1.
Cho đến khi bị vớt lên từ dưới biển, ném vào giỏ tre chen chúc cùng đàn cá, tôm hải sản đủ các loại, ta mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Hê, hải sản chỗ này tươi ngon béo tròn quá nhể, này mà mang đi tiến cung chắc quý nhân thích lắm đây!”
“Đúng rồi, ta nghe nói Nhiếp chính vương cực kỳ thích ăn hải sản, đặc biệt là cái loại có vỏ ấy!”
Bên trong giỏ tre ta nghe bọn họ nói chuyện xong bèn òa khóc thút thít, cố gắng thu mình lại trong mai rùa.
Cứu với, tui bị bắt kóc rồi! Còn bị mang đi dâng lên cho người ta ăn thịt nữa!
Chen chúc giữa một đám hải sản, trong đầu ta không còn gì ngoài cảnh mình biến thành thức ăn được đặt ngay ngắn trên bàn tiệc, và tên con người béo ú, bụng phệ kia sẽ vươn tay mạnh mẽ lột mai rùa của ta ra, sau đó ăn thịt rùa vào bụng …
Dân hải sản ta đây không cầm được nước mắt T–T
Đột nhiên, một con cua chen chúc bên cạnh ta nghi hoặc hỏi:
“Rùa, ngươi sắp biến thành hình người rồi, sao ngươi không chạy đi?”
Ta thò đầu ra khỏi mai rùa, kêu lên:
“Tu vi của ta thấp quá, ta chạy không nổi T—T”
2.
Từng giỏ từng giỏ hải sản được nhanh chóng chuyển về kinh thành.
“Vương gia rất thích ăn những thứ có vỏ như sò, cua, rùa… Chỉ cần đưa đến phủ Nhiếp chính vương là được.”
Thế là ta và một nhóm anh chị em mặc áo giáp được dâng đến điện của Nhiếp chính vương ngay lập tức. Chúng ta được xếp lần lượt vào phòng bếp lớn với một giỏ hải sản đã được mở sẵn, chúng ta thi nhau khóc lóc, la hét nhưng chẳng ích gì.
Khi ta nghĩ mình đã chết— Thì đột nhiên bốn chân rùa của ta chợt biến thành tứ chi của con người, mai rùa lại biến thành một bộ váy màu xanh nhạt.
Ôi ông trời ơi! Ta đang ở hình dạng con người!
Ngay lúc ta đang định hành động thì bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân.
“Đi sơ chế hải sản trước đi. Đặc biệt là con rùa lớn, trông nó béo thế kia chắc hẳn thịt phải ngon lắm.”
Cơ thể ta run lên, vừa rên rỉ trong lo sợ vừa nhét hết đám hải sản vào túi. Cứu được bao nhiêu thì cứu, ai không may thì đành chịu vậy.
“Ôi chao, tiểu cô nương này ở đâu ra đây?”
Ta vừa định di chuyển thì nghe thấy có tiếng người nói vang lên ngay sau lưng. Một bà lão nhìn ta từ trên xuống dưới, sau đó lộ vẻ mặt hài lòng:
“Mắt hạnh, má đào, thật là một tiểu cô nương đáng yêu, có lẽ Nhiếp chính vương sẽ thích đây. Tuy không biết ngươi đến từ viện nào, thôi được rồi, tối nay đến viện Nhiếp Chính vương hầu hạ nhé! ”
Lòng ta run lên, giọng run run nói:
“Nhiế-nhiếp chính vương? Chẳng lẽ chính là cái người mà thích ăn hải sản có vỏ sao?”
Bà lão nhướng mày: “Đúng vậy.”
Ta tái mặt, trong lòng vô cùng sợ hãi. Đúng là cái người thích ăn hải sản cả vỏ kia, bây giờ cái bà này lại kêu ta đi hầu hạ hắn …
Cứu với, đây chẳng phải là đang bảo ta tự dâng mình đến cho hắn ăn thịt sao!
Ta lắc đầu tuyệt vọng chống cự: “Không, đừng, đừng ăn ta, làm ơn, đừng để Nhiếp chính vương ăn ta mà.”
Bà lão không những không thương ta mà còn nhếch môi cười, ánh mắt mờ ám nhìn ta:
“Tiểu cô nương, mau đi tắm rửa sạch sẽ chờ Nhiếp chính vương tới “ăn” ngươi đi!”
3
Tối hôm đó, mấy tỳ nữ giữ chặt ta trong một cái thùng tắm lớn.
Nước trong thùng nóng ran.
Mắt ta cay xè, chẳng lẽ họ định luộc sống ta sao?
Ta vùng vẫy hết sức, nước bắn tung tóe khắp nơi. Tỳ nữ nghiến răng ken két đè ta xuống: “Tiểu thư làm gì vậy?”
Ta nghẹn ngào van xin: “Đừng luộc ta mà, van xin các tỷ tỷ, tha cho ta đi!”
Đám tỳ nữ nhìn nhau ngạc nhiên: “Chẳng lẽ nàng bị điên rồi sao?”
Mấy người kia dù sao cũng cố giữ ta lại để tắm rửa sạch sẽ, nhất định phải thay cho ta một bộ váy mới.
Nhưng ta lại ôm chặt chiếc váy màu xanh nhạt đã biến hình từ trước đó mà không chịu buông.
“Hu hu hu… đừng động vào mai của ta mà!”
Chiếc váy này chính là biến hóa từ mai rùa của ta, không có nó ta sẽ chết mất.
Hơn nữa, đám bạn hải sản của ta vẫn còn đang ở trong túi của chiếc váy này cơ …
Có lẽ tiếng khóc của ta quá ồn ào nên các tỳ nữ không còn cách nào khác, đành phải để ta mặc lại chiếc váy xanh lá cây biến hình từ mai rùa.
Sau khi mọi thứ đã ổn thỏa, họ đưa ta đến phòng của vị Nhiếp chính vương trong lời đồn kia.
4
Thời gian trôi qua thật chậm.
Ta co ro ở góc giường, run rẩy không ngừng. Mỗi giây phút chờ đợi cái chết đều như một hình phạt.
Ta không muốn chết, nhưng lại không thể trốn thoát.
Muốn trốn, ta phải cố gắng bò khỏi giường, rồi đứng dậy, rời khỏi căn phòng này, chạy thật xa…
Nhưng nếu không chạy, ta sẽ bị Nhiếp chính vương kia phá vỡ lớp vỏ cứng rồi ăn thịt mất. Hình ảnh một người đàn ông béo tốt đang ăn thịt rùa một cách ngon lành cứ ám ảnh ta …
Ta hoảng loạn, vén chăn lên và chậm rãi xuống giường, chuẩn bị trốn đi.
Ngay lập tức, cánh cửa phòng kêu “cọt kẹt” một tiếng rồi bật mở.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetÁnh mắt ta chạm phải ánh mắt của một người đàn ông mặc đồ đen.
Người đàn ông có vóc dáng cao ráo, đẹp trai hoàn hảo, gương mặt như ngọc, chỉ có điều khí chất của hắn ta cực kỳ lạnh lùng và quý phái, nhìn là biết ngay không dễ gần gũi.
Vừa thấy ta, người đàn ông cau mày, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai, tại sao lại ở trong cung điện của bản vương?”
Hắn ta tự xưng là “bản vương”.
Vậy chính là vị Nhiếp chính vương đáng sợ thích ăn hải sản có vỏ kia rồi.
Bề ngoài đường đường chính chính, nhưng nội tâm lại độc ác tàn nhẫn… thích ăn hải sản có vỏ!
Ta sợ hãi đến mức suýt ngất đi, run rẩy trèo lại lên giường, dùng chăn che kín người, run giọng khóc nói: “Không, đừng ăn ta, xin ngài đấy, thịt rùa ăn không ngon đâu.”
Nhiếp chính vương lóe lên vẻ nghi hoặc trong mắt, “Ăn ngươi?”
Ta rúc đầu vào chăn, nói nghe không rõ: “Không phải sao? Bà lão đó đưa ta đến chỗ ngài, chẳng phải là để ngài ăn tươi nuốt sống ta sao, hu hu hu…”
Lúc này đây, ta thật hận bản thân hàng ngày lười biếng, không chịu tu luyện đàng hoàng.
Mỗi con rùa đến tuổi trưởng thành đều có thể hóa hình, không liên quan đến tu vi tốt xấu.
Vì vậy, mặc dù ta đã hóa thành hình người, nhưng tu vi lại thấp đến đáng thương, thậm chí còn không đánh lại nổi một người đàn ông trưởng thành bình thường.
Đây rõ ràng là tình huống chắc chắn phải chết!
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng thờ ơ của Nhiếp chính vương truyền đến từ trên đầu.
“Không muốn bị ăn thịt, vậy sao ngươi không chạy?”
Bỗng nhiên bị chọc trúng chỗ đau, ta hít hít mũi, quyết định che giấu lý do thực sự không chạy của mình.
Ta trả lời nhỏ nhẹ: “Vì ta, ta lười di chuyển quá đi à …”
Nghe vậy, Nhiếp chính vương cười nhạo, “Ha.”
“Vậy bản vương cho ngươi một cơ hội chạy trốn, thế nào? Trong nửa khắc, nếu ngươi có thể trốn ra khỏi vương phủ, bản vương sẽ để ngươi đi.”
Mắt ta sáng lên, chậm rãi thò đầu ra, nhìn hắn đầy hy vọng, “Thật sao?”
Nhiếp chính vương cong môi cười nhẹ đầy ý nghĩa, “Đương nhiên là thật.”
“Tuyệt quá!”
Ta hào hứng trèo xuống giường chuẩn bị rời đi, nhưng chân vướng phải thứ gì đó, cả người ngã sấp xuống đất, nằm sóng soài.
Chỉ nghe thấy một tiếng “soạt” vang lên.
Những món hải sản giấu trong túi áo lần lượt trượt ra khỏi quần áo, rơi vãi đầy đất.
Cua, sò điệp, hàu…
Cơ thể ta run lên, khóc lóc che mặt.
Hu hu… đám bạn hải sản của ta, kỳ này xong đời rồi.
5
Đúng như ta dự đoán, sắc mặt Nhiếp chính vương trở nên lạnh lùng.
Đôi mắt lạnh lẽo của hắn nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói ẩn chứa sát khí khó nhận ra: “Đây là ám khí ngươi mang theo?”
Ta cẩn thận nhặt một con sò điệp nhét lại vào túi áo, dè dặt liếc nhìn hắn ta, “Đây đều là anh chị em của ta mà …”
Nhiếp chính vương cười khẩy một tiếng, định nói gì đó, nhưng lại thấy con cua màu cam vàng to đùng trên mặt đất bỗng giơ càng lên và cử động.
Nhiếp chính vương: …
Tưởng là ám khí hình dạng hải sản, hóa ra lại thực sự là hải sản.
Sắc mặt Nhiếp chính vương rõ ràng đã dịu đi phần nào, ta liền lấy hết can đảm nhét lại hải sản vào túi.
Khoan đã, số lượng không đúng, thiếu mất một con tôm hùm nhỏ.
Ta đứng dậy vén chăn trên giường lên, quả nhiên tìm thấy con tôm hùm bị thất lạc dưới lớp chăn.
“Tìm thấy rồi!”
Ta chỉ mải vui mừng vì tìm lại được anh chị em hải sản, mà bỏ qua Nhiếp chính vương đang đứng bên cạnh với vẻ mặt càng lúc càng đen.
“Ngươi nhét những thứ này vào giường của bản vương?”
Hắn nghiến răng ken két nhìn ta chằm chằm.
Có lẽ vì biểu tình quá dữ dằn, khiến ta sợ hãi run lên, đứng chết trân tại chỗ không dám động đậy.
Đối diện với ánh mắt muốn giết rùa của Nhiếp chính vương, ta lúng túng gật đầu, “Không phải ngài nói muốn anh chị em nhà chúng ta phục vụ ngài sao…”
Đặt hải sản lên giường có vấn đề gì chứ? Ta cũng là hải sản kia mà.
Nhiếp chính vương chỉ cảm thấy thái dương đập thình thịch.
Hắn xoa xoa thái dương tỏ vẻ đau đầu, rồi gọi ra ngoài cửa: “Người đâu.”
Cửa phòng được đẩy ra, hai anh chàng cơ bắp bước vào, cúi đầu trước mặt Nhiếp chính vương, “Vương gia.”
Nhiếp chính vương nhìn ta, mặt không cảm xúc chỉ ra ngoài cửa, “Mang theo anh chị em của ngươi, cút khỏi phòng của bản vương.”
Ta chớp mắt, định nói gì đó.
Nhưng hai anh chàng kia đã cứng rắn nắm lấy cánh tay ta, kéo ta ra ngoài.
Rồi cánh cửa phòng bị đóng sầm lại không chút lưu tình.
Chỉ còn lại mình ta đứng trong sân, ôm đống hải sản ngẩn người.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.