04
Hôm đó sau khi tỷ tỷ rời đi, ta trằn trọc không ngủ được, lo lắng tỷ tỷ có phải bị bệnh nặng gì hay không.
Ta rất sợ mất tỷ tỷ, sợ đến mức chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, ta cũng nghi ngờ đến mức đứng ngồi không yên.
Hồi nhỏ, ta và mấy đứa trẻ chơi bùn dưới gốc cây lớn ở đầu làng, nghe có người hét: “Không xong rồi, cô nương nhà nào rơi xuống giếng rồi!”
Ta đứng dậy chạy như bay đến bên giếng, thấy trên mặt đất có một cái xác được phủ bằng vải trắng, nước mắt lập tức rơi xuống, những người bên cạnh khuyên can thế nào cũng không được, sau đó tỷ tỷ xách giỏ đựng rau đến kéo ta: “Mịch Đường, muội khóc thương cho ai thế?”
Hai mắt ta sưng to như quả óc chó, nhìn tỷ tỷ, lại nhìn cánh tay lộ ra của cái xác, tủi thân nói: “Hai người đều đeo nhẫn cỏ giống nhau nên muội mới tưởng rằng…”
Ta ôm tỷ tỷ khóc nức nở.
Tỷ tỷ dịu dàng xoa đầu ta: “Muội bám ta như vậy, sau này không gả chồng nữa à?”
Ta vừa khóc vừa lau mũi vào người tỷ tỷ, nũng nịu nói: “Không gả, muội sẽ mãi mãi ở bên tỷ tỷ.”
Xuân Đào ngủ bên cạnh, thấy ta cứ trở mình mãi, liền đưa tay kéo ta vào chăn của cô ấy.
Cô ấy gối đầu lên cánh tay, nói với ta rất nhiều chuyện, cố gắng làm ta mất tập trung.
Cô ấy nói cô ấy có ba đệ đệ, một muội muội, nhà nghèo đến nỗi không có gì ăn, phụ mẫu mới phải bán cô ấy cho người buôn người để đổi lấy mười lượng bạc.
Cô ấy còn nói mình sắp đủ tiền rồi, đợi đến mùa thu năm sau, cô ấy sẽ chuộc thân ra khỏi phủ, trở về quê tìm người gả chồng.
Xuân Đào là một người tỷ tỷ tốt bụng và nhiệt tình, lúc ta mới đến phủ Tây Bình Hầu, ta và tỷ tỷ bị đại nha hoàn Lưu Huỳnh bắt nạt, những nha hoàn khác không dám lên tiếng, chỉ có cô ấy chịu đứng ra giải vây cho chúng ta.
Tính ta chậm chạp, làm việc cũng chậm, cô ấy làm xong việc của mình thì lại đến giúp ta làm.
Ta có chút không nỡ xa cô ấy, ôm lấy eo cô ấy: “Gả chồng có gì tốt? Mẫu thân ta gả cho phụ thân, cả đời vất vả, khi bị bệnh phụ thân lại không chịu lấy tiền ra chữa bệnh cho mẫu thân khiến bà ấy cứ thế mà chết dần chết mòn.”
Xuân Đào có chút thở dài: “Tiểu nha đầu, muội còn nhỏ, không hiểu được thế sự, chúng ta sinh ra đã hèn mọn, ngoài gả chồng ra còn có con đường nào khác tốt hơn sao?”
Ta bĩu môi, không đồng ý với lời cô ấy nói: “Đều là từ trong bụng mẹ sinh ra, tại sao lại phải phân chia cao thấp sang hèn? Chẳng lẽ Vương gia Vương phi không phải là hai mắt một miệng sao? Tỷ tỷ có thể làm đồ ăn, ta có thể làm việc nặng, ta và tỷ tỷ đã nói sau này sẽ chuộc thân ra khỏi phủ, đến Vân Đô mở một quán trọ. Chúng ta đều không gả chồng.
“Xuân Đào tỷ tỷ, tỷ giỏi thêu thùa, lại thông minh, tự mình cũng có thể sống tốt, hà tất phải tự hạ thấp mình, đem cả cuộc đời dài đằng đẵng cược vào nam nhân.”
Xuân Đào có chút kinh ngạc: “Muội còn nhỏ như thế, vậy mà lại có thể nói ra những lời này.”
“Đây là trước kia, tỷ tỷ đã nói với ta.”
Nói đến tỷ tỷ ta, Xuân Đào lại nhíu mày, hồi lâu sau, không nói gì nữa.
Chớp mắt đã đến mùa đông.
Sức khỏe của tỷ tỷ vẫn không thấy khá hơn, nàng gầy hơn trước, cằm nhọn hoắt, da xanh xao không có chút huyết sắc.
Nhưng không còn nôn nhiều nữa.
Ta đã nhắc đến chuyện mời đại phu đến xem mấy lần nhưng hễ nghe đến hai chữ đại phu, tỷ tỷ lại như rất sợ hãi, nhìn quanh bốn phía, rồi hạ giọng nói với ta: “Mịch Đường, muội đừng nói chuyện ta bị bệnh cho người khác biết.”
Ta gật đầu, trong lòng càng lo lắng, tỷ tỷ rốt cuộc đang sợ điều gì?
Ta đột nhiên phát hiện ra rằng kể từ khi vào Vương phủ, tỷ tỷ luôn mang vẻ mặt buồn rầu, lúc nào cũng căng thẳng.
Rõ ràng trước kia, tỷ tỷ là một người vui vẻ như thế.
Ánh nắng mùa đông ấm áp, chiếu đến mức khiến người ta choáng váng.
Ta quét dọn mệt rồi, liền chạy đi chơi nhảy dây với mấy nha hoàn, vừa mới nhảy được “Nàng dâu mở cửa.”
Thì nghe thấy bên bờ hồ xa xa có một thái giám hét: “Người đâu, không xong rồi, Thập thất gia rơi xuống nước rồi.”
Ta từ nhỏ đã quen với nước liền vội vàng vứt sợi dây nhảy trên tay, nhanh chóng chạy đến bờ hồ, đợi cứu được Thập thất gia lên thì trên thì bờ đã vây quanh một đám người.
Sau này ta mới biết, Thập thất gia là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Tiêu Dục Hành, tên là Tiêu Dục Nghiêu, năm nay mười lăm tuổi, bẩm sinh tâm trí không được bình thường, là một đứa ngốc.
Ta đặt Tiêu Dục Nghiêu xuống đất, học theo dáng vẻ của người lớn mà ấn vào ngực hắn, cúi người định thổi ngạt cho hắn, Tiêu Dục Hành ngăn ta lại, hắn nhìn ta một cái, nói: “Để Vệ Lâm đến đi.”
Ta đứng dậy, toàn thân ướt sũng, tóc vẫn còn nhỏ nước, quần áo vừa rồi bị cành cây khô dưới đáy hồ kéo rách, để lộ ra nửa bên vai, lạnh đến nỗi không ngừng run rẩy.
Trong mắt Tiêu Dục Hành lóe lên một tia sáng khác thường, hắn cởi áo choàng khoác lên người ta, ánh mắt ôn hòa nói: “Nhanh về tắm nước nóng đi. Đừng để bị cảm lạnh.”
Ta tắm rửa xong, thay quần áo, thấy trước cửa phòng người hầu có một bóng người cao lớn.
Là Vệ Lâm.
Vệ Lâm là thị vệ thân cận của Tiêu Dục Hành, hắn có đôi mắt cười cong như trăng khuyết, cười lên trông rất ngây ngô, thật khó tưởng tượng hắn sẽ cầm thanh kiếm lạnh lẽo bên hông để giết người.
Hắn nói: “Gia mời ngươi đến Doanh Tuyết Trai nói chuyện.”
