1.
Năm đầu tiên cải cách Địa Phủ, ta một lần nữa đến bên cầu Nại Hà.
Những phụ nhân bị xem như công cụ, vẫn chấp niệm chưa tan, ngây ngốc đứng bên Tam Sinh Thạch, chỉ mong một ngày phu quân của họ có thể hồi tâm chuyển ý.
Ta không đành lòng, bèn đứng trên sông Vong Xuyên cất lời:
“Trăm ngàn năm rồi, các ngươi còn muốn đợi đến khi nào? Các ngươi cũng từng là thiên chi kiêu nữ, lẽ nào hắn hưởng hết vinh hoa phú quý, các ngươi chỉ xứng ăn kham uống khổ?”
“Bỏ qua mặt trời mọc giờ Thìn, cũng có thể chọn hoàng hôn giờ Dậu, các ngươi sao không nghĩ đến điều sau?”
Nói xong, ta liền trực tiếp bay đi.
Vận mệnh luôn là do họ tự lựa chọn, nếu họ có thể thông suốt, họ cũng có thể có cuộc đời rực rỡ của riêng mình.
2.
Năm thứ một trăm cải cách Địa Phủ, ta thật sự có chút chán ngán việc mỗi ngày duyệt không hết tấu chương.
Vì vậy ta chơi một chút tâm cơ, để lại một phân thân ở Luân Hồi Điện, bản thể lén lút trốn xuống nhân gian.
“Con chuột chết này, dám đến trộm đồ! Xem hôm nay ta không đánh chết ngươi!”
Trong bếp sau ở tửu lâu nhân gian, đầu bếp mập mạp nổi giận đùng đùng cầm dao thái rau đuổi theo một con chuột lông xám.
Ta chớp mắt, nếu nhớ không nhầm, đây hẳn là kiếp thứ 60 của Tần Triều Sở trong súc sinh đạo?
Ta không khỏi cười thầm, không biết đợi hắn độ kiếp trở về, nghĩ đến những ngày bị người người hô đánh này sẽ có phản ứng gì?
3.
Tin vui, vào năm thứ mười ở nhân gian.
Ta tìm lại được tiểu Tiên Quân từng hầu hạ bên ta, cuối cùng chết trong trận chiến Thần Ma.
Không biết có phải tạo hóa trêu ngươi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHóa ra trong kiếp ta độ kiếp đó, ta đã gặp hắn trong ngục.
Mà kiếp này Tư Đạo Viễn, vẫn là một thiếu niên bình thường từ núi lớn đi ra.
Chỉ là lần này thiếu niên dường như đặc biệt khác biệt.
Hắn đặc biệt ý chí phấn chấn.
“Ta vĩnh viễn không chấp nhận mình tầm thường, chỉ có người tài không gặp thời chứ không có tự cam đọa lạc. Thời thế tạo anh hùng, ta còn chưa có xuống mồ đâu, vẫn có cơ hội xoay chuyển.”
Hắn hướng về các thư sinh bên cạnh nhe răng cười lộ ra hàm răng trắng.
“Cửa ải khó khăn qua từng cửa, đường xa cũng sáng lạn mà!”
Lần này, đối mặt với cường quyền, thiếu niên hắn vẫn không lựa chọn lùi bước.
Và kiếp này, thủ đoạn của hắn trở nên sắc bén.
Hoàng thân quốc thích ức hiếp bách tính, hắn dám máu văng Kim Loan Điện.
Và hắn cũng cuối cùng thực hiện giấc mơ thuở thiếu thời.
Làm quan bốn mươi năm, cuối cùng địa vị cực cao, đối mặt với tranh chấp của dân chúng bình thường, hắn cũng có thể cười mà đích thân giải quyết.
Chỉ là hắn không còn là thiếu niên tràn đầy ánh nắng năm xưa.
Những lúc rảnh rỗi, Tư Đạo Viễn tóc bạc tuổi già thỉnh thoảng cảm thán, thời thơ ấu cùng gia đình hòa thuận trong núi ngày xưa.
Quả nhiên con người, khi hoàn thành lý tưởng thuở nhỏ, thì tuổi thơ lại trở thành lý tưởng.
Trước khi lâm chung, ta trong mộng điểm hóa cho hắn, dẫn hắn trở về vị trí thần “Phong Đô Đế Quân”.
Ta nghĩ, cuối cùng đã có người có thể giúp ta quản lý những việc vặt vãnh ở Địa Phủ rồi..
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.