Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

1:35 chiều – 14/11/2024

07.

Lật xem những ghi chép trên sổ Sinh Tử trong những năm qua, sắc mặt ta dần trầm xuống.

“Ti Túc, nông nữ đất Thục, là tình kiếp của Chiến Thần Hình Thiên, cần lấy mạng giúp Chiến Thần giết vợ chứng đạo. Sửa lại: Sau khi chết nhập vào súc sinh đạo luân hồi mười kiếp, để hoàn toàn xóa sạch ký ức kiếp trước.”

“Đế quân Tống quốc, tại vị hoang dâm vô độ, bách tính dưới quyền sống không nổi, bị loạn tặc chém giết, đáng lẽ vào mười tám tầng Địa Ngục, hành hình ngàn năm, mới có thể đầu thai. Sửa lại: Là hậu duệ của Thác Tháp Thiên Vương, có thể miễn hình phạt, vào nhân gian đạo, hưởng vinh hoa phú quý tám mươi năm.”

“Thư sinh Sở quốc, cả đời cương trực công chính, không sợ cường quyền, vì trả lại công đạo cho bách tính, lấy cái chết can gián, sau khi chết có thể thành Quỷ Tiên, làm Thành Hoàng một phương. Sửa lại: Người mà hắn cáo trạng khi chết là hậu nhân của Đông Hải Đế Quân, phạt thư sinh vào Dầu Oa Địa Ngục, chịu hình mười năm, nhập vào súc sinh đạo.”

Từng vụ từng vụ, nhân quả đã định trên sổ Sinh Tử bị bút Phán quan vốn dùng để thưởng thiện phạt ác sửa đổi loạn xạ.

Tiên nhân hạ phàm lịch kiếp, kiếp nạn đáng lẽ phải chịu thì không hề chịu.

Ngược lại, phàm nhân liên quan đến kiếp nạn của họ lại chịu khổ tận cùng, sau khi chết còn bị tiếp tục hành hạ.

Kẻ ác lúc sống làm nhiều điều xấu, không tích chút công đức nào, vì quan hệ dây mơ rễ má mà được sửa đổi vận mệnh, kiếp sau có thể tiếp tục hưởng thụ phú quý nhân gian.

Còn những chính nhân quân tử dám nói lên công lý, lại bị đẩy vào súc sinh đạo, không được siêu sinh.

Các vị Phán quan trong lòng áy náy, nhưng đã sớm bị áp lực đến tê liệt.

Dù sao Địa Phủ đã vô chủ vạn năm, thế sự biến thiên.

Vì bảo toàn Địa Phủ yên ổn, họ có thể làm chỉ là thuận nước đẩy thuyền.

Thật là tốt cho một cái thuận nước đẩy thuyền!

Ta tiếp tục lật xem, một cái tên vô cùng quen thuộc hiện vào mắt.

“Tú nương Lâm Mặc Nương, kiếp trước hành y cứu thế, công đức vô số, kiếp này phúc thọ dài lâu, hưởng thọ chín mươi tuổi.”

Nhưng vận mệnh đã định bị gạch bỏ, thay vào đó là “Giúp Phong Đô Đế Quân trải qua tình kiếp, cưới Trưởng Công chúa làm thê, đăng ngôi bảo tọa.”

“Haha—”

Ta tức giận mà cười, những ký ức không thể chịu đựng khi còn ở nhân gian lại hiện lên.

08.

Có lẽ vì thần hồn đã trở về, khi ta nhớ lại lần nữa, đã không còn là những ngưỡng mộ ngày xưa đối với Tần Triều Sở.

Mà là sự bất lực nghẹn ngào khi bị giam cầm trong ngục, thân là một thảo dân, những tiếng kêu oan không được minh oan.

“Oan uổng, dân nữ oan uổng! Ta và Quan trạng nguyên lưỡng tình tương duyệt, lộ phí lên kinh dự thi của hắn đều là do ta thêu đến mù mắt mới dành dụm đủ, ngọc bội cũng là tín vật định tình hắn cho ta, sao có thể nói là trộm cắp?”

“Là Trưởng Công chúa tuân thủ lễ pháp, cùng Quan trạng nguyên tư thông, làm chuyện cướp đoạt trắng trợn, nay lại giam ta vào ngục, chẳng lẽ thiên hạ này không có vương pháp sao?”

Giọng nói tuyệt vọng khàn khàn của ta không ngừng vang vọng trong thiên lao.

Đối diện, lão giả cũng bị giam chung, ngẩng đầu nhìn ta qua mái tóc bạc rũ xuống.

“Nha đầu, ngươi tiết kiệm sức lực đi, thiên hạ bây giờ đều là của phụ thân Trưởng Công chúa, ngươi chỉ là một tú nương nhỏ bé, lấy gì để tranh?”

Nhưng ta vẫn không cam lòng, “Trưởng Công chúa thì sao? Thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân! Chẳng lẽ Trưởng Công chúa có thể coi thường luật pháp?”

Nghe nói đương kim Đại Lý Tự khanh công chính không thiên vị.

Ta tin rằng, chỉ cần ta không từ bỏ, nhất định sẽ có người vì ta mà kêu oan!

“Ha ha, những lời này chẳng qua là quyền quý dùng để lừa gạt dân thường chúng ta thôi! Thời buổi này, dù thiên tử phạm pháp, ai dám đi phạt?”

Nói xong, lão giả cụp mắt, thở dài nói:

“Nha đầu, quan lại quyền quý bao che lẫn nhau, so với danh tiếng của Trưởng Công chúa, mạng của một tú nương nhỏ bé như ngươi tính là gì? Đừng nói là ngươi, ngay cả Quan trạng nguyên hiện nay, cũng tính là gì?”

Ta cắn răng, vẫn thẳng lưng, nắm chặt song sắt trong ngục giam không buông.

Thấy ta vẫn không cam lòng, lão giả cười nhạt, tiếp tục nói:

“Nha đầu, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện nhé?”

09.

Ba mươi năm trước.

Trong một thôn nghèo khó nơi núi non hẻo lánh, một đôi vợ chồng già muộn màng có được một đứa con trai.

Để thay đổi số phận, đôi vợ chồng này dù đã gần cổ hy*, vẫn liều mạng làm việc, nuôi con trai nhỏ học hành chữ nghĩa.

*Cổ hy: là một cách diễn đạt trong văn hóa Trung Quốc, ám chỉ tuổi 70. Cụm từ này xuất phát từ câu “人生七十古來稀” (Nhân sinh thất thập cổ lai hy) trong thơ của Đỗ Phủ, nghĩa là “Người sống đến 70 tuổi xưa nay hiếm.”

Chỉ mong một ngày nào đó, con trai có thể thành danh.

Không còn bị mắc kẹt trong Thập Vạn Đại Sơn này, mặt đối đất lưng hướng trời.

Và họ cũng có một đứa con rất không chịu thua kém, từ nhỏ đã thể hiện tài năng thơ ca khác thường.

Mười sáu năm xuân đi thu đến, đứa trẻ lớn lên thành thiếu niên.

Cuối cùng cũng đến ngày lên kinh dự thi.

Thiếu niên mang theo hoài bão và kỳ vọng vào tương lai, bước ra khỏi núi sâu.

Thi Hương, thi Hội, thi Đình.

Thiếu niên một đường vượt qua trùng trùng cửa ải.

Ngày thi Hội công bố bảng vàng, thiếu niên không phụ kỳ vọng, thấy tên mình đứng đầu bảng.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Hắn rất phấn khởi, nghĩ rằng chỉ cần đợi kỳ thi Đình cuối cùng, mình sẽ có thể cá chép hóa rồng.

Thiếu niên thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng cảnh mình đội mũ quan, cưỡi ngựa về quê, cha mẹ vui mừng biết bao!

Nhưng chờ mãi, chờ mãi—

Trong kỳ thi Đình, ai đã mạo danh thiếu niên dự thi?

Thiếu niên không cam lòng, đánh trống kêu oan.

Cuối cùng bị đánh cho gần chết, bị gán cho tội danh vô cớ rồi ném vào thiên lao.

Thiếu niên đầy chí khí qua một đêm bạc đầu, không lâu sau cũng nhận được tin cha mẹ ở quê qua đời.

Trong kỳ thi Đình, công tử quý tộc kia đã thay thế tên của hắn trở thành Trạng nguyên.

Ngày thiếu niên bị định tội, quyền quý kinh thành đều chúc mừng công tử phủ Thừa tướng tài giỏi.

Giấu diếm thân phận, dựa vào sức mình vượt qua các kỳ thi trở thành Trạng nguyên.

Ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng!

Trong nhà giam, thiếu niên cũng hoàn toàn buông xuôi, ánh mắt trong trẻo ngày nào giờ đầy u ám.

Năm đó, hắn nghĩ mình cuối cùng đã bước ra khỏi núi sâu.

Nhưng hắn không biết, trước mặt còn có vô số ngọn núi lớn chắn đường hắn…

Kể xong, lão giả vén mái tóc bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn hướng ta nở nụ cười chế giễu.

“Tiểu nha đầu, năm đó thiếu niên ấy không thể hoàn thành lý tưởng, không thể ra khỏi núi sâu, hắn thậm chí còn không thể về nhà. Ngươi… còn muốn tranh đấu sao?”

10.

Ta không thể trả lời, chỉ ngây ngốc nhìn mái tóc bạc bết dính của lão giả.

Trong lòng hoang mang vô lực.

Trên thiên hạ này đất đai đều là của vua, hoàng đế lẽ nào không biết nhi tử Thừa tướng?

Vậy nên ta có hay không chen chân vào tình cảm của Trưởng Công chúa, có hay không trộm ngọc bội mà Quan trạng nguyên dành cho nguyên phối, hình như cũng không quan trọng nữa?

Bởi vì nàng Trưởng Công chúa đại diện cho thể diện của thiên tử, tự nhiên sẽ có người sẵn lòng ủng hộ nàng.

Thậm chí mọi người cũng càng muốn nghe câu chuyện đẹp giữa Quan trạng nguyên và Trưởng Công chúa, chứ không phải Quan trạng nguyên là phượng hoàng nam mà lộ phí là do một tú nương thêu đến mù mắt đổi lấy.

* Cụm từ “phượng hoàng nam” ở đây cũng mang hàm ý tiêu cực, ám chỉ rằng sự thành công của Trạng nguyên có được nhờ vào sự hy sinh của người khác, chứ không hoàn toàn do tài năng hoặc nỗ lực cá nhân.

Đao giơ lên hạ xuống—

Tú nương Lâm Mặc Nương đầu lìa khỏi cổ, thiên hạ đều truyền tụng Trưởng Công chúa người đẹp tâm thiện, cùng Quan trạng nguyên mây tan trăng tỏ.

Đó chính là kết cục tốt nhất.

11.

Tú nương Lâm Mặc Nương nơi nhân gian, sau khi chết thậm chí không thể kiện cáo.

Nhưng hiện tại ta là người nắm quyền Địa Phủ—Hậu Thổ Nương Nương. Cố gắng kiềm chế sự kích động muốn ném sổ Sinh Tử vào mặt đám người trước mắt, ta lạnh lùng nói:

“Trong vạn năm qua, các ngươi chính là thay ta quản lý Địa Phủ như vậy sao?”

Hôm nay nếu họ không cho ta một lời giải thích, ta sẽ xóa sạch tên họ trên sổ Sinh Tử, sau đó ném vào mười tám tầng địa ngục “chiên rán luộc nấu” một lượt, cuối cùng đẩy vào súc sinh đạo, vĩnh viễn đọa lạc!

*煎 (Chiên): Hình phạt áp chảo, tội nhân bị hành hạ trên chảo dầu nóng hoặc chảo nung đỏ.

炸 (Rán): Hình phạt chiên ngập dầu, tội nhân bị dìm vào chảo dầu sôi, chịu sự đau đớn của lửa nóng và dầu.

烹 (Nấu): Hình phạt nấu hoặc hầm, tội nhân bị ném vào nồi nước sôi hoặc nồi lửa cháy âm ỉ, bị đun sôi trong thời gian dài.

煮 (Luộc): Hình phạt luộc, tội nhân bị đun sôi trong vạc nước lớn cho đến khi thân thể bị thiêu đốt từ bên trong.

Mười vị Diêm La và bốn đại Phán quan nhìn nhau.

Chung Phán quan cắn răng bị đẩy ra.

“Hồi bẩm Nương Nương, năm xưa sau khi ngài hóa thân vào luân hồi cũng nhập vào luân hồi trùng tu, Địa Phủ chỉ còn Phong Đô Đại Đế và chúng thần thay ngài quản lý.”

“Nhưng số lượng sinh linh trên thế gian quá nhiều? Dù có sổ Sinh Tử, chúng thần mấy người cũng hoàn toàn bận không xuể. Chỉ có thể chọn lựa những người phù hợp từ sinh linh trên nhân gian đảm nhiệm quan viên Địa Phủ.”

Nghe vậy, sắc mặt ta hơi dịu xuống—

Phàm nhân cuối cùng cũng có dục vọng, sau khi trở thành âm linh, sự tối tăm trong lòng càng bị phóng đại vô hạn.

Dù trở thành Quỷ Tiên, dục vọng này bị kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn còn.

Lâu dần, dưới áp lực từ phíatrên, chế độ Địa Phủ tự nhiên cũng bị một số thói hư tật xấu của nhân gian xâm nhập.

Chung Quỳ tiếp tục nói: “Ban đầu có Phong Đô Đế Quân trấn áp, mọi thứ còn yên ổn. Nhưng sinh linh thế gian không tránh khỏi ‘tam tai cửu nạn’, ngàn năm trước Đế Quân cũng bị buộc vào luân hồi.”

“Ngày về của ngài chưa rõ, Đế Quân lại nhập luân hồi, chúng thần tu vi địa vị không đủ…”

Nói đến đây, trên mặt Chung Quỳ cũng không khỏi lộ ra chút cay đắng, “Những tiên quân trên trời lịch kiếp cũng cần đi qua Lục Đạo Luân Hồi, vì vậy một số tiên quân đã nhắm vào sổ Sinh Tử, sửa đổi vận mệnh phàm nhân để giúp mình độ kiếp.”

“Thậm chí còn ép buộc chúng thần sửa đổi sổ Sinh Tử, mưu cầu lợi ích cho hậu nhân của mình.”

Ta giận dữ quát: “Thật là quá đáng!”

Trong lúc nhất thời Âm Ti rung động, một số tiểu quỷ thậm chí bị uy áp của ta dọa đến thần hồn suýt tan biến.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận