Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

7:44 chiều – 13/11/2024

Con bé thường ngủ không yên giấc, nửa đêm thường gặp ác mộng, khóc gọi bố mẹ đừng bỏ rơi nó.

Tôi chỉ biết ôm lấy con, hát ru bài hát mà tôi đã hát cho con nghe từ bé, ngồi cạnh nó suốt đêm.

Con bé ngủ một đêm ngon lành, còn tôi thì đau nhức cả lưng, cánh tay tê mỏi cả ngày trời.

Khi đó, Vương Nghi thấy tôi đau đớn, con bé sẽ nắm chặt lấy tay tôi.

Vừa xoa cánh tay vừa nói: “Mẹ ơi, con bóp vai cho mẹ, sẽ không đau nữa đâu.”

Khi ấy, con bé thực sự rất ngoan.

Tôi thở dài một hơi, mở mắt ra, cầm điện thoại lên xem giờ.

Dù đã tắt chuông báo thức, nhưng sau bao nhiêu năm quen với nếp sinh hoạt, đồng hồ sinh học bên trong tôi đánh thức tôi đúng giờ.

Thường thì, tôi sẽ đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Sau đó gọi Tiểu Tiểu dậy, con bé còn nhỏ, mỗi lần đều nũng nịu mãi trên giường, tôi phải vừa dỗ vừa bế con bé dậy, giúp nó rửa mặt, rồi buộc cho nó một bím tóc dễ thương, sau đó để nó ăn sáng.

Đợi con bé ăn xong, tôi sẽ đưa nó đến trường mẫu giáo.

Rồi trở về nhà, lúc này Vương Nghi và Tường An đã ăn sáng xong và đang trên đường đi làm.

Tôi lại bắt đầu dọn dẹp bát đĩa, rồi làm vệ sinh nhà cửa.

Cả ngày bận rộn, hầu như không có chút thời gian nào cho bản thân.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Sau khi dậy, tôi chỉ cần nấu bữa sáng cho một mình mình, ăn xong thì xuống khu chung cư đi dạo, thư giãn gân cốt, cuộc sống thật thoải mái và nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, tôi chưa kịp đi dạo xong, thì điện thoại của Vương Nghi đã gọi tới.

Cuộc gọi đầu tiên, tôi không nhấc máy.

Con bé gọi lần thứ hai, rồi lần thứ ba…

Đến lần gọi thứ năm, tôi vô tình chạm vào điện thoại và bấm nghe.

Dù tôi không bật loa ngoài, nhưng giọng của Vương Nghi ở đầu dây bên kia vẫn vang lên rõ mồn một.

“Mẹ, cả đêm qua mẹ đi đâu vậy? Mẹ đã lớn tuổi rồi, không phải còn trẻ trung gì nữa, cứ hễ một chút là bỏ nhà ra đi! Mẹ còn không lo cho Tiểu Tiểu, con bé sắp trễ học rồi! Bữa sáng mẹ cũng không chuẩn bị, mẹ định để chúng con nhịn đói đi làm sao? Mẹ có biết hôm nay con có một cuộc họp rất quan trọng, không thể trì hoãn được không?”

Từng lời trách móc như thể việc tôi chăm sóc họ là nghĩa vụ của tôi.

Tôi không nói gì.

Nhưng ở đầu dây bên kia, Vương Nghi vẫn tiếp tục không ngừng.

“Con chỉ nhờ mẹ giúp con trông Tiểu Tiểu, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Mẹ được ở nhà hưởng thụ, còn con và Tường An thì làm lụng vất vả sớm hôm vì gia đình này. Giờ mẹ lại bày trò mất tích, mẹ không thấy mẹ quá đáng lắm sao?”

Quá đáng… Tôi không thể không bật cười chua chát. Đây chính là đứa con mang dòng máu của tôi.

Tôi đã dành cả cuộc đời để hy sinh vì nó.

Vậy mà nó dường như chưa bao giờ nhìn thấy nỗi vất vả của tôi, nghĩ rằng mọi việc tôi làm đều là lẽ đương nhiên.

Nếu nói về hôm qua, có lẽ tôi còn cảm thấy buồn, còn chút quyến luyến về những năm tháng mẹ con nương tựa lẫn nhau.

Nhưng kể từ giờ phút này, tôi thực sự đã thất vọng về nó.

“Vương Nghi, dù mẹ ở nhà con, nhưng mọi khoản tiền trả góp hàng tháng và chi phí sinh hoạt đều là tiền của mẹ. Mẹ đã vất vả chăm sóc cái nhà này, nếu con nghĩ rằng mẹ đang hưởng thụ, thì từ giờ con hãy tự mình lo liệu tất cả. Còn mẹ, nếu con đã không cần mẹ là mẹ của con nữa, thì mẹ cũng không cần con làm con gái của mẹ nữa.”

Nói xong, tôi cúp máy, không thèm để ý đến con bé nữa.

Nhưng thực sự tâm trạng của tôi vẫn bị ảnh hưởng đôi chút, nên tôi quay lên phòng thay đồ, định đi mua sắm cho khuây khỏa.

Những năm qua, tôi luôn xoay quanh Vương Nghi, chồng con bé và con gái hai đứa.

Tôi rất hiếm khi đi mua sắm, cũng chẳng mấy khi mua quần áo cho bản thân. Giờ đây khi đã vứt bỏ hết mọi gánh nặng, số tiền tiết kiệm và tiền hưu trí mỗi tháng của tôi đủ để tôi sống thoải mái.

Mua vài bộ quần áo đẹp, vài chiếc túi xinh xắn hay đồ trang sức, trở thành một bà lão tiêu sái và tự do, cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

5.

Nhưng tôi không ngờ, trong lần hiếm hoi đi mua sắm mà tôi cảm thấy hứng thú như thế này, lại gặp phải Triệu Văn Thanh.

Hắn ta đi bên cạnh Tống Thiệu Hoa, cả hai bước vào một cửa hàng quần áo, đúng lúc tôi đi tới vừa vặn chạm mặt.

Triệu Văn Thanh vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt có chút trốn tránh.

Còn Tống Thiệu Hoa thì nhếch miệng cười, bước tới trước mặt tôi với vẻ đắc ý như ngày đầu gặp mặt, vẫn cái dáng vẻ đáng ghét ấy.

“Vương Nhược Thục, cô cũng đến mua quần áo à?”

Bà ta không chút ngần ngại cười một cách khoa trương, ánh mắt dò xét tôi từ đầu đến chân, sau đó lắc đầu rồi mở miệng với giọng điệu như thể muốn tốt cho tôi.

“Cô xem mà xem, mỗi ngày ở nhà chăm sóc con cháu, dọn dẹp nhà cửa, cho dù mua bộ quần áo đẹp này, cô có thời gian mà mặc không?”

“Hay là cô để ý đến ông lão nào gần đây rồi, định ăn diện đẹp hơn để tiến triển chút nhỉ?”

Con người vốn có bản năng thích hóng chuyện.

Giọng nói của bà ta không nhỏ, khiến nhiều khách hàng trong cửa hàng cũng không nhịn được mà quay sang nhìn.

Đối với người phụ nữ giờ đã có thể gọi là “tiểu tam già” này, tôi cũng chẳng cần khách sáo.

Chờ đến khi ngày càng nhiều ánh mắt tập trung lại, tôi liền lên tiếng đầy mỉa mai: “Sao mà tôi học theo cô được chứ? Năm xưa vừa mới mất chồng, đã ôm hai đứa con lao vào vòng tay chồng tôi. Cái tài như cô, bao nhiêu năm qua, tôi có muốn học cũng không học nổi.”

Những người có mặt ở đây, đều đã trải qua nhiều sóng gió trong cuộc đời, nên những lời không cần nói quá rõ ràng, họ cũng có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa bên trong.

Một vị khách vừa bước vào cửa hàng, thậm chí còn lên tiếng thốt ra: “Ồ, hóa ra là ‘tiểu tam già à!”

Nghe vậy, gương mặt Tống Thiệu Hoa đỏ bừng vì giận dữ.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Triệu Văn Thanh lập tức bước tới, vừa mở miệng đã định mắng tôi: “Vương Nhược Thục, cô đừng quá đáng!”

Tôi bật cười.

Quay sang nhìn vị khách kia, tôi chỉ tay về phía Triệu Văn Thanh.

“Đấy, đây chính là người đàn ông năm xưa bị quyến rũ mà bỏ đi. Nói gì mà con người ta không có cha, nên đã nhanh chóng vứt bỏ con gái của mình, chạy đi làm cha cho người khác. Đến bây giờ, con của người ta cũng không mang họ của hắn ta, mà hắn ta chẳng hề bận tâm, thấy có vĩ đại không?”

Hai đứa con đó cho đến giờ vẫn mang họ Dư, còn gọi Triệu Văn Thanh là chú.

Điều này là vết thương lòng mà Triệu Văn Thanh mãi không thể vượt qua.

Giờ đây bị tôi vạch trần giữa chốn đông người, gương mặt hắnn ta càng tái xanh vì giận, nhưng tôi nói toàn là sự thật, nên hắn ta chỉ có thể tức tối nhìn tôi đầy bất lực.

Tiếng cười chế nhạo từ đám đông càng lớn, mọi người đều cười nhạo hắn ta là kẻ ngốc.

Tống Thiệu Hoa cũng tức đến không chịu nổi, không nói lại được tôi, bà ta định kéo Triệu Văn Thanh rời đi.

Nhưng đúng lúc đó—

Vào giờ tan làm, Vương Nghi xuất hiện trong trung tâm thương mại, đụng mặt với Tống Thiệu Hoa.

“Mẹ Tống, mẹ sao vậy?”

Thấy Tống Thiệu Hoa trông khó chịu, Vương Nghi lập tức lo lắng hỏi.

Tống Thiệu Hoa vừa mới đây còn tức giận không thôi, nhưng giờ nhìn thấy Vương Nghi vây quanh mình, lập tức thẳng lưng, rồi quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy ý tứ: “Mẹ con đến giờ vẫn còn giận dì đấy, cũng là lỗi của dì, không nên để con đến mừng sinh nhật dì…”

Nói rồi, bà ta cúi đầu, trông như thể mình vô cùng oan ức.

Vương Nghi ngước mắt nhìn tôi, có lẽ vẫn còn giữ cơn giận từ sáng, nên con bé chẳng ngần ngại gì mà nắm lấy tay Tống Thiệu Hoa, bước nhanh đến trước mặt tôi, vừa mở miệng đã là những lời trách móc: “Mẹ, mẹ có cần phải giận dỗi mãi thế không? Mẹ xem dì Tống, tính tình dịu dàng, tốt bụng biết bao. Mẹ cứ nóng nảy thế này, thì đàn ông ai chẳng biết phải chọn ai!”

Quả là đứa con tôi sinh ra.

Những lời này như dao đâm thẳng vào tim tôi.

Vì thế, tôi không do dự, giơ tay lên và giáng một cái tát mạnh vào mặt nó.

Đứa con mà tôi mang nặng đẻ đau, sao lại trở thành con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tôi, thật là quá đỗi chua xót và mỉa mai.

“Mẹ, mẹ lại đánh con?”

Con bé ôm mặt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Tôi nhìn con bé lạnh lùng, trái tim vốn từng đau đớn vì những lời nói của con bé giờ đây dần chuyển sang cơn giận dữ, rồi từ từ trở nên bình tĩnh. Đó là sự điềm tĩnh sau khi quá thất vọng, khiến tôi cảm thấy Vương Nghi trước mặt thật xa lạ.

Đứa con xa lạ này, không phải con gái tôi. Tôi không cần.

Vì vậy, tôi liền đưa tay đẩy con bé về phía Triệu Văn Thanh và Tống Thiệu Hoa.

“Nếu con đã thích bọn họ hơn, thì từ giờ hãy gọi bọn họ là ba mẹ. Mẹ không có phước phận, cũng không muốn làm mẹ con nữa.”

Con bé dường như tức đến bật cười.

Liền đưa tay khoác lấy cánh tay của Tống Thiệu Hoa, như thể cố ý chọc tức tôi, con bé lớn tiếng nói: “Không làm mẹ con thì thôi, con cũng không muốn có một người mẹ tính khí thất thường như mẹ! Mẹ Tống tốt như vậy, hôm nay con sẽ đến nhà họ ăn cơm, chúng con sẽ là một gia đình vui vẻ hạnh phúc, không giống như mẹ, suốt ngày chỉ biết nhắc lại những chuyện cũ rích, không làm gì ngoài việc trách móc người khác!”

Con bé làm động tác quá mạnh, đến mức chiếc chứng minh thư trong túi rơi xuống đất.

Nghe tiếng động, theo thói quen, tôi cúi xuống nhìn.

Chứng minh thư rơi úp mặt xuống, nhưng tôi vẫn nhận ra đó là một tấm ảnh mới chụp, và ở mục tên, đó là cái tên “Triệu Nghi”.

Vậy là—

Đứa con gái mà tôi từng đặt trong tim, đã từ lâu lén lút sau lưng tôi, đổi lại họ thành họ “Triệu”.

Triệu Nghi cũng nhận thấy ánh mắt của tôi, có chút bối rối.

Con bé gãi mũi, rồi nói với giọng thanh minh: “Chẳng phải chỉ là cái họ thôi sao? Từ xưa đến nay, không phải đều theo họ cha sao? Với lại, ba không có đứa con nào mang họ của ông ấy, mẹ là phụ nữ, không có gì quan trọng, nhưng chẳng lẽ mẹ muốn dòng họ bên ba tuyệt tự sao? Trời ơi, chỉ là cái họ thôi mà, mẹ có cần phải bận tâm đến vậy không?”

Càng nói, Triệu Nghi càng tỏ ra tức giận. Dù tôi chưa nói gì, con bé vẫn bộc lộ vẻ không kiên nhẫn.

Tôi nhìn chăm chăm vào cái tên ấy, nhìn thật lâu.

Ngày trước, chính miệng con bé nói rằng nó không cần ba.

Nó nói rằng mẹ con tôi là gia đình duy nhất của nhau, vì vậy nó muốn mang họ của tôi, gọi là Vương Nghi.

Giờ đây, nó đã là Triệu Nghi.

Điều đó có nghĩa là, sợi dây liên hệ cuối cùng giữa chúng tôi cũng đã không còn.

Tôi vẫy tay về phía nó, giọng nói điềm tĩnh: “Không sao, cô muốn mang họ nào cũng được, không liên quan đến tôi.”

Rốt cuộc, tôi đã thật sự quyết định không cần đứa con gái này nữa.

6.

Trên đường về, tôi đã chặn hết mọi phương thức liên lạc với Vương… không, phải gọi là Triệu Nghi.

Tôi cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ.

Nhìn lại số tiền tiết kiệm, rồi nhìn số tiền hưu vừa mới được chuyển vào tài khoản tháng này, tôi lập tức lên mạng tìm một chuyến du lịch nhỏ gọn và tinh tế, rồi thu xếp hành lý lên đường.

Những năm qua, tôi đã dồn hết tâm sức cho đứa con gái Triệu Nghi, chưa từng có cơ hội ngắm nhìn những cảnh đẹp của đất nước.

Ngày xưa, nó hay nói rằng, khi lớn lên, khi tốt nghiệp, khi tìm được việc làm, khi kết hôn, và ngay cả khi đã có con, nó vẫn nói: “Đợi khi con cái lớn lên, con sẽ dẫn mẹ đi du lịch.”

Nhưng hết lần này đến lần khác, năm này qua năm khác, tôi chưa bao giờ đợi được ngày nó dẫn tôi đi du lịch.

Thật may, bây giờ chỉ cần một mình tôi, tôi cũng có thể đi ngắm nhìn mọi phong cảnh tươi đẹp của đất nước.

Tôi đã ngắm núi, rồi đi gặp biển, trò chuyện vui vẻ với những người trong cùng chuyến du lịch.

 

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận