Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

5:10 chiều – 07/11/2024

5
Tôi đã từng gặp Tạ Cảnh, vào nửa tháng trước, một buổi chiều rất đỗi bình thường.

Hôm đó, tôi tan ca ở quán trà sữa, tôi đi đôi giày trắng không còn trắng lắm, như thường lệ tôi cầm theo chiếc túi nilon mang theo bên mình để nhặt chai nhựa.

Gần đó là sân vận động, rất nhiều người đến đây chơi bóng rổ, vì vậy có rất nhiều chai nhựa.

Có lẽ do tôi quá tập trung nhặt chai nhựa, một bóng đen bao phủ lên đầu mà tôi không hề hay biết.

Lúc đứng dậy, đầu óc tôi hơi choáng váng, loạng choạng suýt ngã.

Một bàn tay to lớn với các khớp xương rõ ràng đã nắm lấy cổ tay tôi.

“Có thể đứng vững không?” Giọng nam rất dễ nghe.

Tôi ngẩng đầu lên, một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt tôi.

Tôi ngẩn người nhìn anh, má ơi, đây là chàng trai đẹp trai nhất mà tôi từng gặp, chắc là vừa chơi bóng rổ xong, tóc mái hơi ướt, tay đeo băng bảo vệ, tôi dường như có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc của anh qua lớp áo.

Tim tôi đập loạn nhịp không báo trước, tôi vội vàng rút tay ra khỏi tay anh: “Tôi đứng vững được, cảm ơn.”

Chàng trai khựng lại, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tôi, vô thức xoa xoa ngón tay vừa nắm lấy cổ tay tôi.

Chai lọ rơi vãi trên đất, chàng trai ném quả bóng trên tay cho người bên cạnh, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ngồi xổm xuống nhặt hết chai lọ cho tôi.

Lúc đứng dậy, anh dịch chuyển bước chân, che nắng cho tôi: “Chỗ chúng tôi có rất nhiều chai nước đã uống hết, cậu có muốn không?”

Tôi ngẩn người nhìn anh, gật đầu: “Có thể xin sao?” Người này tốt bụng thật.

Chàng trai nhìn tôi, khẽ cười: “Có thể.” Nói rồi đá vào chân người bên cạnh: “Ngẩn ra đó làm gì? Đi nhặt hết chai lọ trên sân, đứa nào chưa uống hết thì bắt nó uống hết ngay tại chỗ.”

Người kia trợn tròn mắt kinh ngạc: “Anh Cảnh, anh hôm nay…”

Chàng trai liếc nhìn cậu ta: “Hôm nay tôi làm sao?”

Người kia nuốt nước miếng: “Không có gì, tôi, tôi đi kêu anh em uống nước ngay đây.”

Thế là, chưa đầy năm phút, người kia thở hổn hển chạy về, còn chiếc túi nilon to như túi đựng thức ăn chăn nuôi của tôi đã đầy ắp.

Lúc tôi định rời đi, chàng trai đưa tay muốn giúp tôi xách, tôi vội vàng từ chối: “Tôi, tôi tự xách được, bạn học, cảm ơn cậu.”

Chàng trai nhướng mày, cúi người buộc túi lại cho tôi: “Ừm, đi đường cẩn thận, đừng để ngã, nhớ nhìn đường.”

Tôi gật đầu rồi xách túi đi.

Vừa đi được vài bước, chàng trai lại gọi tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn, chàng trai một tay đút túi quần, đưa tay lên gãi đầu, vẻ mặt anh ngượng ngùng lên tiếng: “Ngày mai cậu có thể đến đây, chỗ chúng tôi ngày nào cũng có.”

Tôi mỉm cười: “Tôi biết rồi bạn học!”

Tôi xách túi chậm rãi đi về phía nhà, khi đi qua một góc cua, một vài cô gái chặn đường tôi, Trình Nguyệt cũng ở trong đó.

Cô gái dẫn đầu rất xinh đẹp, mặc một chiếc váy rất đẹp, chỉ là nét mặt dữ tợn: “Mày giỏi giả nai lắm, dám bắt chuyện với Tạ Cảnh, mày xứng sao?”

Cô ta đá bay túi chai lọ của tôi, chai nhựa từ trong túi rơi vãi khắp nơi.

Trình Nguyệt ở phía sau nịnh nọt: “Chị Thiến, em sẽ để ý nó, sau này nếu nó còn dám ve vãn Tạ Cảnh, em biết phải làm thế nào mà.”

Tôi nhìn ánh mắt căm ghét của Trình Nguyệt, khẽ cười, tôi đã biết sao mình có thể may mắn như vậy, hóa ra là đắc tội với cô ta rồi.

Cũng từ lúc đó tôi mới biết, hóa ra chàng trai đó là Tạ Cảnh tiếng tăm lừng lẫy kia.

Tôi đã từng nghe nói về Tạ Cảnh, anh rất nổi tiếng ở thành phố Miên. Anh hơn tôi một lớp, học lớp 11.

Trường A là ngôi trường chỉ dành cho những người giàu có, thế lực và có năng lực, thành tích của Tạ Cảnh rất tốt, nghe nói là học sinh đứng đầu khối 11 của trường A.

Nhưng trông anh không giống học sinh ngoan, mái tóc húi cua cùng gương mặt góc cạnh, đặc biệt hung dữ, lúc cười toát lên vẻ vừa ngông cuồng vừa bất cần.

Tạ Cảnh đánh nhau không bao giờ nương tay, nghe nói tính tình cũng không tốt lắm, có rất nhiều lời đồn đại về anh, học sinh cấp ba ở thành phố Miên hầu như không ai là không biết đến anh.

Đại ca trường A mà không ai dám chọc, huống chi là những người học trường hạng bét như chúng tôi.

Vì vậy, từ đó về sau tôi không bao giờ đến đó nhặt chai lọ nữa.

6
Suy nghĩ lại hiện tại, trước ánh mắt kinh ngạc của những người hàng xóm, tôi với vẻ mặt ngơ ngác ngồi lên xe sang trọng, được đưa đến một biệt thự to lớn như lâu đài.

Dì Giang là bạn thân của mẹ tôi khi còn trẻ, bà ấy dứt khoát nắm tay tôi định đưa tôi đi.

Mắt mẹ kế lóe lên tia gian xảo, làm ra vẻ người lớn: “Vị phu nhân này, chúng tôi đã nuôi Tống Thời bao nhiêu năm nay. Cho dù cô là bạn thân của mẹ Tống Thời, cô cũng không thể muốn đón đi là đón đi như vậy được! Chẳng lẽ ơn dưỡng dục Tống Thời bao năm nay không báo đáp sao?”

Giọng dì Giang lạnh nhạt, không mấy bận tâm: “Nói đi, bao nhiêu?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Mẹ kế lộ rõ vẻ tham lam trên mặt: “Hai mươi vạn.”

Dì Giang khịt mũi cười khẩy, quay sang người bên cạnh dặn dò: “Đưa cho cô ta, sau này đừng xuất hiện trước mặt Tống Thời nữa, nếu không tôi sợ tôi không kiềm chế được bản thân. Hiểu chưa?”

Ánh mắt mẹ kế dán chặt vào thẻ ngân hàng, gật đầu lia lịa, trên mặt mang theo ý lấy lòng, hoàn toàn không còn vẻ vênh váo như ngày thường.

“Hiểu, hiểu, hiểu ạ! Nếu cô là bạn thân của mẹ Tống Thời, vậy chúng tôi giao Tống Thời cho cô. Cô cũng thấy đấy, gia đình chúng tôi thực sự khó khăn, ba đứa con thực sự khó nuôi.”

Bố tôi định nói gì đó nhưng lại thôi, có vẻ như ông ta rất sợ dì Giang, chỉ một ánh mắt của bà ấy cũng khiến ông ta không dám hé răng.

Chỉ với hai mươi vạn, bố tôi đã không cần tôi, đứa con gái này nữa rồi, vậy rốt cuộc từ trước đến nay tôi đang mong đợi điều gì?

Trình Nguyệt vẫn mặc đồ ngủ, lúc tôi rời đi, ánh mắt ghen tị của cô ta như muốn khoét một lỗ trên người tôi.

Đi cùng tôi còn có túi ve chai to tướng mà tôi vừa nhặt được, được Tạ Cảnh cầm cẩn thận.

Anh có vẻ rất khỏe, cái túi mà tôi phải rất vất vả mới xách nổi, anh lại có thể dễ dàng nhấc lên bằng một tay.

Vừa đến biệt thự nhà họ Tạ, tôi cực kỳ bối rối, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi thậm chí còn chưa kịp thu dọn hành lý đã một thân một mình đến đây.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng bóp vào gáy tôi, cảm giác mát lạnh khiến tôi rùng mình.

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy của Tạ Cảnh, tôi lo lắng lên tiếng: “Sao, sao vậy?”

Tạ Cảnh xách túi ve chai của tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười lười biếng: “Đừng căng thẳng, mẹ anh một tuần trước đã mua cho em cả một phòng váy rồi, mặc không hết đâu.”

Tôi trợn tròn mắt, cả một phòng váy à! Không đúng, sao anh biết tôi đang lo lắng điều gì?

Tôi luôn không giấu được chuyện gì, suy nghĩ gì đều thể hiện hết trên mặt.

Tạ Cảnh không bỏ lỡ sự thay đổi trong biểu cảm của tôi, anh khẽ cười rồi đưa tay đẩy nhẹ lưng tôi: “Chào mừng về nhà, Tống Thời.”

7
Việc đầu tiên tôi làm khi đến nhà họ Tạ là đi tắm.

Sau một đêm đi nhặt ve chai, mặt tôi bị gió thổi có chút đỏ ửng.

Dì Giang nhìn tôi với ánh mắt xót xa, bà ấy bảo tôi mau đi tắm nước nóng.

Ngồi trong bồn tắm, tôi vẫn có cảm giác như đang mơ, mọi thứ ở đây tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Nước tắm ở đây còn sạch hơn cả nước tôi thường ngày vẫn uống.

Bên ngoài phòng tắm là phòng thay đồ, tôi đứng trước những bộ quần áo đẹp đẽ này rồi ngẩn người ra.

Dì Giang thực sự đã mua cho tôi cả một phòng váy. Tôi vỗ vỗ mặt mình, ông trời ơi, đây không phải là mơ chứ?

Tôi lau khô tay, cẩn thận thay chiếc váy ngủ mềm mại, xoay một vòng trước gương.

Quần áo tôi mặc trước đây rất cũ, là đồ Trình Nguyệt mặc không vừa nữa. Do thiếu dinh dưỡng kinh niên, tôi chỉ cao 1m56, thường mặc quần áo cũ của Trình Nguyệt, nếu không sẽ không có ai mua cho tôi.

Sau khi thay ra, tôi không vứt chúng đi, tôi sợ một ngày nào đó giấc mơ của tôi sẽ tỉnh giấc.

Lúc ăn cơm, dì Giang gắp cho Tạ Cảnh một con cua, nhưng lại nhìn tôi với ánh mắt cưng chiều: “Bóc nhanh lên, Tiểu Tống của chúng ta muốn ăn rồi.”

Dì Giang sờ lên mặt tôi, ánh mắt đầy cảm xúc: “Giống thật đấy, con giống mẹ con y đúc. Con không biết hồi trẻ dì và mẹ con chơi thân với nhau như thế nào đâu, ông bà ngoại con mất sớm, mẹ con chỉ có một mình dì là người thân. Vậy mà mẹ con không để dì bớt lo lắng chút nào, cứ nhất quyết phải lấy bố con. Dì nhìn bố con cái là biết ngay ông ta không phải người tốt đẹp gì.”

“Ai ngờ khuyên can chia tay bao nhiêu lần, cuối cùng mẹ con lại muốn mời dì đi ăn cỗ cưới! Đi cái khỉ, dì nào có mặt mũi mà đi? Mười câu thì chín câu là mắng bố con.”

“Vì vậy dì giận mẹ con, dì ra nước ngoài, từ đó đến giờ không liên lạc nữa. Dì mắng bà ấy vô tâm, bao nhiêu năm như vậy cũng không chịu cúi đầu, kết quả bà ấy lại là người ra đi trước, còn cúi đầu cái gì nữa. Đều tại dì, đáng lẽ phải điều tra rõ ràng một chút, để con phải chịu khổ sở bao nhiêu năm như vậy. Đừng sợ, sau này đây chính là nhà của con.”

Tạ Cảnh gỡ thịt cua đã bóc xong bỏ vào bát cho tôi, tôi hai tay bưng bát, đây là do Tạ Cảnh tự tay bóc đấy, mình đúng là giỏi thật.

Khóe miệng Tạ Cảnh nhếch lên nụ cười khó nhận ra, anh chống cằm nhìn tôi: “Muốn ăn thì anh bóc cho em tiếp.”

Dì Giang múc cho tôi một bát canh: “Ngoan nào, dì và mẹ con hồi trẻ đã giao hẹn với nhau rồi, sau này nếu cả hai sinh con được một trai một gái thì sẽ kết thông gia, con còn nhớ không?”

“Khụ, khụ, khụ…” Thịt cua vừa cho vào miệng vì câu nói của dì Giang mà mắc nghẹn ở cổ họng, Tạ Cảnh theo bản năng đưa tay đến bên miệng tôi: “Bị sặc à?”

Tôi lắc đầu, đẩy tay anh ra, Tạ Cảnh bị chọc cười, đưa tay vỗ lưng cho tôi: “Ghét bỏ anh đây à? Anh Tạ đây không phải ai cũng có thể sai khiến đâu.”

Lời còn chưa dứt, dì Giang đã giáng một cái bốp vào sau gáy Tạ Cảnh: “Con đang nói chuyện kiểu gì với ai đấy? Ra vẻ ta đây lắm ha! Để lại ấn tượng tốt cho Tiểu Tống nhà chúng ta có được không hả? Con vốn dĩ đã không xứng với con bé nhà người ta rồi, còn không cố gắng để lại ấn tượng tốt, đến mẹ con cũng không giúp được con đâu.”

Nói rồi, dì Giang lại dỗ dành tôi như dỗ trẻ con: “Ngoan nào, đều tại dì, dọa con rồi phải không? Cũng phải, lúc đó còn chưa có bố con, sao con có thể nhớ được chuyện này! Con đừng thấy lạ, con và Tạ Cảnh coi như là đính ước từ trong bụng mẹ, cho dì một cơ hội được làm mẹ con nhé.”

Tôi uống bát canh nóng mà dì Giang múc cho, hốc mắt tôi hơi ươn ướt, không biết là do bị sặc hay là vì điều gì khác.

Trước đây khi ở nhà, tôi thậm chí còn không có cơ hội được lên bàn ăn, thịt thì chỉ được ăn vào dịp lễ Tết. Mẹ kế tôi vẫn thường nói, tôi chỉ là đồ ăn bám, có cho ăn là tốt lắm rồi. Sao lại có người vì tôi bị sặc mà nháo nhào lên như vậy chứ? Trước đây tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Mẹ ơi, bạn thân của mẹ thật tốt, ở đây mới là thiên đường.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận