14.
Tôi không hiểu tình yêu là gì.
Khi tôi bảy tuổi, mẹ nói yêu tôi, nhưng rồi lại quay lưng bỏ đi.
Khi tôi tám tuổi, cha cũng nói yêu tôi, nhưng rồi lại kết hôn và có con với người khác.
Khi tôi mười bốn tuổi, trong trường học, một cậu bé đỏ mặt tiến đến nói rằng cậu thích tôi và xin tôi hãy ở bên cậu.
Nhưng khi tôi lạnh lùng từ chối, cậu khóc lóc bỏ chạy, vừa chạy vừa gọi tôi là quái vật không có tình cảm, đáng đời bị người khác cô lập.
Khi lớn lên, tôi học được cách giao tiếp và quan sát thái độ của người khác.
Mọi người khen tôi cởi mở và chu đáo.
Nhưng chỉ có tôi biết, bề ngoài và nội tâm của tôi hoàn toàn trái ngược.
Dù tôi có biểu hiện nhiệt tình đến đâu, thì nội tâm tôi mãi mãi là một đầm nước đọng.
Cho đến khi hệ thống tìm thấy tôi và nói rằng tính cách của tôi rất phù hợp để hoàn thành nhiệm vụ, tôi trùng hợp gặp Tạ Hoài Yến.
Từ đó, đầm nước đọng trong tôi bắt đầu nổi lên gợn sóng.
Tạ Hoài Yến rõ ràng có cuộc sống bất hạnh từ nhỏ hơn tôi, nhưng hắn lại giống như mẹ hắn, vẫn có khả năng yêu thương người khác.
Có rất nhiều người đến và đi trong cuộc đời tôi, nhưng chỉ có hắn dùng hành động của mình để chứng minh rằng tình yêu thực sự tồn tại trên thế giới này.
Khi về đến nhà, Tạ Hoài Yến đi tắm.
Tôi ngồi trên giường suy nghĩ thật lâu rồi cuối cùng gõ hệ thống.
“Hệ thống, tôi muốn nói một chuyện.”
“Làm sao vậy?”
Tôi từ từ ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Tôi muốn từ bỏ nhiệm vụ ban đầu.”
Dù sao, Tạ Hoài Yến đối với tôi rất chân thành, còn tôi lại tiếp cận hắn chỉ vì nhiệm vụ.
Tôi cảm thấy điều đó rất không công bằng với hắn.
Hệ thống ngạc nhiên: “Ký chủ, cô nghiêm túc sao!”
Nó lắp bắp nói: “Cô, cô từ bỏ nhiệm vụ này, điểm tích lũy thưởng một trăm triệu sẽ không còn nữa!”
Tôi: “Trông tôi có vẻ thiếu tiền không?”
“Chỉ đùa thôi.” Hệ thống tức giận nói: “Cô là ký chủ của tôi, cô hẳn phải rõ hơn ai hết cái giá phải trả khi từ bỏ nhiệm vụ.”
“Tôi biết.”
Từ bỏ nhiệm vụ có nghĩa là vi phạm điều kiện, cái giá phải trả là không thể trở về thế giới chính, chỉ có thể bị giam ở đây.
Người bình thường chắc chắn sẽ rất khó chấp nhận.
Nhưng tôi lại khác.
Trở về không có gì đáng để tôi lưu luyến.
Tôi ở đó không có người thân bạn bè, cũng không có gì đặc biệt gắn bó.
Nói đến đây, tôi ngẩng đầu cười nhẹ: “Nhưng ở đây, có người yêu tôi. Cho nên không lấy được phần thưởng của hệ thống cũng không sao. Bởi vì phần thưởng lớn nhất của tôi, đã sớm xuất hiện bên cạnh tôi rồi.”
Chưa dứt lời, tôi bỗng nhiên cứng đờ.
Một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt eo tôi.
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông từ phía sau vang lên, bó sát vào tôi: “Cục cưng, cảm ơn em.”
Tay tôi nắm chặt lại ngay lập tức.
Đầu óc tôi căng thẳng đến trống rỗng: “…… Anh biết hết rồi sao?”
Tạ Hoài Yến dụi đầu vào cổ tôi, buồn bực nói: “Anh đã sớm biết rồi.”
“Từ khi nghe cái hệ thống rách nát kia khuyến khích em chạy trốn, anh đã biết.”
Tôi không ngờ hắn lại biết sớm như vậy!
Tôi bị sốc.
Lúc đó tôi còn cố gắng bịa ra lời nói dối để trốn thoát, tự cho là mình đã che giấu được.
Nhưng không ngờ hắn đã sớm biết, chỉ là không muốn vạch trần.
Tôi bối rối quay người nhìn hắn: “Anh rõ ràng biết em lừa gạt anh, sao không nói?”
“Tại sao phải nói?” Tạ Hoài Yến hỏi ngược lại: “Nếu em thích ở đây, anh cũng thích ở đây, việc em tình nguyện ở lại có gì phải vạch trần?”
Tôi:……
Giọng nói của tôi dần hạ thấp, cảm giác áy náy tự nhiên trỗi dậy: “Nhưng em vẫn luôn lừa gạt anh…”
Ngay sau đó, tôi cảm nhận được sự ấm áp từ đôi môi của hắn.
Tạ Hoài Yến vươn ngón tay dài, nhẹ nhàng đặt lên môi tôi, cắt đứt lời nói của tôi.
“Xuyên qua lâu như vậy, dù có tiền hay địa vị, anh chưa từng hại ai, và em vẫn nguyện ở bên cạnh loại ác nhân như anh…”
Hắn dời ngón tay và hôn lên môi tôi dưới ánh đèn mờ ảo, giọng nói ôn nhu và thành kính: “Em là người rất tốt. Là người anh yêu.”
Nhịp tim tôi đập loạn vì hai câu nói này.
Tôi không kìm được, ôm cổ Tạ Hoài Yến, hôn lại hắn.
Tôi nhỏ giọng nói: “Nhưng em đã bắt nạt anh nhiều lần, vẫn có chút áy náy, làm sao bây giờ…”
Ngay sau đó, Tạ Hoài Yến ôm eo tôi, đỡ tôi lên.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHơi nước mờ ảo phả vào mặt tôi, làm hai má tôi nóng bỏng, cũng khiến giọng nói của hắn trở nên khàn khàn.
“Nếu em đã bắt nạt anh nhiều lần, thì để anh bắt nạt lại em một lần là được rồi.”
“Đừng sợ, cục cưng, chỉ một đêm thôi.”
Rất nhanh đã đến mùa đông.
Sinh nhật của Tạ Hoài Yến cũng đến.
Tôi và Tạ Hoài Yến từ từ đi tới, dặn đi dặn lại:
“Đừng mở mắt nhé, rất nhanh sẽ đến, mở mắt sẽ không có bất ngờ!”
Tạ Hoài Yến có chút bất lực, cười nói:
“Đây là lần thứ mười em nói như vậy rồi.”
“Anh không mở mắt, bảo bối.”
Nhân vật phản diện mà tôi từng sợ hãi, giờ phút này lại ngoan ngoãn cúi đầu, từng bước một để tôi dẫn đi.
Tôi thấy vậy cảm động, không kìm được cười nói: “Nghe lời như vậy, anh không sợ em nhân cơ hội này bán anh đi hay sao?”
“Tuyệt tình như vậy à, sao lại muốn bán anh?”
“Ừm… cũng không nhất thiết phải bán, anh van xin em, em sẽ không bán.”
“Được.” Tạ Hoài Yến cười: “Anh van xin em đó, cục cưng, đừng bỏ anh, đừng rời xa anh, được không?”
Tạ Hoài Yến làm như vậy thật khiến người ta không thể từ chối.
Tôi lập tức ôm ngực, thề thốt:
“Dù thiếu tiền cũng sẽ không bán anh đi, em chỉ đùa một chút thôi.”
“Đến rồi, mở mắt ra đi.”
Tạ Hoài Yến cười yếu ớt và mở mắt.
Nhưng ngay khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, hắn lập tức đứng sững tại chỗ, bất động.
Hắn được bao quanh bởi những sắc thái rực rỡ.
Ánh đèn màu cam dịu dàng bao bọc đồ đạc trong nhà, khắp nơi đều lộ ra hơi thở quen thuộc.
Đây từng là nhà của hắn và mẹ hắn…
Vào ngày sinh nhật lần thứ 12 của hắn, nơi đây đã chứng kiến những biến động lớn.
Khi trở về, nó đã trở thành một mớ hỗn độn, không khí trầm lặng.
Cùng với đó là tin tức về cái chết của mẹ hắn.
Từ đó, nơi này trở thành cơn ác mộng mà Tạ Hoài Yến không muốn đặt chân đến nữa.
Nhưng bây giờ, hắn như được trở lại thời thơ ấu. Những ám ảnh cũ dần được thay thế bằng ánh sáng ấm áp.
Tôi đứng bên cạnh, thấy Tạ Hoài Yến hồi lâu không nhúc nhích, trong lòng cảm thấy bất an.
Món quà sinh nhật này tôi đã chuẩn bị từ lâu.
Dù sao, căn phòng này chứa đầy những kỷ niệm đẹp đẽ thời thơ ấu của Tạ Hoài Yến, mà lại bị bỏ hoang, thật sự đáng tiếc.
Vì vậy, tôi yêu cầu hệ thống cung cấp ảnh gốc của ngôi nhà này.
Rồi tôi đối diện với nó, từng chút một lau sạch bụi và mạng nhện, chậm rãi tìm người sửa chữa đồ đạc cũ nát, cố gắng khôi phục lại hình dáng cũ của nơi này.
Tuy nhiên, có những dấu vết của thời gian mà tôi không thể xóa đi, không thể làm cho nó y hệt như cũ.
Vì vậy, tôi thêm vào một số chi tiết mình thích ở những nơi này.
Cuối cùng, khi hoàn thành, cả căn nhà vừa cổ kính ấm áp lại có sức sống hiện đại.
Tôi vốn rất hài lòng, nhưng…
Nhìn Tạ Hoài Yến bên cạnh, tôi càng thêm khẩn trương:
“Em không biết anh có thích hay không, dì có để ý hay không…”
Nghe vậy, Tạ Hoài Yến như mới lấy lại tinh thần.
Hắn quay đầu nhìn tôi, không nói một lời, mà vươn cánh tay ôm chặt lấy tôi.
Tôi bị ôm đến không thở nổi, chỉ có thể vỗ vai hắn: “Anh còn chưa trả lời em, món quà này thế nào?”
Tạ Hoài Yến lúc này mới buông lỏng một chút.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn, giờ đây được ánh sáng nhuộm thành một đôi mắt ấm áp.
“Anh rất thích.”
Rõ ràng là nói về căn nhà, nhưng ánh mắt của hắn vẫn dừng lại trên mặt tôi.
Ngay sau đó, Tạ Hoài Yến như không kìm chế được cảm xúc, nhẹ nhàng hôn tôi.
Một giọt nước mắt lăn qua cổ hắn.
“Cảm ơn em, cục cưng.”
Mẹ hắn đã từng đứng ở chỗ này, cười nói với hắn: “Tiểu Yến, chào mừng con về nhà.”
Hôm nay, người hắn yêu đứng ở đây, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, nói:
“Tạ Hoài Yến, chào mừng về nhà.”
Vì thế, hắn cuối cùng đã có một ngôi nhà.
(Hết)
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.