1.
“Đây là tiểu thư nhà ai xinh đẹp như vậy, còn không mau xuống đây cho tiểu gia ta ngắm xem nào.”
Giọng nói trong trẻo truyền đến từ bên ngoài.
Âm cuối run run, có chút nũng nịu.
Nhà hoàn Thanh Vũ vén rèm xe nhìn ra, rồi vội vàng buông xuống.
Chỉ một cái liếc mắt, ta đã thấy Tô Vân Tương mặc trang phục thiếu niên áo trắng đang phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay.
Nàng ra vẻ ngả ngớn nhìn xe ngựa của ta.
Đằng sau nàng, là bảy tám tùy tùng mặc đồ đen che mặt.
Thanh Vũ rất căng thẳng, nắm chặt tay ta.
“Tiểu thư, có lẽ chúng ta gặp phải sơn tặc rồi!”
Kiếp trước, việc đầu tiên Tô Vân Tương làm sau khi trở về kinh thành là đến gặp phu nhân của “Huynh đệ tốt.” để xem dung mạo thế nào.
Nhưng nàng lại tự cho mình không giống những tiểu thư khuê các khác.
Không muốn theo quy củ đưa bái thiếp tới cửa.
Ngược lại, nàng nghĩ ra cách giả làm sơn tặc cướp người khi ta lên núi lễ Phật.
Còn mỹ danh là “Vừa hay để ta kiểm tra xem tiểu thư Thẩm gia này dung mạo, khí phách, nhân phẩm ra sao? Nếu chỉ ngồi uống trà trò chuyện thì làm sao biết được nàng có xứng với Khâm ca ca không?”
Kiếp trước, ta thực sự tưởng rằng mình gặp phải giặc cướp.
Dưới sự bảo vệ của gia đinh, ta kéo Thanh Vũ chạy trối chết.
Đường núi khó đi, lại không có người.
Trên đường chạy trốn, trâm cài của ta rơi mất, váy bị cành cây xé rách.
Thậm chí một chiếc giày thêu cũng bị rơi mất.
Trong tay áo ta, ta nắm chặt một chiếc trâm cài.
Đã hạ quyết tâm, nếu thực sự rơi vào tay giặc cướp, dù có phải liều mạng cũng không thể làm nhục Hầu phủ.
Còn Tô Vân Tương dẫn theo người, vẫn luôn đuổi theo phía sau không nhanh không chậm.
Nàng dù bận vẫn ung dung, nhìn trò hề của ta.
2.
Cho đến khi Tiêu Khâm đuổi đến, ta tối sầm mặt mày ngã quỵ trong vòng tay hắn.
Tỉnh lại thì thấy Tô Vân Tương đang ở thủy tạ của Hầu phủ, dựa vào Tiêu Khâm thân mật gảy đàn.
Tô Vân Tương thấy ta vẻ mặt hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, ngược lại còn bật cười khúc khích.
“Khâm ca ca, phu nhân của ngươi nhát gan quá, chạy đến nỗi cả giày cũng không cần nữa!”
Ánh mắt nàng lướt qua người ta, mang theo chút khinh thường.
“Quả nhiên là nữ nhi nhà quan văn, yếu đuối, gió thổi cỏ lay là sợ vỡ mật.”
Tiêu Khâm không bênh vực ta, ngược lại còn nhìn Tô Vân Tương cười cưng chiều.
“Ngươi tưởng ai cũng giống ngươi, không trông chừng một lúc là muốn lật tung cả mái nhà.”
Lúc đó, ta còn có chút tủi thân.
Sau khi Tô Vân Tương đi, ta không nhịn được mà oán trách vài câu.
“Tô tiểu thư này thật là không biết giữ phép tắc. Ta dù sao cũng là phu nhân Hầu phủ, nàng lại đùa giỡn ta như vậy, ném hết thể diện của Hầu phủ.”
Nhưng Tiêu Khâm lại lạnh lùng hất ta ra.
“Tương Tương và ta có tình nghĩa từ nhỏ, ta coi nàng ấy như… muội muội ruột. Nàng ấy còn nhỏ thích đùa, nghe nói ta cưới phu nhân, liền đòi đến xem. Hôm nay tuy khiến nàng bị kinh hãi, nhưng dù sao cũng không có chuyện gì lớn, sau này đừng nhắc lại nữa.”
Tuy nhiên, chuyện này cuối cùng vẫn có chút gió thổi ra ngoài.
Tiêu Khâm bảo vệ Tô Vân Tương, sợ người ngoài cho rằng nàng ta đức hạnh có vấn đề.
Chuyện nàng nữ giả nam trang thành sơn tặc, hắn ta giấu kín như bưng.
Nhưng ta lại gặp phải kẻ xấu, lúc được cứu về, quần áo xộc xệch, chuyện này như nước lũ dữ dội, chỉ trong một đêm đã truyền khắp giới quyền quý kinh thành.
Truyền đến sau này, thậm chí còn có người nói ta đã mất đi danh tiết.
3.
Một thời gian đó, người ngoài nhìn ta bằng ánh mắt thương hại, khinh thường hoặc chế giễu.
Còn Tô Vân Tương, kẻ gây ra mọi chuyện, lại ẩn mình hoàn hảo dưới sự che chở của Tiêu Khâm.
Sống lại một lần nữa, từng chuyện từng chuyện, ta đều muốn trả lại!
Ta giữ chặt Thanh Vũ, lớn tiếng hỏi: “Các vị hảo hán là người của sơn trại nào? Ta vốn không có ý làm phiền, nếu các vị chịu để ta đi, tiền bạc trên xe, các vị có thể lấy hết.”
Giống như kiếp trước, Tô Vân Tương phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, giả vờ phong lưu nói: “Tiền bạc? Trại Thanh Long của ta trông giống như thiếu tiền lắm sao?”
Những tùy tùng phía sau nàng cười khúc khích.
Gần kinh thành, quả thực có một băng cướp là Trại Thanh Long.
Hành sự tàn nhẫn, thủ đoạn tàn bạo.
Những năm trước, triều đình đã nhiều lần phái binh đi càn quét, nhưng đều không thành công.
Tô Vân Tương muốn nhìn thấy ta sợ hãi nên đương nhiên chọn lấy một cái tên nổi tiếng nhất.
Nàng nói với giọng điệu mập mờ.
“Hay là tiểu nương tử cùng ta lên núi, làm áp trại phu nhân, ban đêm sưởi ấm chăn gối cho tiểu gia ta.”
Ta vén rèm, bước xuống xe.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChiếc quạt trong tay Tô Vân Tương khựng lại.
Nàng nhìn ta từ trên xuống dưới, trong mắt lóe lên một tia u ám.
Ta nói: “Phu quân của ta là Vĩnh Dũng Hầu, nếu các ngươi làm tổn thương ta dù chỉ một chút, chỉ sợ các ngươi sẽ không được yên ổn.”
Tô Vân Tương khẽ cười một tiếng.
“Nguyên lai còn tưởng rằng là dung nhan khuynh thành…” Nàng lười biếng kéo dài giọng, trong mắt lóe lên vẻ độc ác: “Thì ra cũng chỉ tầm thường thôi.”
Nàng cố ý hét lớn: “Các huynh đệ, mau bắt lấy vị phu nhân này. Đưa về trại, chúng ta cùng hưởng lạc nào——”
4.
“Ta muốn xem xem, ai có thể cướp người ngay trước mắt của Quận chúa ta!”
Lời còn chưa dứt, từ trong đám cỏ xung quanh, mười mấy ám vệ nhanh chóng lao ra, hành động như quỷ mị.
Chỉ trong chớp mắt, cả đám người Tô Vân Tương đã bị khống chế.
Tô Vân Tương quỳ một gối trên mặt đất, vẻ mặt chật vật nhìn Quận chúa Vinh Dương từ trên xe bước xuống.
Quận chúa Vinh Dương đi đến bên cạnh ta, chỉnh lại ống tay áo, nói: “Tiểu tặc nhỏ nhoi, cũng dám ở ngay dưới chân hoàng thành mà la lối.
“Theo ta thấy, không cần phải đưa lên quan, cứ nói là làm kinh động xe ngựa của ta, giải quyết tại chỗ đi.”
Sắc mặt Tô Vân Tương thay đổi.
“Không, không được. Quận chúa, ta là Tô…”
Quận chúa Vinh Dương thậm chí còn không thèm nhìn nàng, không kiên nhẫn nói: “Còn không mau bịt miệng nàng ta lại!”
Một ám vệ tiến lên, dùng bàn tay làm thủ thế đánh cho Tô Vân Tương ngất xỉu.
Trở lại xe, Quận chúa Vinh Dương đưa tay chỉ vào trán ta.
“Ta nói ngươi thường ngày đều một mình lên núi, sao hôm nay lại sai người đến mời ta sớm như vậy. Bây giờ xem ra, là đang ở đây chờ ta.”
Ta cong môi.
May quá.
May mắn thời điểm sống lại cũng không quá muộn.
Quận chúa Vinh Dương là nữ nhi duy nhất của Trường công chúa, từ nhỏ đã được cưng chiều.
Ra ngoài đều có ám vệ bảo vệ.
Mà có dòng họ vương thất ở bên, cũng có thể bảo vệ danh tiết trong sạch của ta.
Vinh Dương không mấy để ý hỏi: “Những người bên ngoài xử lý thế nào?”
Ta nhẹ nhàng cười lên.
“Trại Thanh Long những năm gần đây cứ ẩn núp không chịu ra, bệ hạ đã sớm có ý chiêu an. Ta là một nữ nhân, sao có thể dễ dàng đắc tội với bọn cướp? Không bằng tặng cho bọn hắn một ân huệ, đưa người về nguyên vẹn là được.”
Vinh Dương không khỏi mỉm cười.
“Chỉ có ngươi là nhiều mưu mẹo.”
5.
Để tỏ lòng cảm ơn, ta mời Vinh Dương đến một trang viên ta được tặng làm của hồi môn để tắm suối nước nóng.
Đợi đến khi vui vẻ trở về, lời đồn đại trong kinh thành đã râm ran.
Nói rằng Hắc Vũ vệ dưới trướng Vĩnh Dũng Hầu đã xuất động toàn bộ.
Từ Trại Thanh Long cướp người trở về.
Ta vừa bước vào cửa, trước mắt lóe lên một luồng sáng trắng.
Một tách trà lướt qua mặt ta rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Độc phụ!”
Tiêu Khâm sắc mặt u ám nhìn ta.
“Ngươi đưa Tương Tương vào nơi như Trại Thanh Long, rốt cuộc là có ý đồ gì!”
Ta nhìn Tiêu Khâm.
Hắn mười hai tuổi đã ra chiến trường, vẫn luôn trầm ổn chín chắn.
Ta và hắn thành hôn, tuy không thể coi là ân ái mặn nồng.
Nhưng vợ chồng son còntrẻ, chí ít cũng là tương kính như tân.
Kiếp trước, hắn vẫn luôn che giấu rất tốt tình cảm của mình với Tô Vân Tương.
Cũng chưa từng có lúc nào lời lẽ gay gắt như vậy.
Bây giờ, ta bất quá là tương kế tựu kế, hắn đã đau lòng đến mất hết lý trí.
“Phu quân hồ đồ rồi. Tương Tương nào, ta còn chưa từng nghe đến.”
Ta nhấc chân bước qua những mảnh sứ vỡ trên mặt đất.
Trên chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ, Tô Vân Tương dựa nghiêng người.
Nàng chỉ mặc một chiếc áo trong bằng lụa mỏng, tóc dài xõa tung.
Càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt đáng thương.
Ta cười cười.
“Vị muội muội này trông có vẻ quen quen.”
“Hôm qua không phải mới gặp sao.” Tô Vân Tương cười khẩy một tiếng: “Đại tẩu quả là quý nhân hay quên, ta vốn định đến thăm Khâm ca ca sau nhiều năm chưa gặp, xem thử phu nhân của hắn là người như thế nào. Không ngờ, các ngươi những quý nữ kinh thành lại có thủ đoạn đê tiện như vậy, lại muốn hủy hoại thanh danh trong sạch của ta…”
Lời của nàng tan biến trong một tiếng tát vang dội.
Tô Vân Tương có một khoảnh khắc ngây người, sau đó ôm mặt hét lên.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.