Sư phụ đã dùng thuốc, trông tinh thần có vẻ khá hơn, khi thay thuốc ta liếc nhìn vết thương của người, thấy nó có chút đáng sợ.
Ta nói: “Ôi, sẽ để lại một vết sẹo lớn rồi.”
Thẩm Hà im lặng đưa cho ta một lọ thuốc trị sẹo, sư phụ nhận lấy, vỗ lên giường rồi nói: “Tiểu Thẩm, qua đây ngồi đi.”
Thẩm Hà ngồi xuống, cúi đầu, trông giống như một cô vợ nhỏ đang chịu ấm ức.
Ta lạnh mặt, khoanh tay ngồi một bên, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Sư phụ hỏi: “Tiểu Thẩm, sao con cứ im lặng vậy?”
Thẩm Hà xoắn lấy một sợi chỉ trên áo mình, nét mặt bồn chồn, liếc nhìn sư phụ, rồi vội vàng quay mặt đi.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Con lúc đó không phải cố ý.”
Sư phụ không ngờ hắn sẽ nói vậy, có chút ngạc nhiên.
“Ai nói con cố ý đâu? Con im lặng chỉ vì chuyện đó sao, đừng bận tâm nữa, ta vẫn ổn mà. Tiểu Đào, đi mua cho Tiểu Thẩm hai cái bánh bao nhân thịt đi, lúc nãy nó ăn chẳng được bao nhiêu.”
“Con việc gì phải mua bánh bao cho hắn, hắn còn có công gì sao?” Lần đầu tiên ta cãi lại sư phụ, “Nếu không phải tại hắn thì người có bị thương không? Người vốn đã không khỏe, nếu vết thương nặng quá không cứu được, người đã nghĩ đến con sẽ ra sao chưa?”
Nét mặt sư phụ không thay đổi, người không vì thái độ tồi tệ của ta mà thu lại nụ cười, ngược lại, nụ cười bao dung và ấm áp vẫn hiện hữu trên khuôn mặt người.
Người nói: “Nếu ta không còn nữa, con chẳng phải vẫn còn Tiểu Thẩm sao.”
Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy lý trí của mình thụt lùi đến mức như đứa trẻ ba tuổi, mọi kế hoạch, mọi tính toán đều bị ta ném ra sau đầu, nước mắt cứ thế trào ra, ta chẳng màng gì cả mà thốt lên: “Con cần người khác làm gì! Ngoài người ra con chẳng cần ai cả!”
Ta khóc nức nở, đột nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, bởi vì sư phụ hoàn toàn không hiểu tấm lòng của ta. Ta không có tình cảm nam nữ với người, cũng không coi người là bậc trưởng bối, ta chỉ coi người là người thân duy nhất của mình.
Sống qua hai kiếp, ta chỉ có mỗi người là thân nhân, chỉ có người mới thật lòng đối tốt với ta, khiến ta cảm thấy mình sống như một con người.
Thẩm Hà bối rối nhìn ta khóc, không biết từ đâu rút ra một chiếc khăn tay đưa cho ta, nhưng bị ta hất văng đi.
“Cút!” Ta nghiến răng nghiến lợi mắng hắn.
Thẩm Hà đi rồi.
Sư phụ nói: “Tiểu Đào.”
Ta không để ý đến người, chỉ tiếp tục khóc, khóc đến khô cạn nước mắt mới dừng lại.
Ta sợ người sẽ chết, sợ phải sống một mình, dù chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi, ta vẫn sợ.
Sư phụ lấy khăn tay của mình đưa cho ta, ta nhận lấy để xì mũi.
Người thở dài, rồi nói với ta: “Con muốn thành thân với Tiểu Thẩm, chẳng phải vì con thích hắn sao?”
Ta không trả lời.
“Sao con lại nói ngoài ta ra, con không cần ai khác?”
Ta vẫn không nói gì.
Sư phụ che miệng ho vài tiếng, rồi hỏi: “Ta quan trọng với con đến vậy sao?”
Ta gật đầu thật mạnh.
Sư phụ nói: “Những người quan trọng, đều là do con tự mình chọn. Chỉ cần con muốn, con có thể có rất nhiều người quan trọng.”
Ta không ngờ người lại nói như vậy, đầu óc bỗng nhiên mơ hồ, không hiểu ý của câu nói đó là gì.
Sư phụ nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang hồi tưởng, “Có lẽ ta chưa từng kể với con về chuyện thời trẻ của ta.”
