1.
“Chỉ có tỷ mới lo ta có lạnh hay không, mới tốt với ta thật lòng.”
Nói xong ta mỉm cười ngẩng đầu, cọ đầu vào lớp lông mềm mại ấm áp trên áo choàng của nàng. Bạch Linh Lăng lập tức hét lên, cố gắng đẩy ta ra: “Bạch Ngọc Nhĩ, ngươi phát đ//iên cái gì thế hả?”
Nếu là trước kia, mỗi khi nàng mắng ta, ta sẽ luôn không chịu thua cãi lại nàng vài câu, nhưng hôm nay ta lại im lặng, chỉ ôm chặt lấy người tỷ tỷ này của ta.
Không thấy ta phản ứng gì, nàng liền nghi ngờ cúi đầu xuống, phát hiện ta đang khóc.
Sững sờ ba giây, nàng thu lại cánh tay định đánh ta, rồi vỗ nhẹ vào lưng ta, nói: “Tiểu bạch liên, ngươi khóc gì mà khóc, ta có bắt nạt ngươi đâu.”
“Khóc xấu thế này, nếu để Vương gia thấy, ngươi chắc chắn không còn cơ hội trèo cao đâu.”
Nghe vậy ta càng khóc lớn hơn: “Ta không lấy chồng nữa, sau này tỷ đi đâu ta đi đấy, ta là chiếc áo bông nhỏ của tỷ.”
Nghe đến đây thì Bạch Linh Lăng bị doạ cho hoàn toàn hoảng loạn, lườm ta một cái: “Đáng chet, ngươi bị ai đánh ngốc rồi sao?”
“Tiểu thư của phủ Tướng quân chảy m//áu không chảy nước mắt, ngươi mà còn khóc, có tin ta đánh ngươi không?”
Ta tin chứ. Bởi vì ở kiếp trước cho đến giây phút cuối cùng, Bạch Linh Lăng cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
02
Ta và Bạch Linh Lăng đều sinh ra trong phủ Tướng quân, là con gái của Tướng quân. Thế nhưng từ nhỏ ta đã luôn yếu ớt, lại hay ốm, cho nên nàng luôn khó chịu với ta.
Khi ta ngồi trong vườn hoa ngâm thơ vẽ tranh, nàng lại luyện võ ngay bên cạnh, tiếng đ//ao k//iếm chạm nhau vang lên không ngừng.
Khi ta thả diều bên bờ sông, thì nàng cưỡi ngựa chạy qua làm bụi cát phủ lên khắp người ta.
Lúc ta tức giận đến đỏ cả mắt, nàng lại tiến tới véo má ta, cười to: “Tiểu bạch liên, ngươi thật sự khóc sao? Còn không phục ư? Với thân hình nhỏ bé của ngươi, ta chỉ cần một cú đ//ấm là có thể đánh ngã ngươi.”
Ta thật sự nuốt không trôi cục tức này, từ sau hôm đó quyết định mỗi bữa đều ăn thêm nửa bát cơm để mạnh mẽ hơn.
Sau này, ta kết giao với Hằng Vương Triệu Vân Kỳ, tình cảm sâu đậm, sau đó định thân.
Thế mà khi nàng biết chuyện, đã xông vào tiểu viện của ta giữa đêm, giọng nói đầy mỉa mai: “Ồ~ Tiểu bạch liên nhà chúng ta thật có bản lĩnh. Sau này phải gọi ngươi là Vương phi rồi~”
Lúc ấy không ai ngờ, Triệu Vân Kỳ, người nói sẽ cưới ta, vào ngày định thân lại đích thân dẫn quân vào phủ Tướng quân để truy tìm bằng chứng phản quốc.
Vào ngày hắn đến cầu thân, cầm bằng chứng trong tay, đứng trên cao cười mỉa mai: “Không biết lễ vật ta chuẩn bị có làm các ngươi hài lòng không?”
“Không uổng công ta tiếp cận con gái ngươi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội tiêu diệt Bạch gia.”
“Thứ nữ của Bạch gia nhỏ nhoi mà cũng muốn làm chính phi của ta? Đúng là mơ mộng viển vông!”
Đến tận lúc ấy ta mới hiểu ra, hoá ra nhân duyên giữa chúng ta là một sự sắp đặt, hắn chỉ muốn lôi kéo thế lực của phủ Tướng quân.
Không ngờ phụ thân ta một lòng trung thành với Hoàng đế, không chỉ từ chối quyết liệt mà còn mắng hắn thậm tệ.
Triệu Vân Kỳ ôm hận trong lòng, bầy mưu hèn kế bẩn, mua chuộc người trong phủ Tướng quân để giấu bằng chứng giả trong phủ, sau đó lại dẫn người đến truy sát, tịch biên, buộc tội phụ thân thông đồng bán nước.
“Bạch Ngọc Nhĩ, tiếc rằng ta và cha ngươi không đội trời chung, nếu không ta cũng có thể chiếu cố lập ngươi làm thiếp. Đợi ngày ta lên ngôi, ngươi có thể hưởng chút vinh hoa.”
Hắn dương dương tự đắc rời đi, vội vàng đến phủ Thượng thư cầu thân, trước khi đi còn cẩn thận dặn dò cho thân tín giet ta diệt khẩu.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Linh Lăng xông vào, người toàn m//áu tươi, một k//iếm c//ắt đ//ứt cổ tên tay sai, cứu ta một m//ạng.
Nàng không hài lòng kéo ta dậy, giả vờ lau nước mắt cho ta một cách lơ đãng, nói: “Tiểu bạch liên, ta đã nói với ngươi rồi, đàn ông không đáng tin, ngươi lại không tin ta.”
“Ngã một lần, học một lần, sau này cẩn trọng hơn là được.”
Nàng dẫn ta trốn thoát khỏi phủ, nhưng quan binh bao vây ngày càng đông, không thể chạy tiếp, ta kêu nàng mau rời đi trước, bảo toàn tính m//ạng.
Nàng lại đứng chắn bảo vệ trước mặt ta, khẽ cười nói: “Tiểu bạch liên, còn không mau chạy, ta không muốn cùng ngươi ch//ôn chung một chỗ đâu!”
“Sau này Bạch gia phải dựa vào ngươi để báo thù rồi, ngươi thông minh hơn ta, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách.”
“Nếu không thì cũng không sao, sống thêm một ngày cũng coi như sống thay cho ta~”
Sau đó nàng trúng hàng chục nhát k//iếm, bị thương khắp người, vẫn đứng thẳng chiến đấu đến giây phút cuối cùng, khi quan binh chuẩn bị bắt sống nàng để lĩnh thưởng thì nàng đã dùng k//iếm của mình tự kết liễu, nhất quyết không để bản thân rơi vào tay kẻ thù.
Sau đó ta lén vào cung mưu tính nhiều năm, cuối cùng vào ngày Hằng Vương đăng cơ, ta đã đưa hắn cùng xuống hoàng tuyền.
Trước khi chet, Triệu Vân Kỳ được ta tặng cho hàng chục nhát d//ao, vết thương giống hệt của tỷ tỷ. Chet không nhắm mắt.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhi Cấm vệ quân đến nơi thì mọi chuyện đã kết thúc, đỡ lấy nhát kiếm của cấm vệ quân, ta cũng không rơi giọt nước mắt nào. Lúc ấy, ta thầm nghĩ Bạch Linh Lăng đúng là kẻ lừa đảo, đ//ao k//iếm c//ắt vào da thịt đau đến như vậy, nàng lại làm ra vẻ mặt như không hề cảm thấy đau.
“Tỷ tỷ… Lần này ta không khóc, nếu có lần sau gặp lại, ta quyết không để tỷ mắng ta yếu đuối nữa.”
…..
Quay lại hiện tại, Bạch Linh Lăng giờ đang khoẻ mạnh đứng trước mặt ta như chưa từng có quá khứ đau đớn kia. Nàng bị ta vừa khóc vừa cười níu lấy, kéo tay áo làm nũng: “Tỷ tỷ sẽ không đánh ta, tỷ tỷ thương ta nhất~”
Bạch Linh Lăng thấy thế, vẻ mặt đau đớn nhắm mắt lại, đe doạ: “Bạch Ngọc Nhĩ, ta đếm đến ba, ngươi mau thu lại cái bộ dạng giả tạo này ngay cho ta!”
03
Một lần nữa quay trở lại thế giới này, ta quyết định ra tay trước để giành thế chủ động.
Đang định hỏi Bạch Linh Lăng xem hôm nay là ngày nào thì thị nữ vội vàng chạy đến báo: “Nhị tiểu thư, Hằng Vương điện hạ đến tìm người.”
Bạch Linh Lăng lập tức rút tay ra khỏi ống tay áo, trợn mắt lên trời: “Vương phi tương lai của Hằng vương~ Vương gia của muội đến tìm muội kìa~”
Tôi chớp chớp, đôi mắt bắt đầu ngấn lệ, đáng thương nhìn nàng: “Tỷ tỷ, muội không muốn gả cho hắn ta nữa, tỷ đi cùng muội gặp hắn có được không?”
Bạch Linh Lăng hừ một cái, cười lạnh lùng bước đi: “Nam nhân là do ngươi chọn, ta không thèm quản.”
Ta đứng đó chờ một lúc, rồi thấy nàng quay lại, bộ dạng mất kiên nhẫn, miệng lẩm bẩm: “Không được, ta không thể để ngươi muốn làm gì thì làm, làm mất mặt phủ Tướng quân.”
“Ôi~ gia sự mà không có ta thì phải làm sao đây?” Nàng thở dài cảm thán.
Ra đến nơi thấy Triệu Vân Kỳ đang ngồi nhàn nhã trong tiền sảnh thưởng trà, ta học theo tỷ tỷ trừng mắt hỏi hắn.
“Hằng vương điện hạ, có chuyện gì quan trọng mà khiến ngài phải cất công đến tận đây vậy?”
Triệu Vân Kỳ có vẻ ngoài tuấn tú, đôi mắt đào hoa nhìn ai cũng yêu. Thấy ta đến, hắn liền mỉm cười dịu dàng: “Ngọc Nhĩ, muội quên rồi sao? Ngày mai ta sẽ đến cầu hôn muội.”
“Cái gì? Ngày mai sao? Nhanh vậy!!!”
Trong lúc đang tính toán trong lòng cách phá giải tình huống, hắn đã đưa tay qua vuốt qua lọn tóc mai của ta, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng: “Nhanh sao? Nhưng ta không thể chờ thêm để rước muội về làm vợ ta.”
Cảm giác ghê tởm dâng lên đến tận họng, ta cố nén xuống, khó xử nói: “Nhưng gia quyến chưa chuẩn bị xong, thần nữ thấy hơi vội vàng.”
Triệu Vân Kỳ suy nghĩ một lúc, phẩy tay, gia nhân theo hầu liền rút ngân phiếu ra dâng lên, hắn giả vờ hào phóng nói: “Không thành vấn đề, ngày mai muội bảo Bạch tướng quân sắp xếp thêm người hầu, tiệc cầu hôn phải tổ chức thật hoành tráng.”
Nhận lấy tấm ngân phiếu, thầm nghĩ trong lòng ta đã biết tỏng ý định của ngươi, định nhân cơ hội buổi tiệc ngày mai đông người, định bố trí gián điệp, gài bẫy bắt gọn phủ Tướng quân.
Nghĩ đến đây, ta liền cắn môi nói: “Nhưng trang sức định thân vẫn chưa được chế tác xong, muội thì không để ý, nhưng người ngoài nhìn vào, liệu có chê bai Hằng vương phủ nghèo nàn không?”
Triệu Vân Kỳ nghe thế có chút lưỡng lự, hiện tại hắn đang ở giai đoạn quan trọng trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, tài chính không dư dả nên hắn mới vừa lợi dụng lòng tin của ta, vừa lôi kéo quan hệ với tiểu thư phủ Thượng thư.
Bạch Linh Lăng đứng một bên bật cười chế nhạo: “Không thể nào, không thể nào, ta có nghe nhầm không? Hằng vương phủ mà không có nổi vạn lượng bạc sao?”
Triệu Vân Kỳ nghiến răng, phẩy tay lần nữa, hạ nhân tiến tới dâng lên tờ ngân phiếu vạn lượng: “Nàng mua đi, Vương phi của bản vương đương nhiên phải dùng đồ tốt nhất”
Ta giả vờ đỏ mặt, vui vẻ nhận lấy tấm ngân phiếu, cúi đầu xuống thẹn thùng.
Tên keo kiệt kia dù hơi đau lòng, nhìn thấy ta như vậy lại đắc ý cười: “Ngọc Nhĩ, được gả cho ta muội hạnh phúc đến thế sao?”
Nói xong hắn đưa tay qua muốn nắm lấy tay ta, Bạch Linh Lăng đứng bên thấy vậy bất ngờ đập mạnh tay xuống ghế. Một tiếng rắc vang lên, chiếc ghế tựa gỗ lê gãy tan thành mấy mảnh.
Triệu Vân Kỳ ngã ngửa, mông hạ đúng vào chỗ gai gỗ, ta vội vàng đứng dậy đỡ hắn, tiễn thể giẫm lên chân hắn hai cái rồi cố tình trách Bạch Linh Lăng: “Tỷ tỷ, dù tỷ vui mừng cho muội đến thế nào thì cũng không thể đ//ập n//át cả cái ghế như thế được!”
Tỷ tỷ ta vốn đã nổi tiếng về sức mạnh phi thường ở kinh thành, Triệu Vân Kỳ dù đau đớn đến hoa cả mắt, nhưng lại không dám nổi nóng với nàng: “Ngọc Nhĩ, tỷ tỷ của muội, sức mạnh thật đáng nể haha…”
Tỷ tỷ mặt không biến sắc, bình thản nói: “Lỡ trượt tay, hai người tiếp tục đi.”
Triệu Vân Kỳ nghe thế mặt tái mét, nắm chặt tay, khập khiễng cáo từ. Ta chớp mắt nhìn tỷ tỷ ngưỡng mộ, nói: “Tỷ tỷ thật giỏi! Không có tỷ ta thật chẳng biết làm thế nào. Vậy mà hôm nay hắn cũng dám đến đây, trước kia ta thật có mắt như mù.”
Tỷ tỷ trở nên mất tự nhiên, dời ánh mắt sang chỗ khác, lẩm bẩm: “Tiểu bạch liên, hôm nay ngươi có gì đó rất kỳ lạ.”
Ta cười cười bí ẩn, kéo tay tỷ tỷ chạy đi: “Chút nữa muội sẽ giải thích, trước tiên tỷ đi với muội, hai chúng ta đi c//ướp nhà đã.”
“C//ướp nhà nào?”
“Nhà chúng ta!”
“!!???”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.