Ta chưa từng gặp riêng Tiêu Dục Hành, suốt dọc đường đều có chút lo lắng, không nhịn được hỏi Vệ Lâm: “Có phải ta đã làm sai điều gì không? Vương gia muốn phạt ta sao?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetVệ Lâm phì cười: “Tiểu nha đầu nhà ngươi thật ngốc, ngươi có biết Hiền phi nương nương mất sớm, Thập thất gia là người mà Vương gia coi trọng nhất không?”
05
Ta bước vào Doanh Tuyết Trai, Tiêu Dục Hành đang cúi người vẽ tranh trên giấy, nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Ngươi cứu được đệ đệ của bổn vương, muốn ban thưởng gì?”
Thấy ta nửa ngày không lên tiếng, hắn ngẩng đầu liếc nhìn ta, suy nghĩ một chút, nói: “Nghe tỷ tỷ ngươi nói, ngươi tham ăn, bổn vương thưởng cho ngươi bánh ngọt do ngự thiện phòng trong cung đưa tới thì thế nào?”
Ta lắc đầu.
Hắn đặt bút lông xuống, trầm ngâm: “Vậy là ngươi muốn vàng bạc châu báu?”
Ta vẫn lắc đầu, nắm chặt góc áo nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, bất kể nô tỳ muốn gì, người đều có thể cho sao?”
Tiêu Dục Hành cười cười, khoanh tay đi đến trước mặt ta: “Đương nhiên. Nhưng mà—” hắn chuyển giọng, giọng điệu trêu chọc: “Ngươi không được quá tham lam đâu nhé~”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói: “Vương gia có thể đốt khế bán thân của ta và tỷ tỷ, thả chúng ta ra khỏi phủ không?”
Sắc mặt Tiêu Dục Hành tối sầm lại, đại khái không ngờ ta sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Hắn nhìn ta, trong ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc: “Hai tỷ muội các ngươi ở trong phủ không cần lo lắng ăn mặc, cũng không có ai dám bắt nạt các ngươi, tại sao lại muốn rời đi?”
“Vương phủ tuy tốt nhưng rốt cuộc cũng không được tự do.” Ta nắm chặt tay.
Hắn khẽ cười khẩy: “Vậy thì ta cho phép ngươi tự do ra vào vương phủ được không?”
Ta cố chấp mím chặt môi.
Hắn dùng tay chọc vào đầu ta, rất kiên nhẫn giải thích: “Ngươi thật biết gây khó khăn cho bổn vương, ngươi và Ứng Tuyết đều là nha hoàn theo hầu Ngọc Uyển, hiện tại Ứng Tuyết còn hầu hạ bên cạnh bổn vương… Bổn vương cho ngươi một cơ hội nữa, đổi một điều khác.”
Ta không vui nói: “Vậy thì Vương gia cứ coi như nô tỳ không có mong muốn gì đi.”
Đi ra khỏi Doanh Tuyết Trai, ta nhìn sân viện vuông vức của phủ Tuần Dương Vương, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bất lực.
Vương phủ rõ ràng không thiếu nha hoàn, tại sao Tiêu Dục Hành lại không chịu thả ta và tỷ tỷ ra khỏi phủ?
Ta bực bội đá viên đá bên chân thật xa, Vệ Lâm ôm tay đi lên bậc thang, hắn đại khái đã nghe được cuộc đối thoại giữa ta và Vương gia liền lên tiếng nhắc nhở: “Mịch Đường, Vương gia là chủ, chúng ta là tớ, chủ tử nếu không vui, tùy thời có thể lấy mạng chúng ta. Ngươi đừng dựa vào việc Vương gia có chút hảo cảm với ngươi, mà không biết giữ chừng mực.”
Ta ngẩn người.
Cũng cảm thấy sắc mặt Tiêu Dục Hành vừa rồi hình như không được tốt lắm.
Trở về phòng người hầu, Xuân Đào lặng lẽ nói với ta, tỷ tỷ có thai rồi.
Ta nhất thời không phản ứng kịp, Xuân Đào chỉ vào bụng: “Chính là ở đây có tiểu hài tử rồi.”
Cô ấy nói Lưu Huỳnh phát hiện ra tỷ tỷ của ta đã mấy tháng không có kinh nguyệt, liền nói chuyện này cho Lâm Ngọc Uyển, Lâm Ngọc Uyển tìm đại phu đến bắt mạch cho tỷ tỷ liền phát hiện tỷ ấy đã mang thai ba tháng.
Không biết vì sao, ta có chút bất an.
Nhưng Xuân Đào nói Lâm Ngọc Uyển không trách tỷ tỷ, nàng ta còn vui hơn cả tỷ tỷ nên đã thương lượng với Tiêu Dục Hành, đợi tỷ tỷ sinh hạ tiểu thế tử, sẽ nâng tỷ tỷ lên làm thiếp.
Tiêu Dục Hành cũng rất vui mừng, đây là đứa con đầu tiên của hắn, để tiện chăm sóc tỷ tỷ, hắn đã điều ta đến nội thất để hầu hạ.
Tỷ tỷ luôn lo lắng lúc này cũng hơi buông xuống, trong phòng không có người, tỷ tỷ sờ bụng mình, trìu mến nói: “Xem ra mọi người đều rất thích con, con ngoan ngoãn ở trong bụng mẫu thân đi nhé!”
Khi dọn dẹp phòng, ta thấy được chiếc áo nhỏ tỷ tỷ may trộm ở đầu giường, liền đoán được, tỷ tỷ từ sớm đã muốn sinh đứa bé này, cho nên những ngày đó mặt mày mới buồn rầu.
Nhưng ta vẫn lo lắng.
Đều nói nữ nhân sinh con đều phải đi một chuyến qua quỷ môn quan, Lan di ở phía tây thôn chính là vì khó sinh mà mất mạng.
Nhưng tỷ tỷ lại không để ý, nàng nói: “Mịch Đường, đợi ta sinh đứa bé này, chúng ta ở vương phủ sẽ có chỗ dựa. Đến lúc đó, sẽ không có ai dám bắt nạt chúng ta nữa.”
“Chỗ dựa?” Ta lẩm bẩm đọc hai chữ này, ta nhìn tỷ tỷ, cố gắng tìm kiếm bóng dáng trước kia trên mặt nàng nhưng không biết từ lúc nào, nàng đã thay đổi.
Là cái gì khiến tỷ tỷ thay đổi?
Là Tiêu Dục Hành sao?
“Nhưng mà, tiểu thư thật sự…” Nghĩ đến Lâm Ngọc Uyển, ta có chút do dự.
“Tiểu thư nàng… Nàng ấy xưa nay không tranh không giành, tính tình lãnh đạm, đối xử với ta thân như tỷ muội.” Tỷ tỷ cụp hàng mi dài xuống, che đi vẻ ảm đạm thoáng qua trong mắt: “Nàng ấy nói, nếu ta sinh nhi tử trước nàng, nàng sẽ đích thân nuôi dạy con ta, nàng là đích mẫu, ta là thứ mẫu. Nàng sẽ đối xử tốt với hai mẫu tử ta.”
Những lời tỷ tỷ nói, ta nghe hiểu được một nửa.
Lúc đó ta mới mười một tuổi, mơ hồ cảm thấy Lâm Ngọc Uyển không phải là người tốt lành gì.
Chỉ vì ta nhớ, lúc ở Tây Bình Hầu phủ, lão phu nhân từng tặng cho Lâm Ngọc Uyển một con thỏ trắng như tuyết, nàng rất thích, ngày ngày ôm trong lòng không nỡ buông tay.
Cho đến khi con thỏ đó cào xước cánh tay nàng, ta nằm ngoài cửa sổ, tận mắt thấy nàng dùng dao găm đâm vào cổ họng con thỏ, máu tươi phun đầy mặt, nàng lại dùng khăn lau đi, lạnh lùng nói với nha hoàn bên cạnh: “Mang đi nấu đi, nếu lão phu nhân có hỏi đến thì nói ta mang ra sau núi thả đi rồi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.