Ta lẩm bẩm: “Chắc cũng giống như bây giờ thôi, lần đầu chúng ta gặp nhau người đã rất trẻ rồi, không đúng, bây giờ người cũng rất trẻ.”
Sư phụ lắc đầu, “Lúc trẻ hơn nữa, ta có tiếng xấu lắm, trộm gà cắp chó, ai gặp cũng ghét.”
Ta: “?”
Sư phụ: “Cha mẹ ta mất sớm, không ai quản, ta không học điều hay, người trong làng thấy ta đều tránh xa, nhưng ta chưa kịp làm gì hại làng thì đã bị sư tổ của con mang đi. Ông ấy nói ta có căn cốt kỳ diệu, rất có linh khí, lại bảo Thái Tông Môn thực lực mạnh mẽ, đất lành chim đậu, sau này ta nhất định sẽ có tương lai rực rỡ.”
Ta: “Sư tổ thật có mắt nhìn người.”
Sư phụ: “Sư tổ của con là một kẻ lừa đảo.”
Ta: “?”
Sư phụ nói: “Sư tổ của con tu vi bình thường, Thái Tông Môn nghèo đến mức cửa cũng hỏng, người thì lại đông. Ta có rất nhiều sư huynh sư tỷ, thay vì nói là môn phái, thì giống như một nhà trẻ thì đúng hơn.”
“Những đứa trẻ cha mẹ mất sớm, những đứa bị tật nguyền, chỉ cần không ai chăm sóc, sư tổ con sẽ đi dụ dỗ họ đến tu hành. Kết quả là ai cũng tu vi bình thường, nhưng trồng rau, nấu cơm, may vá thì luyện được rất giỏi.”
“Chúng ta ngày ngày cãi nhau ầm ĩ, đôi khi còn đánh nhau, bị sư tổ mắng một trận, nhưng hôm sau lại chơi với nhau như chưa có chuyện gì, tranh giành ăn uống, chăm sóc lẫn nhau. Giờ nghĩ lại, ngày tháng trôi qua nhanh thật, như một giấc mộng lớn.”
Ta mở miệng, giọng khàn khàn nói: “Rồi sao nữa?”
“Rồi thời thế loạn lạc, cuối cùng trong môn chỉ còn lại ta, ta thấy sống thật khó, cuộc sống một mình thật cô đơn.”
“… Rồi sao nữa?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Rồi ta gặp được con.” Sư phụ cười nói: “Con là người thân do ta tự tay chọn, giống như sư tổ tự tay chọn chúng ta làm người thân vậy. Ta chọn con, Tiểu Đào của chúng ta làm việc chăm chỉ, đối xử tốt với người khác hết lòng hết dạ, lại còn hiểu chuyện, tốt hơn ta hồi trẻ rất nhiều.”
“Nhưng Tiểu Đào à, con có một điểm không tốt, đó là quá cố chấp. Con luôn nghĩ rằng những người quan trọng là do ông trời ban cho, chỉ có thể có một, nhưng thực ra, những người quan trọng là do con tự tay chọn. Con muốn chọn bao nhiêu cũng được. Ta không biết con muốn thành thân với Tiểu Thẩm vì lý do gì, nhưng nếu con đã giữ Tiểu Thẩm lại, thì hãy đối xử tốt với hắn, đứa trẻ này không phải người xấu.”
Ta im lặng.
Người quan trọng, chẳng lẽ không phải do ông trời ban cho, mà là do ta tự tay chọn sao?
Ta bỗng nhớ đến lần đầu gặp sư phụ, người hỏi ta muốn bạc hay muốn người.
Ta thực sự đã tự tay chọn người.
Thẩm Hà trở lại, mang cho ta một túi hạt dẻ nướng đường.
Ta nhận lấy hạt dẻ, ngồi xổm ở cửa mà ăn, còn hắn thì đi đến bên cạnh ta cũng ngồi xổm xuống, trông như có điều muốn nói.
Đột nhiên, ta thấy hắn cũng không còn đáng ghét đến vậy.
Hắn nói: “Xin lỗi, lúc đó ta thật sự không cố ý.”
Ta im lặng một lúc rồi đáp: “Ngươi cũng không dám, thôi bỏ đi, thương thế của sư phụ sẽ lành thôi, ta không nên hung dữ với ngươi như vậy, đừng để trong lòng.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Sao lúc đó ngươi lại ngây người như vậy?” Ta vừa ăn hạt dẻ vừa hỏi.
“Ta hình như nhớ đến chuyện cũ, đầu rất đau, nên ngây ra một lúc.” Thẩm Hà nói: “Hình như khi ta còn rất nhỏ, đã từng bị Bạch Cốt phu nhân đuổi theo, suýt mất mạng, ngươi có biết chuyện này không?”
Ta vừa định nói sao ta biết được chuyện này, thì hệ thống vốn im ắng bấy lâu bỗng dưng lên tiếng.
Nó nói: “Ký chủ, ký chủ, ta biết! Lúc đó nam chính mới chỉ bốn tuổi, đang đi tìm trái cây trên núi thì bị Bạch Cốt phu nhân đuổi theo, ngã xuống sườn núi suýt chết, nên từ đó hắn mới sợ Bạch Cốt phu nhân đến vậy.”
Ta nhìn Thẩm Hà, hắn lo lắng nhìn ta, như thể sợ ta đuổi hắn đi.
Chắc hắn không muốn đi chút nào.
Trong Thái Tông Môn, có dưa chuột do hắn trồng, có giường của hắn, có người nhớ hắn không ăn rau mùi, cũng có người nhớ hắn thích ăn bánh bao nhân thịt.
Hệ thống nói hắn thích Bạch Nguyệt Quang, chỉ vì Bạch Nguyệt Quang đã cho hắn uống thuốc khi hắn ốm, chỉ đơn giản vậy thôi.
Đột nhiên, ta cảm thấy hắn cũng thật đáng thương, lùi một vạn bước mà nói, ta là đại sư tỷ của Thái Tông Môn, hắn gọi sư phụ là sư phụ, vậy hắn chính là sư đệ của ta. Ta suốt ngày làm khó dễ hắn, thế này thì ra gì chứ.
Vì vậy, ta chia hạt dẻ cho hắn ăn, hắn lộ vẻ ngạc nhiên.
Ta nói: “Thẩm Hà, thực ra chúng ta không phải thanh mai trúc mã, những câu chuyện đó đều là ta nói dối ngươi thôi.”
Thẩm Hà: “Vậy chúng ta có quan hệ gì?”
Ta: “Chúng ta không có quan hệ gì cả, ta thấy ngươi cũng có tiền, lại trông cũng được, nên mới nhặt ngươi về làm rể Thái Tông Môn của chúng ta. Ta thấy ngươi sống ở đây cũng khá quen rồi, ngươi xem, chúng ta bao giờ thì tổ chức hôn lễ đây?”
Thẩm Hà: “…”
Hắn không biểu cảm gì mà nói: “Vậy tức là ta chưa từng nhìn lén sư muội tắm?”
Ta: “…”
Thẩm Hà: “Ngươi cũng chưa từng thêu lót giày cho ta để ta dùng?”
Ta: “…”
Thẩm Hà: “Ngươi đúng là độc ác.”
Ta cứng họng, chỉ biết bóc một hạt dẻ rồi nhét vào miệng hắn, cười bồi nói: “Ngươi ăn đi, ăn đi.”
Thẩm Hà lại lộ ra vẻ mặt thiếu thốn tình cảm đầy u ám, nhìn ta đầy cảnh giác rồi đứng dậy rời đi.
14
Vết thương của sư phụ dần dần lành lại, chúng ta lại phải đối mặt với vấn đề muôn thuở: thiếu tiền.
Thái Tông Môn thiếu tiền, đã là truyền thống lâu đời.
Thuốc của sư phụ còn có thể dùng thêm một thời gian, nhưng gần đây mùa đông đến rồi, áo bông của mấy đứa trẻ đều đã nhỏ, cần phải thay cái mới.
Kiếm của sư muội cũng bị mẻ, cũng phải thay cái mới.
Ta lại trở về nghề cũ, xuống núi làm thợ săn tiền thưởng, chỉ là tránh địa bàn của Đình Phong Các, tránh để họ lại tìm đến gây phiền phức.
Thẩm Hà có vẻ rất để tâm đến chuyện ta lừa hắn, mỗi khi gặp ta đều ngẩng cao đầu, giả vờ không thấy, nhưng vì nể hắn có công chăm sóc sư phụ, ta không chấp nhặt với hắn.
Ta còn phải tìm cơ hội thuyết phục hắn làm rể Thái Tông Môn, không thể làm rạn nứt mối quan hệ này được.
Hôm đó, ta vất vả trở về nhà, phát hiện sư phụ không có ở nhà, Thẩm Hà cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta, hắn nói: “Ta đưa sư phụ xuống núi tắm thuốc, nghe nói rất tốt cho sức khỏe.”
Ta hỏi: “Ngươi lấy tiền ở đâu ra?”
Thẩm Hà: “Liên quan gì đến ngươi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.