Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

3:10 chiều – 21/11/2024

1

Lúc tôi đẩy cửa phòng thử đồ ra, học muội mặc áo cưới của tôi, đang dán trên người Chu Tự.

Chu Tự thở hổn hển, trên cổ có vài quả dâu tây mới trồng.

Toàn bộ khung cảnh hỗn độn vô cùng.

Vẫn là học muội mở miệng trước.

“Chị à, em làm bẩn áo cưới của chị rồi. Đều do học trưởng, em không muốn mặc, nhưng anh ấy nói như vậy càng có cảm giác.”

Tôi nhịn xuống cảm xúc buồn nôn, nhìn về phía Chu Tự.

Hắn ôm eo học muội, cười thỏa mãn.

“Tịch Tịch, chúng ta chắc chắn sẽ kết hôn. Trước khi kết hôn tìm kiếm một chút kích thích, cũng không tính là quá đáng chứ?”

“Ở phòng thử đồ làm xằng bậy, quả thật rất kích thích.”

Tôi cụp mắt nhìn mũi giày, không nói gì.

Chu Tự khuyên tôi: “Nếu trong lòng Tịch Tịch cảm thấy không công bằng, em cũng có thể đi thử xem.”

Tôi “Ừ” một tiếng, xoay người rời đi.

Lúc đi, học muội cười hỏi Chu Tự: “Anh nói như vậy, không sợ chị ấy đi tìm người đàn ông khác sao?”

Chu Tự nhìn bóng lưng tôi, giọng điệu chắc chắn.

“Không sợ. Tịch Tịch rất ngoan, trong mắt chỉ có anh, không chứa nổi người khác.”

2

Tôi dừng lại trước quầy.

Tôi nói với nhân viên cửa hàng, bộ váy cưới kia bẩn rồi, tôi không cần nữa.

Học muội ở trong lòng hắn vui sướng khi thấy người gặp họa: “Học trưởng, chị ấy không muốn kết hôn với anh nữa rồi. Làm sao bây giờ, anh chỉ có thể bên em thôi đúng không?”

Nhưng sau đó, tôi lại chỉ một bộ áo cưới bằng vải sa-tanh: “Lấy cái này đi. Lần sau chú ý một chút, đừng để cho người ta mặc của tôi nữa.”

Nhân viên cửa hàng nhìn thoáng qua hai người trong phòng thử đồ, lại nhìn về phía tôi.

Ngoài miệng tỏ ra hết sức kính trọng, nhưng ánh mắt nhìn tôi mang theo chút thương hại, còn xen lẫn khinh thường.

Học muội không thể tin: “Loại chuyện này chị ấy cũng có thể nhẫn nhịn sao?”

Chu Tự lại hài lòng cong khóe môi.

“Anh đã sớm nói rồi, Tịch Tịch rất nghe lời, cô ấy không bỏ anh được đâu.”

“Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ chấm dứt. Anh muốn dành hết tình cảm cho Tịch Tịch.”

3

Tôi nặng nề bước ra khỏi cửa tiệm.

Thuận tiện đăng lên vòng bạn bè.

[Trái tim tan nát thành mã vạch hai chiều, quét ra vẫn là em yêu anh.]

Sau đó liền hẹn bạn thân đi quán bar, bước chân đều trở nên nhẹ nhàng.

Chu Tự không biết, thật ra chúng tôi là tra nữ cao cấp thích ngụy trang thành kẻ yêu đương não tàn mà thôi.

4

Tôi dựa vào sô pha, bên trái là một anh chàng dễ thương đút rượu, bên phải là một anh chàng cơ bắp mát-xa vai.

Kiều Hề cảm thán: “Cậu có biết không, bên ngoài đều đang đồn cậu là dính mãi không buông Chu Tự đấy!”

“Năm nhất, cậu mặt dày mày dạn theo đuổi Chu Tự, mỗi ngày đều đi tìm anh ta. Anh ta chặn cậu, cậu nhìn dấu chấm than màu đỏ, nói màu đỏ đại biểu cho sự nhiệt tình, anh ta muốn kết hôn với cậu.”

“Năm thứ hai đại học, Chu Tự không để ý tới cậu, cậu sửa ghi chú thành [đối phương đang nhập vào bên trong.]”

“Năm ba đại học, Chu Tự gặp tai nạn xe cộ mất máu quá nhiều, cậu quỳ xuống khóc lóc cầu xin bác sĩ rút cạn máu của cậu.”

“Lộ Tịch à, cậu đúng là điển hình của việc yêu đương não tàn!”

Tôi chớp chớp mắt, uống rượu của em trai đưa tới, xoa đầu hắn khen thưởng.

“Không có cách nha, ai bảo gia thế anh ta quá hiển hách. Ba mình nói, nếu không kết hôn với Chu Tự, cổ phần công ty một phần cũng không cho mình.”

Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra.

Một người đàn ông áo sơ mi đen quần tây đen đi vào, trên mặt còn đeo kính viền vàng.

Dáng người rất tốt, vai rộng eo nhỏ mông còn vểnh, hai chân kia nhìn qua so với tôi đều dài hơn, không biết ngồi lên sẽ sảng khoái bao nhiêu.

Ánh đèn quá mờ, tôi không thấy rõ mặt hắn nhưng bầu không khí rất tuyệt vời.

Đúng kiểu nhã nhặn bại hoại mà tôi thích.

Tôi chỉ vào khuy cài giày cao gót màu đen của mình, hơi nhấc chân, chậm rãi dặn dò: “Cài lại giúp chị.”

Hắn dường như ngẩn ra, sau đó chậm rãi khom lưng, quỳ gối xuống đất, không quá thuần thục cài khuy giày cho tôi.

Bộ dáng vừa hèn mọn vừa thành kính.

“Yo, vẫn là người mới.”

Tôi dùng mũi chân xoa yết hầu của hắn, hắn bị ép ngẩng cằm lên, yết hầu chuyển động một vòng, cùng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Đường nét sắc sảo, mặt mày lạnh lẽo, trên sống mũi cao mà thẳng còn có một nốt ruồi đỏ.

“A.”

Tôi và Kiều Hề đồng thời hít một ngụm khí lạnh.

Cô ấy hít thở xong, kích động nói: “Đẹp trai quá.”

Tôi hít thở xong, hai chân phát run, gần như muốn ngất xỉu.

Người trước mặt này là anh em của Chu Tự, Thái tử gia ở Bắc Kinh – Phó Tứ Đình.

Hắn trở tay cầm mắt cá chân tôi, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve cổ tay tôi.

“Chị gái, tôi vừa rồi phục vụ, chị có hài lòng không?”

5

Tôi sợ hãi trốn vào sofa.

“Phó…… Phó tổng, tôi xin lỗi, tôi không biết là anh.”

Nhưng cổ chân bị hắn nắm chặt, tôi không thể rút lui.

Giọng nói của hắn cũng rất sảng khoái.

“Không phải tôi, đổi lại là người khác, chị có thể làm xằng bậy sao?”

Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy điện thoại di động ra, mở vòng bạn bè của tôi, nghiêm túc nhìn một lần.

Ngày hôm qua tôi đăng: “Cái gì não tàn, anh ta nói tôi là cô gái yêu đương não tàn.”

Hôm trước tôi đăng: “Chào buổi tối, bây giờ cuối cùng cũng không mưa, gió cũng ngừng, người đi đường ngừng, tôi đang ở chốt an ninh, nhớ anh ấy không ngừng.”

Hôm trước nữa tôi đăng: “Công việc ở xưởng ốc vít tôi đã nghỉ rồi, không có ý nghĩa. Tôi phải đi làm thợ hàn điện. Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể làm cho mắt anh ấy sáng ngời.”

Khóe miệng Phó Tứ Đình chứa một nụ cười tản mạn, đặt tôi lên sô pha, trong tay còn cầm cổ chân của tôi.

“Chị, Chu Tự biết sau lưng chị làm những trò này không? Có cần tôi nhắc nhở anh ta một chút không?”

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy tiền trong tay sắp bay mất.

Nước mắt của tôi lập tức chảy ra, vô cùng uất ức năn nỉ hắn: “Tôi cầu xin anh đó, ngàn vạn lần đừng nói cho anh ta biết.”

Phó Tứ Đình mỉm cười, nghiêng đầu dán môi lên mắt cá chân tôi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Chị, không nói cho anh ta cũng được, nhưng tôi muốn phí bịt miệng.”

Hắn cầm lấy tay tôi đặt ở trên bụng dưới của hắn, dùng miệng cắn mở cúc áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, nhã nhặn lại dã tính.

“Hôn tôi một cái, tôi sẽ không nói.”

Phó Tứ Đình ghé sát vào tôi, môi liền dừng cách tôi một cm, chỉ cần tôi hơi ngửa đầu là có thể chạm tới.

Tôi quay mặt đi: “Anh như vậy… vô đạo đức…”

Phó Tứ Đình lại thấp giọng hỏi tôi: “Chẳng lẽ chị có đạo đức?”

Hắn khẽ liếm môi dưới của mình, đôi môi mỏng màu sắc diễm lệ, lời nói mê hoặc.

“Chạm một cái, coi như hôn.”

Ngay khi tôi đang đau khổ suy nghĩ làm sao để từ chối, điện thoại di động vang lên.

Phó Tứ Đình nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động: “Chị, sao không nghe điện thoại?”

Nghe tiếng chuông này, không cần cúi đầu, tôi cũng biết là Chu Tự gọi tới.

Tôi muốn giấu điện thoại ở phía sau, nhưng không kịp rồi.

Phó Tứ Đình đi trước tôi một bước, nhấn nút nghe.

Giọng nói của Chu Tự từ đầu dây bên kia truyền đến, có chút khàn.

“Tịch Tịch, anh gọi bánh ngọt mà em thích, lát nữa sẽ đưa đến nhà em.”

“Muốn nghe em nói yêu anh, hôm nay em còn chưa nói với anh.”

Phó Tứ Đình lại nhíu mày, nhìn chằm chằm tôi, dán vào vành tai tôi, như là làm nũng: “Chị không được nói, em không muốn nghe.”

Chu Tự chờ đến có chút không kiên nhẫn “Tịch Tịch?”

Tiền quan trọng hơn.

Tôi kiên trì “Chu Tự, em yêu…”

Lời còn chưa dứt, Phó Tứ Đình đột nhiên chế trụ gáy tôi, cúi người xuống.

Điện thoại vẫn đang gọi, Chu Tự đang chờ tôi nói chuyện.

Tôi sợ tới mức một chút âm thanh cũng không dám phát ra, gắt gao khóa chặt răng lại.

Phó Tứ Đình dường như có chút bất mãn, bóp eo tôi một cái, tôi đau đến rên rỉ một tiếng, thanh âm đến ngay cả chính mình cũng không thể tin được.

Chờ đến khi tôi kịp phản ứng, hàm răng bị cạy ra, bên tai tràn đầy tiếng hôn.

“Tịch Tịch, sao em không nói lời nào?”

Chu Tự trải qua tình trường lâu dài, nhận ra có gì đó không đúng.

“Giọng nói bên kia của em là gì? Hiện tại em đang ở cùng với ai?”

Phó Tứ Đình một bên hôn môi, một bên còn có sức lực phân tâm.

“Chị à, nói cho anh ta biết rằng chúng ta đang hôn nhau đi.”

Nhưng tôi thở hổn hển, căn bản không có cách trả lời hắn.

“Tịch Tịch, gọi video.” Chu Tự rốt cuộc ngồi không yên, “Hiện tại! Lập tức! Lập tức gọi!”

Hắn trực tiếp cúp điện thoại, gọi video tới.

Phó Tứ Đình cầm lấy điện thoại di động, màn hình đối diện chúng tôi.

“Chị, lại đây, nhìn ống kính.”

Mồ hôi lạnh của tôi trong nháy mắt toát ra, vội vàng bắt lấy cổ tay Phó Tứ Đình, muốn ngăn cản động tác của hắn.

Nhưng đã không còn kịp rồi.

Ngay khi Phó Tứ Đình muốn nghe máy, may mắn là điện thoại di động bởi vì hết pin nên tự động tắt máy.

Màn hình biến thành màu đen, phản chiếu lại hình dáng của tôi và Phó Tứ Đình lúc này.

Gần nhau, chóp mũi chạm nhau, hơi thở đan xen.

Thấy thế nào cũng là mập mờ.

Hắn có chút tiếc nuối, thay tôi vén tóc mai ra sau tai: “Chị, cần tôi giúp chị sạc pin không?”

Tôi giật lấy điện thoại để ổn định hơi thở, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

“Phó tổng, vừa rồi coi như đã hôn rồi. Hy vọng anh có thể giữ lời, giúp tôi giữ bí mật.”

Không đợi hắn trả lời, tôi nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, giả vờ buồn bã.

“Hôm nay tôi sở dĩ làm như vậy, là bởi vì ở tiệm áo cưới bắt gặp Chu Tự và học muội hôn nhau. Tôi thật sự quá mức thương tâm, lúc này mới tới nơi như này. Về sau sẽ không bao giờ tới nữa.”

“A, sao có thể không đến, đây là chỗ vui vẻ của tôi.”

Phó Tứ Đình nghe xong lời này, sắc mặt lại trầm xuống, tay ôm eo tôi cũng buông lỏng một chút.

Đây là không tin lời của tôi, còn muốn đi mách lẻo với Chu Tự?

Hắn nhíu mày, đường hàm càng lúc càng sắc bén.

“Lộ Tịch, anh ta đùa bỡn tình cảm của cô, đem cô ra đùa giỡn, cô còn muốn kết hôn với anh ta?”

Xem ra Phó Tứ Đình quả nhiên không tin lời ngụy biện của tôi, đang giúp Chu Tự thử tôi.

Tôi nhìn thẳng đèn phòng bao, cố gắng để khi mình nhắc đến Chu Tự ánh mắt đều tỏa sáng.

“Tôi không có bị anh ấy đùa giỡn xoay quanh, bị xoay vòng là sở thích của tôi, tôi có tính toán của mình.”

Nói xong, tôi lập tức đứng dậy, ôm di động chạy vội: “Chúng tôi yêu nhau theo cách riêng, anh không hiểu đâu.”

Ra khỏi cửa phòng bao, tôi còn cảm thấy trên môi tê dại, là Phó Tứ Đình gặm.

Tôi cho rằng Chu Tự sẽ gọi điện thoại cho tôi, trong đầu tính toán xem nên giải thích thế nào, kết quả mở điện thoại ra nhìn, hắn lại chỉ gửi một tin nhắn.

“Đừng chơi quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút, nếu không anh sẽ đau lòng.”

“Lát nữa nhớ lấy bánh ngọt, hai người cùng ăn.”

Tôi thấy ngớ ngẩn.

Quen biết Chu Tự nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ biết, thì ra hắn thích màu xanh lá cây.

Tôi nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn nửa ngày, sau khi xác nhận mình không nhìn lầm, liền gọi điện thoại cho Kiều Hề đã sớm chạy đi.

“Sao Chu Tự lại thích bị cắm sừng? Nhìn không giống lắm…”

“Tỉnh táo một chút đi Lộ Tịch, hôn Phó Tứ Đình là có thể giải quyết được vấn đề sao?”

“Cậu không nghe điện thoại, Chu Tự lập tức gọi cho mình. Mình nói cậu ở nhà mình, công ty đột nhiên có cuộc hội nghị trực tuyến, cậu ôm máy tính đi họp.”

Tôi do dự một chút: “Anh ta không nói âm thanh bên kia của mình không đúng lắm sao?”

“Nói rồi.” Kiều Hề hừ lạnh một tiếng, “Mình nói mình đang xem phim nên âm thanh phát ra ngoài.”

“Vậy anh ta tin sao?”

“Đúng vậy.” Kiều chế giễu nói, “Tin. Anh ta nói cậu yêu anh ta lắm, cho dù bảo cậu ra ngoài tìm đàn ông khác, cậu cũng trăm triệu lần không dám.”

“A đúng rồi, bên anh ta còn có một nữ sinh đang thúc giục, nói quần áo đều đã cởi, muốn anh ta nhanh lên một chút, anh ta liền cúp điện thoại.”

Tôi trầm mặc một lát, đột nhiên cảm thấy con người tôi thiết lập cũng thật ổn.

Bởi vì có nhược điểm rơi vào trong tay Phó Tứ Đình, tôi cố gắng tránh hắn ta.

Nhưng không nghĩ tới, không quá vài ngày, tôi và Phó Tứ Đình lại gặp mặt.

Địa điểm còn rất xấu hổ.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận