thịt gà kia, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Giang Khả Nhi.

“Tôi muốn trực tiếp từ chối cô, bạn gái tôi lại nhất định muốn tôi phải từ chối cô uyển chuyển nhẹ nhàng. Cô ấy nói cô là con gái, da mặt mỏng, tôi nói cô ấy như vậy là đang phân biệt giới tính, da mặt nam cũng đâu chắc sẽ dày? Cũng như tôi vậy, vô cùng mẫn cảm tinh tế, hiểu nhất là nhìn mặt mà nói chuyện, việc khó làm nhất chính là từ chối người khác.”

Mã Thần Hiên nhìn cô ta, chân thành nói: “Cho nên cô có thể nhanh đi được không, ba người cùng ăn rất chật.”

Tôi lén nhìn Giang Khả Nhi, lần này cô ta nhanh chóng khóc.

Nhưng cô ta cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, mềm mại cười một tiếng: “Không sao, em ăn không nhiều, rất nhanh sẽ xong.”

Đúng là không nhiều, một cái khay lớn như vậy mà chỉ đặt một bát canh miễn phí.

Giang Khả Nhi cầm thìa đặt lên môi, nhẹ nhàng thổi thổi rồi nhấp một ngụm.

Một bát canh rong biển mà lại giống như đang ăn trứng cá cao cấp. Tôi khâm phục muốn vỗ tay.

Giang Khả Nhi làm như vô ý nhìn qua bát tôi, giật mình kêu lên: “Chị, trong bát chị là gì vậy?”

“Cái này là gì sao?” Mã Thần Hiên mấy lần bị ngắt đường ăn uống, có hơi không nhịn được: “Cái này không phải là…”

Ánh mắt anh nhìn về phía khay đồ ăn của Giang Khả Nhi, lời lập tức dừng lại.

“Mẹ ơi.” Anh ngơ ngác nói, sự bực bội lập tức biến mất. Anh xua tay với Giang Khả Nhi, vẻ mặt thương hại: “Cô đừng nói gì nữa, tôi hiểu.”

Còn tôi thì không hiểu anh đang hiểu cái gì.

Nhưng hành động tiếp theo của Mã Thần Hiên khiến nước ô mai trong miệng tôi thiếu chút nữa phun ra ngoài.

Anh lặng lẽ ra hiệu với Giang Khả Nhi, nhỏ giọng nói: “Đồ ăn nằm ở chỗ kia. Yên tâm, chuyện này không có gì để xấu hổ cả. Hơn nữa trường học chắc chắn sẽ bảo vệ những bí mật này của sinh viên như cô.”

Anh vừa chỉ bát tôi vừa nghiêm túc giải thích:

“Đây là mì, ăn rất ngon.”

Khuôn mặt Giang Khả Nhi biến thành màu gan heo. Tôi cố gắng véo đùi mới có thể kiềm chế tiếng cười.

“Không phải, là em hiểu lầm.” Giang Khả Nhi yếu đuối nói: “Hóa ra một mình chị gái có thể ăn hết một bát mì nha.”

Cô ta cười với Mã Thần Hiên: “Em còn tưởng rằng anh chơi xấu, cố ý bắt nạt chị nữa. Dù sao đâu có cô gái nào có thể ăn hết một bát mì được chứ.”

Cô ta lại nhấp thêm một ngụm canh (nhìn như chỉ chấm thìa lên môi), nhẹ nhàng thì thầm: “Giống em, mỗi bữa chỉ ăn một bát canh nhỏ đã rất no rồi.”

Mã Thần Hiên nhìn cô ta như đang tự hỏi gì đó. Anh muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói.

Anh như sợ Giang Khả Nhi bị đả kích, cân nhắc từ ngữ: “Tôi cảm thấy… cô nên đến bệnh viện kiểm tra thử xem.”

“Ông cậu tôi trước khi qua đời cũng thế này, mỗi ngày một bát nhỏ, hơn nữa chỉ có thể ăn đồ lỏng…”

Giang Khả Nhi không thể nhịn được nữa: “Em không bị bệnh.”

Mã Thần Hiên vẫn rất do dự: “Nhưng cô cũng không bình thường.”

Giang Khả Nhi ý thức được mình phản ứng hơi quá, cô ta nhanh chóng chớp chớp mắt, nghịch ngợm lè lưỡi: “Em biết đàn anh quan tâm em rồi. Em chỉ đang giảm béo thôi, dù sao nữ sinh mà, chắc chắn phải giữ dáng.”

Cô ta cố ý nhìn thoáng qua tôi.

“Con gái nên xinh đẹp. Gầy một chút không chỉ tốt cho bản thân mà còn là tôn trọng bạn trai nữa. Nếu như ngay cả dáng người còn không thể giữ, muốn ăn gì ăn đó, cho dù may mắn có bạn trai cũng sẽ bị đối phương vứt bỏ. Dù sao không có người đàn ông nào thích một cô gái không giống cô gái.”

Yên lặng như tờ. Khi tôi còn đang kinh ngạc vì trong trường đại học mà vẫn có thể nghe được kiểu phát ngôn bó chân như thế này, Mã Thần Hiên lên tiếng.

Anh nghiêm túc nói: “Vậy sau này cô có bạn trai, nhất định phải để anh ta tết tóc cho mình.”

Giang Khả Nhi: “?”

Mã Thần Hiên: “Còn phải cố gắng dành dụm để mua tứ hợp viện (1).”

(1) nhà thời xưa

Giang Khả Nhi: “Lại cưới thêm cho anh ta mấy cô vợ nhỏ nữa.”

Dứt lời, Mã Thần Hiên thu dọn bàn ăn của chúng tôi, vừa cầm khay lên vừa hỏi tôi: “Buổi chiều xem phim làm gì đấy ăn đi, bò kho, chân giò sốt cay hay là gà chiên?”

Tôi kéo tay anh: “Hôm nay đổi khẩu vị, ăn chay.”

Mã Thần Hiên ngầm hiểu: “Được, anh mua cá rán.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận