Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

8:30 chiều – 21/11/2024

1.

Hôm nay là sinh thần ba mươi ba tuổi của phụ thân ta, các nhân vật có uy tín ở kinh thành đều tới. Ngay cả thiên tử đương triều, cũng ngồi ở trên cùng.

Khi mẫu thân ta nắm tay ta ngồi vào bàn, thiên tử đứng dậy hành lễ: “Hoàng tỷ.”

Mọi người phía dưới đứng dậy hành lễ: “Trưởng công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Bà cười dịu dàng thục tĩnh, gật đầu với mọi người.

“Thừa Dận đêm qua ra ngoại ô làm việc, hiện tại đang trên đường trở về, chư vị không cần câu nệ lễ độ, dùng bữa trước đi.”

Mọi người nhao nhao gật đầu đồng ý, nhưng cũng không ai dám động đũa.

“Nếu chư vị còn chưa đói bụng.” Mẫu thân ta nghiêng đầu nhìn ta: “Xu nhi, con biểu diễn một màn kiếm vũ giải sầu cho các vị trưởng bối nhé?”

Ta còn chưa mở miệng, thiên tử vội vàng giơ đũa: “Không cần không cần, trẫm thấy đói bụng rồi.”

Ai mà không biết ta biểu diễn kiếm vũ là cảnh thảm họa nhất chứ?

Tại bách hoa yến trong cung ta đã hiến một màn kiếm vũ, một cái phất tay đã hất bay mão vàng của thiên tử. Trên bàn lập tức vang lên tiếng leng keng, bá quan nhao nhao sợ tới mức giơ đũa kêu đói, một cảnh thật buồn cười.

Ta quay đầu nhìn về phía mẫu thân ta, quả nhiên thấy khóe miệng của bà nở một nụ cười bí ẩn.

Từ sau khi thu phục Bắc Cương từ chức tướng quân gả cho phụ thân ta, người người trong kinh đều cho rằng mẫu thân ta đã trở nên hiền lương thục đức, ôn hòa cung thuận.

Chỉ có ta biết rõ, lòng bà thật ra vẫn rất đen tối. Cho nên, khi phụ thân ta mang theo hoa khôi của Hồng Điêu lâu vào phủ, trước mặt mọi người tuyên bố đây là tiểu thiếp ông ta mới nạp.

Cả viện đầy người chỉ có mẫu thân ta bình tĩnh buông chén trà xuống, chậm rãi nở nụ cười. Ta biết, có người để chơi rồi.

2.

“Thiếp thân Nhược Thủy tham kiến bệ hạ, tham kiến trưởng công chúa điện hạ, tham kiến các vị đại nhân.”

Lăng Nhược Thủy dưới đủ loại ánh mắt, khẩn trương nhưng vẫn tự nhiên hào phóng quỳ lạy hành lễ. Chỉ là, tiếng nói của nàng ta đã vang lên hồi lâu, nhưng lại không có người trả lời.

Ta nhặt hạt dưa trên bàn lên, “rắc” một tiếng vang vọng khắp viện. Phụ thân ta nhíu nhíu mày: “Bệ hạ, ngoại phụ thân thể yếu ớt, mong ngài thông cảm.”

Phụ thân ta là nhiếp chính vương đương triều, thiên tử mới mười lăm tuổi từ trước đến nay đối với ông ta tôn kính có thừa, nói gì nghe nấy.

Nhưng lần này, hắn lại chỉ làm bộ như không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của phụ thân ta, không chỉ không cho người bình thân, còn quay đầu nhìn về phía mẫu thân ta.

“Hoàng tỷ, thái y trong cung mấy ngày gần đây lại nghiên cứu chế tạo thuốc trị thương mới, nói là đối với bệnh cũ cũng rất có ích, trẫm sẽ sai người đưa một ít đến.”

Mẫu thân ta cười híp mắt gật đầu: “Tạ bệ hạ thông cảm.”

Bọn họ không coi ai ra gì nói chuyện, khiến phụ thân ta tức giận đến mức sắc mặt khó coi. Ông ta đưa tay muốn đỡ Lăng Nhược Thủy đứng dậy, Lăng Nhược Thủy kéo ống tay áo của ông ta, lắc đầu.

Nàng ta phục thân bái lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Trưởng công chúa điện hạ, thiếp nghe nói lúc trước Vương gia cùng người thành hôn cũng không phải là ngươi tình ta nguyện.”

“Mà thiếp cùng Vương gia lưỡng tình tương duyệt, thiếp không cầu thân phận địa vị, chỉ cầu có thể làm bạn bên cạnh Vương gia, mong điện hạ thành toàn.”

Lời này hung hăng đ//âm vào chỗ đau của mẫu thân ta. Thiên tử rống giận một tiếng: “To gan!”

Mẫu thân ta ngăn tay hắn đập bàn, giọng nói vẫn ôn nhu như cũ: “Ngươi có thể đã quên, nơi này là phủ trưởng công chúa, không phải phủ vương gia.”

“Bất kì chúng ta thành hôn vì lý do gì, nhưng sự thật là Thừa Dận là phu quân ta cưới về, nói dễ nghe một chút hắn là phò mã, nói khó nghe một chút…… Hắn cũng chỉ là nam sủng của ta.”

“Cho nên, hắn không có tư cách nạp thiếp.”

Lăng Nhược Thủy bị những lời này làm chấn động: “Thiếp….”

“Ha~” Mẫu thân ta vươn ngón trỏ lắc lắc về phía nàng ta: “Ngươi không có tư cách xưng mình là thiếp!”

“Nhưng, ngươi vừa không cầu thân phận địa vị, trong phủ cũng không phải là không có chỗ dung thân cho ngươi.”

Sắc mặt Lăng Nhược Thủy vui vẻ, chợt nghe mẫu thân ta tiếp tục nói: “Vừa lúc gần đây ta mới chiêu mộ vài người, mọi người có chút bận rộn, ngươi đến chia sẻ giúp ta đi.”

Bà nháy mắt mấy cái với Lăng Nhược Thủy: “Ngươi xuất thân từ Hồng Lâu, loại chuyện này hẳn là rất quen thuộc, đúng không?”

Cả viện đều kinh hãi, quần chúng ăn dưa nhất thời không kiềm chế được, đũa bát đồ sứ va chạm không dứt bên tai.

“Ngươi nuôi nam sủng từ lúc nào?”

Giữa những tiếng hít vào vì kinh ngạc, đột ngột vang lên giọng phụ thân ta tràn đầy tức giận. Hắn đen mặt, nghiến răng nghiến lợi ép hỏi mẫu thân ta: “Ngươi còn có nam nhân khác?”

3.

“Lâm Uyển, ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích.” Phụ thân ta xuyên qua sân, kéo tay mẫu thân ta rời khỏi bàn.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Trước khi đi, mẫu thân quay đầu lại so tay với ta, ta hiểu rõ nhếch môi lên. Thiên tử cùng bá quan tập mãi thành thói quen, chỉ đáng thương cho Lăng Nhược Thủy còn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt mơ hồ.

Xem ra nàng ta còn không biết, phụ thân ta có bệnh. Ồ, thật ra là cả nhà chúng ta đều có bệnh. Ta đứng dậy kéo ống tay áo Thiên tử, làm nũng nói: “Cữu cữu, cữu về cung trước đi, hai ngày nữa con sẽ mang theo phụ mẫu vào cung bồi tội.”

Thiên tử liên tục xua tay, vội vàng bãi giá hồi cung. Phụ mẫu ta nhận lỗi phần lớn lúc nào cũng đẫm m//áu, hắn có thể chịu không nổi.

Đợi đám người trong viện đi hết, ta làm bộ hư mới nhớ tới trên mặt đất còn một người đang quỳ, vội chạy tới.

Lăng Nhược Thủy cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, nhưng bàn tay siết chặt đã lộ rõ oán niệm của nàng ta. Ta ngồi xổm xuống, ngọt ngào gọi: “Di nương, sao người còn chưa đứng lên?”

Mẫu thân ta từng khen khuôn mặt này của ta rất hoàn mỹ, gọi là cái gì mà người súc vô hại, nếu ta cong cong mặt mày, bất kỳ người nào có lòng dạ sắt đá cũng sẽ không chịu nổi.

Quả nhiên, khi Lăng Nhược Thủy ngước mắt lên, khuôn mặt vốn u ám chợt hoảng hốt: “Hứa… Dung Xu quận chúa?”

Ta gật gật đầu, hoang mang nói: “Người nhận ra ta?”

Ánh sáng trong mắt Lăng Nhược Thủy chớp chớp, nở nụ cười.

“Vương gia thường nhắc tới người, hắn nói người băng tuyết thông minh, nhu thuận lanh lợi…… ”

Ta bĩu môi: “Người cũng đừng dỗ ta, phụ thân mới không thích ta.”

Ta đi theo yếu ớt bổ sung một câu: “Mẫu thân cũng không thích ta.”

Hai mắt Lăng Nhược Thủy sáng ngời, nhưng nàng ta nhanh chóng che giấu: “Sao có thể… Người là con gái duy nhất của Vương gia, còn là quận chúa tôn quý nhất của cả đại nghiệp triều, ai lại không thích người chứ?”

“Người đừng thấy mẫu thân ta ôn nhu, trên thực tế bà ấy là đáng sợ nhất.”

Ta nắm lấy tay Lăng Nhược Thủy, làm bộ hoảng sợ: “Mèo ta nuôi khi còn bé không thấy đâu, mẫu thân gạt ta nói nó đi lạc, nhưng ta ở phòng bếp đã nhìn thấy bà ấy ch//ặt x/ác mèo.”

Nhận thấy cánh tay Lăng Nhược Thủy khẽ run, ta cũng run giọng: “Ta thường xuyên tỉnh ngủ sẽ phát hiện mình không ở trên giường, mà ở trên núi giả, trên nóc nhà… thậm chí là trong nước.”

“Người trong phủ đều gạt ta nói ta mộng du, nhưng thật ra ta biết, là mẫu thân ném ta ra ngoài.”

Sắc mặt Lăng Nhược nhiều lần biến hóa, ta thay bằng tiếng khóc thê lương ai oán: “Di nương, người có thể giúp ta không?”

4.

Tiểu bạch thỏ đương nhiên đã cắn câu. Ta đỡ Lăng Nhược Thủy đi về phía sương phòng trống, trên đường, nàng ta nhịn không được gọi tên của ta: “Dung Xu quận chúa…”

Ta oán trách ngắt lời nàng: “Di nương, gọi muội nhi là được rồi.”

Trên mặt Lăng Nhược Thủy lộ ra nụ cười ôn hòa điềm tĩnh, nhưng diễn xuất quả nhiên vẫn không tốt bằng mẫu thân ta: “Xu nhi, cám ơn ngươi.”

“Di nương đáp ứng giúp ta rời khỏi phủ công chúa, nên là ta cám ơn di nương mới đúng.”

Lăng Nhược Thủy chần chờ nói: “Mẫu thân ngươi mặc dù đáng sợ, nhưng Vương gia đối với nàng vẫn có tình ý.”

Nàng ta cúi đầu, giọng nói chán nản: “Nếu không, vừa rồi chàng ấy cũng sẽ không tức giận như vậy sau khi biết mẫu thân ngươi nuôi dưỡng nam sủng.”

Ta nghiêng đầu ngây thơ nói: “Di nương không biết sao? Phụ thân ta có bệnh đó nha.”

Phụ thân ta khi còn trẻ, từng là ánh trăng sáng trong lòng tất cả quý nữ kinh thành. Ông ta lớn lên ngọc thụ lâm phong, nho nhã nhã nhặn, tuổi còn trẻ đã lên đến vị trí thừa tướng, sau khi tiên đế băng hà lại được phong làm nhiếp chính vương.

Nhưng ông ta có một tật xấu cực kỳ nghiêm trọng, chính là ham muốn chiếm hữu rất mạnh.

Phàm là đồ vật hắn đã dùng qua, người khác đùng hòng mơ tưởng đụng đến nửa phần, nếu không cẩn thận đụng một cái, m//ất m//ạng cũng coi như là nhẹ.

Lúc trước mẫu thân ta chính là tấn công vào điểm yếu này của ông ta, cường lấy hào đoạt bò lên giường ông ta, thành vật chuyên dụng của hắn.

Ta nghe nhũ mẫu nói, lúc ta mới sinh ra, phụ thân ta mấy lần muốn b//óp chet ta.

“Cũng bởi vì ta là thịt từ trên người mẫu thân rơi xuống, ông ta cảm thấy ta không thể khống chế.”

Lăng Nhược Thủy lảo đảo người một chút.

“Di nương, người làm sao vậy?”

“Không, vừa rồi chân có chút tê.”

Nàng ta vội vàng phản bác: “Ta… Vương gia ta quen biết tao nhã, lễ độ, không, không phải như vậy.”

Ta suy nghĩ một chút, chắc chắn nói: “Vậy nhất định là bởi vì phụ thân ta yêu di nương say đắm.”

Lăng Nhược Thủy dừng tại chỗ, khiếp sợ giống như vừa bị sét đ//ánh: “Hắn, hắn yêu ta?”

Ta mạnh mẽ gật đầu: “Bằng không với tật xấu của phụ thân ta ta, ông ta làm sao có thể nạp di nương vào trong phủ.”

“Dù sao thì di nương vẫn là số một trong lòng mọi người mà~”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận