Cuối cùng cùng ông chơi cờ vài ván.
Ta là một kẻ chơi cờ rất tệ, lại không có nhiều kiên nhẫn.
Giữa chừng đã hối hận mấy lần.
Phụ thân ta liền giả vờ ngủ gật, cũng không vạch trần ta.
Thấy thời gian không còn sớm, ta đứng dậy chuẩn bị về Hầu phủ.
Phụ thân tiễn ta ra tận cửa, trước khi lên xe ngựa đã gọi ta lại.
“Tranh Tranh.” ông nói: “Nếu ở Tiêu gia không vui thì về nhà đi.”
“Thẩm gia nuôi nổi con.”
Đột nhiên mắt ta nóng lên.
“Nào có gì không vui chứ, phụ thân nói gì vậy, con cũng đâu phải là tiểu hài tử.”
Dưới bóng đêm, thân hình của lão đầu nhà ta vẫn thẳng tắp.
Gió đêm khẽ thổi, thổi bay hai ống tay áo của ông phấp phới.
Ta vội vàng chui vào xe, nước mắt rơi lã chã.
10.
Xe ngựa đi qua Đông thị, nơi náo nhiệt nhất kinh thành.
Tiếng người ồn ào, tiếng cười nói rộn ràng.
Thanh Vũ nhẹ nhàng vén một góc rèm xe.
Trên mặt hồ ven đường, có một chiếc thuyền hoa chạm trổ tinh xảo.
Có ca nữ đang cất tiếng hát nhẹ nhàng——
[Mây trôi hoa nở say ngắm bóng,
Gối trúc tay ngọc mắt mơ màng.
Trâm cài ngọc rơi,
Sen hồng e ấp giọt sương.
Người nào gặp được người.]
Lời ca cực kỳ diễm lệ.
Giọng hát du dương, như nhẹ nhàng cào vào trái tim người.
Ánh mắt ta dừng lại trên người ca nữ mặc áo xanh trên thuyền.
Gật đầu khen một câu.
“Hát không tệ. Thanh Vũ——”
Thanh Vũ hiểu ý, lật hầu bao ra, lấy một thỏi bạc vụn.
Lại xuống xe, ném thỏi bạc lên boong tàu thuyền hoa.
Ca nữ liếc mắt, đôi mắt đẹp lưu chuyển.
Khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ, càng thêm quyến rũ.
Nàng gật đầu ra hiệu với ta.
Ta buông rèm xe xuống.
“Đi thôi.”
Đến đêm khuya, phủ đệ đã đóng cửa từ lâu.
Ta tháo trâm cài, chuẩn bị nghỉ ngơi thì có gã sai vặt gọi cửa bên ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Thanh vũ vội vàng tiến đến.
“Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi.”
11.
Tô Vân Tương kéo Tiêu Khâm lên thuyền hoa của Lệ Xuân lâu để tham gia náo nhiệt.
Không biết vì sao, lại xảy ra tranh chấp với mấy tên lưu manh.
Tiêu Khâm vì bảo vệ Tô Vân Tương, đã ra tay đánh nhau trên thuyền hoa.
Nghe nói còn đổ máu.
Ta cau mày hỏi: “Là ai bị thương?”
Thanh Vũ thay ta khoác thêm áo ngoài treo trên giá.
“Không phải Hầu gia, cũng không phải Tô tiểu thư. Hầu gia còn dẫn theo một cô nương khác về, là người của Lệ Xuân lâu.
“Trên người Hầu gia toàn là máu, phía trước đã náo loạn cả lên rồi.”
Khi ta đến viện của Tiêu Khâm, quản sự đang tiễn mấy vị đại phu ra ngoài.
Tô Vân Tương ngồi ở phòng ngoài.
Nàng vẫn ăn mặc như nam tử.
Giày thêu hồ điệp, trường sam tay rộng màu trắng như trăng.
Một chiếc thắt lưng thêu trăm con bướm bằng chỉ vàng, thắt chặt lấy vòng eo thon thả của nàng.
Chỉ là sắc mặt tái nhợt, quần áo xộc xệch.
Rõ ràng là đã bị kinh sợ.
Tô Vân Tương không ngừng liếc nhìn vào phòng trong.
Thấy ta, cũng không như thường ngày cau mày lạnh mặt.
Chỉ mím môi, sắc mặt xám xịt.
Người nữ tử bên trong rên rỉ đau đớn, Tiêu Khâm nhẹ giọng an ủi một lúc lâu, mới vén rèm đi ra.
Trên người hắn toàn là vết máu, ta vuốt ngực, lộ vẻ quan tâm.
“Hầu gia, đây là chuyện gì vậy?”
“Vãn Tranh.” Tiêu Khâm mệt mỏi nói: “Ta nhớ trong kho còn một nhánh nhân sâm, nàng sai người đi lấy về đi.”
Ánh mắt ta lướt qua hắn, liếc nhìn bóng người thấp thoáng bên trong.
Không hỏi nhiều, dịu dàng đáp một tiếng.
Tiêu Khâm không thèm nhìn Tô Vân Tương bên cạnh lấy một cái, quay người lại muốn đi vào.
“Khâm ca ca.”
Tô Vân Tương tủi thân mở miệng gọi một tiếng: “Vừa rồi ta cũng rất sợ…”
Tiêu Khâm lại trực tiếp cắt ngang lời nàng.
“Tô tiểu thư đã bị kinh sợ, vậy thì về phủ trước đi.”
Tô Vân Tương khó thở.
“Tiện nhân kia trăm phương ngàn kế muốn trèo lên ngươi, nói không chừng là cố ý tìm người đến diễn một vở kịch…”
“Tìm người diễn kịch, tự đâm mình một nhát sao?”
Tiêu Khâm nhìn Tô Vân Tương.
Ánh mắt đó thất vọng đến cực điểm, Tô Vân Tương nhất thời ngây người tại chỗ.
Lúng ta lúng túng không nói nên lời.
Tiêu Khâm hất rèm châu, không thèm nhìn nàng ta lấy một cái.
Ta giơ tay vén tóc mai.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetPhu quân của ta, hình như bị tổn thương tình cảm rồi.
12
Cuối cùng Tô Vân Tương khóc lóc bỏ đi.
Tiêu Khâm phá lệ không quan tâm đến nàng ta, chỉ ở bên cô nương bị thương trong phòng.
Ta đặc biệt dặn dò quản sự trong phủ, mọi đồ ăn thức uống trong phòng của cô nương Y Nguyệt đều phải là loại tốt nhất.
Ngày hôm đó, Tiêu Khâm đích thân đút thuốc cho Y Nguyệt, mới đi ra ngoài.
Ta cố ý sai nhà bếp hầm thuốc bổ.
Đến viện của Tiêu Khâm, cô nương Y Nguyệt đang ngồi một mình ở hành lang, ngắm hoa hải đường trong viện.
Thấy ta, nàng cũng không đứng dậy.
“Nơi này gió lớn, sao không vào phòng nghỉ ngơi?”
Y Nguyệt cười hờ hững.
“Dù sao cũng không chết được, một cái mạng hèn thôi.”
Ta nhìn nàng, lần trước gặp nàng vẫn là cô nương ca kỹ đa tình trên thuyền hoa.
Nốt ruồi ở khóe mắt càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ.
Mà giờ đây không tô son điểm phấn, trông lại có vẻ trẻ con hơn.
Ta thở dài không nói.
“Ngươi cần gì phải liều mạng như vậy? nhát dao kia lệch lên một chút nữa, dù Hoa Đà tái thế cũng không cứu được.”
“Ta biết phu nhân tốt bụng.” Y Nguyệt cụp mắt, che giấu đi sự căm hận trong mắt: “Chỉ là không bỏ được hài tử không bắt được lang. Tiêu Khâm người này, bạc tình bạc nghĩa nhất. Bao nhiêu năm nay, người hắn để trong tim, chỉ có một Tô Vân Tương mà thôi. Ngay cả phu nhân là thê tử chính thức, e rằng cũng có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào——”
Y Nguyệt nhìn ta có chút phức tạp.
Ta cười cười, không nói gì.
Ai nói không phải chứ.
Kiếp trước kết cục của ta như thế nào, chẳng phải đã chứng minh câu nói này sao.
Y Nguyệt hít một hơi thật sâu.
“Ta bất quá chỉ là một nữ tử phong trần, muốn thực sự chen chân vào giữa hai người đó, không trả giá một chút gì để Tiêu Khâm thực sự nhớ đến, rồi từ từ thay thế Tô Vân Tương, là không thể.
“Phu nhân không cần phải bận tâm quá. Mặc dù là phu nhân chủ động tìm đến ta, ta cũng cảm kích phu nhân đã cho ta cơ hội báo thù này. Tô Vân Tương và ta có mối thù sâu nặng, dù có phải đánh đổi cả mạng sống này, cũng phải đấu đến cùng.”
13.
Hôm đó, Lệ Xuân lâu thừa dịp Tết hoa đào, thuê một chiếc thuyền hoa.
Tô Vân Tương kéo Tiêu Khâm đi tham gia náo nhiệt.
Trên thuyền hoa đó, đủ loại người ra vào.
Tô Vân Tương môi hồng răng trắng, dáng vẻ yểu điệu.
Có tên lưu manh thường xuyên lêu lổng ở chốn chợ búa nhận ra có gì đó không ổn, kéo Tô Vân Tương lại định mời nàng uống rượu.
Tô Vân Tương dù sao cũng là tiểu thư khuê các, làm sao chịu được sự nhục nhã này, liền tát tên lưu manh một cái.
Rất nhanh, đồng bọn của tên lưu manh đó đã vây quanh.
Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đã rút ra một con dao.
Con dao vốn nhắm vào Tô Vân Tương.
Tô Vân Tương sắc mặt tái mét, hét lên một tiếng.
Trong tình thế cấp bách, nàng nhanh chóng trốn ra sau lưng Tiêu Khâm.
Tiêu Khâm vừa phải bảo vệ nàng, vừa phải đánh nhau với đám lưu manh kia.
Song quyền không thể địch nổi tứ thủ.
Lúc này sơ hở quá lớn, thấy con dao sắp chém vào người.
Không ngờ, từ bên cạnh lao ra một người, ôm chặt lấy Tiêu Khâm.
Chính là cô nương Y Nguyệt của Lệ Xuân lâu.
Trong tình cảnh này, không người nam nhân nào không động lòng.
So sánh hai bên, Tô Vân Tương vốn được hắn để trong lòng, bỗng chốc không còn trong sáng như trăng.
Tiêu Khâm vốn đã hưởng thụ Tô Vân Tương lấy danh nghĩa huynh đệ mà làm đủ chuyện mập mờ với mình.
Mà lúc sống chết cận kề, Tô Vân Tương tham sống sợ chết, không hề quan tâm đến hắn, rốt cuộc cũng khiến hắn tổn thương.
14.
Tô Vân Tương tính tình kiêu ngạo, từ lần trước bị Tiêu Khâm đuổi đi, càng hành sự phóng túng.
Ngày ngày giao du với đám công tử bột ở kinh thành, bên cạnh có bốn năm tên công tử nhà giàu ăn chơi lêu lổng.
Lần này nàng vốn là tự mình về kinh thăm nhà.
Trong nhà chỉ có một tổ mẫu tuổi cao, cũng không quản thúc được nàng.
Trong kinh thành có rất nhiều lời đồn về vị Tô tiểu thư gia này.
Hôm đó, Tiêu Khâm về phủ sắc mặt không vui.
Ta biết là chuyện Tô Vân Tương cùng tiểu công tử nhà Lại bộ Thượng thư ra khỏi thành du ngoạn đã truyền đến tai hắn.
Vì thế nhân lúc đại phu đến thay thuốc cho Y Nguyệt, ta chủ động bóng gió nhắc đến chuyện nạp Y Nguyệt làm thiếp.
“Ta đã sai người đi điều tra, cô nương Y Nguyệt kia tuy xuất thân từ thanh lâu, nhưng vẫn luôn là cô nương trong sạch. Ta biết phu quân không nhắc đến chuyện này, hẳn là đang lo lắng cho ta nên đã tự ý chuộc cô nương Y Nguyệt ra khỏi Lệ Xuân lâu.”
Ta mỉm cười.
“Phu quân chớ có trách ta tự tác chủ trương.”
Tiêu Khâm đang tức giận Tô Vân Tương, lại nghĩ đến tình cảm sâu nặng của Y Nguyệt dành cho hắn, gần như không chút do dự mà đồng ý.
Hắn nắm tay ta, chân thành tha thiết.
“Vãn Tranh, giờ ta mới biết, người thực sự để ta trong lòng, tự nhiên sẽ luôn suy nghĩ cho ta.”
“Có thê như vậy, phu còn cầu gì nữa.”
Ta khẽ cười.
“Ta và phu quân, tự nhiên là vinh nhục có nhau.”
Ta cố ý tổ chức lễ nạp thiếp thật long trọng, thậm chí còn sớm cho người loan truyền chuyện này ra ngoài.
Tối hôm Y Nguyệt được đưa vào phủ, Tô Vân Tương đã trèo tường vào Hầu phủ.
Nàng mắt đỏ hoe, cố chấp nhìn Tiêu Khâm.
“Khâm ca ca, ngươi thực sự muốn đoạn tuyệt với ta sao?
“Hôm đó sự việc xảy ra đột ngột, ta chỉ quá sợ hãi thôi. Nếu ngươi nghi ngờ tình cảm của ta dành cho ngươi, vậy bây giờ ta tự đâm mình một nhát, như vậy có được không?”
Nói xong, nàng rút từ trong tay áo ra một con dao nhỏ, giơ tay định đâm vào ngực.
Bị Tiêu Khâm một chưởng đánh rơi.
Tô Vân Tương cuối cùng cũng rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.
“Ta ở cùng một chỗ với Tiêu Minh bọn hắn, chỉ là để chọc tức ngươi thôi. Khâm ca ca, ngươi đừng giận ta nữa được không?”
15.
Tiêu Khâm bị Tô Vân Tương kéo đi.
Y Nguyệt mặc một bộ lễ phục màu đỏ tía, quyến rũ động lòng người.
Nàng dựa vào hành lang nhìn bóng hai người sánh bước rời đi, cười như không cười.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.