1
Có lẽ Thẩm Tu Nhiên đã quên rằng iPad của tôi cũng đang đăng nhập WeChat của hắn.
Vậy nên, mọi cuộc trò chuyện trong nhóm bạn của hắn đều lọt vào mắt tôi.
Thẩm Tu Nhiên có nhiều sở thích, bạn bè rộng rãi, thích những thứ mới mẻ, thích thử thách, và luôn bị thu hút bởi những điều kỳ lạ.
Cuộc sống của hắn đa sắc màu, hắn có những ý tưởng vô cùng phong phú. Khác với tôi, công việc của hắn rất linh hoạt. Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn đã mở câu lạc bộ của riêng mình và có thể tự do làm những điều mình thích, đi đến những nơi khác nhau để tham gia các cuộc thi, thậm chí đôi khi còn hứng lên mà rủ bạn bè đi đâu đó trải nghiệm. Sau đó, hắn lại trở về chia sẻ với tôi niềm vui của mình.
Hắn nhiệt tình lên kế hoạch cho những năm tháng đẹp đẽ của mình trong nhóm bạn, khiến ai nhìn vào cũng thấy ngưỡng mộ.
Chỉ là, không có điều gì liên quan đến tôi.
Nhìn vào cuộc trò chuyện của bọn hắn, tôi cảm thấy từng chút huyết sắc rút đi khỏi mặt mình.
Tôi bỗng chợt hiểu tại sao trong bữa tiệc sinh nhật tối nay, khi tôi đưa ra món quà, Thẩm Tu Nhiên lại có biểu cảm gượng gạo như vậy.
Cái hộp quà nhỏ ấy quá giống hộp đựng nhẫn.
Và Thẩm Tu Nhiên, hắn quá sợ rằng tôi sẽ nhân cơ hội này để cầu hôn hắn.
Tôi cười cay đắng, vành mắt có chút phiếm hồng.
Ngày trước hắn cũng không phải nói như vậy với tôi, Thẩm Tu Nhiên.
Năm tôi hai mươi ba tuổi, khi giúp cô bạn thân đón em gái vừa thi đại học xong về nhà từ buổi tụ tập, tôi đã gặp Thẩm Tu Nhiên lần đầu tại một phòng karaoke. Lúc đó hắn chỉ mới mười tám tuổi.
Sau đó, hắn liên tục tìm mọi cách để làm cái đuôi nhỏ của tôi, kiên trì theo đuổi tôi suốt hai năm. Vào sinh nhật lần thứ hai mươi, hắn ôm một chiếc bánh nhỏ đứng dưới tòa nhà khu dân cư chờ tôi về sau chuyến công tác suốt ba tiếng rưỡi.
Hắn không ước nguyện gì cả.
“Em không tin vào những điều hão huyền của lời cầu nguyện,” Thẩm Tu Nhiên mỉm cười nhìn tôi khi đó, đôi mắt sáng ngời như đầy sao, giọng điệu chắc nịch, “Em tin rằng con người có thể tự quyết định số phận của mình. Cuối cùng, chị chắc chắn sẽ trở thành bạn gái của em.”
Tình cảm của hắn lúc ấy mãnh liệt và chân thành. Chỉ một cái nhìn ngắn ngủi mà khiến tim tôi đập loạn nhịp.
Tôi lúng túng quay đi, uống nước để che giấu sự bối rối trong lòng, nhưng không quên nhắc hắn: “Thẩm Tu Nhiên, cậu có từng nghĩ đến chuyện tôi hơn cậu những năm tuổi không?”
“Khi tôi đến tuổi kết hôn, tuổi thanh xuân của cậu vẫn chưa kết thúc.”
Hắn sửng sốt mấy giây, rồi bật cười, ánh mắt cong lên một cách bình thản: “Chỉ cần qua hai năm nữa, em sẽ đạt tuổi hợp pháp để kết hôn. Khi ấy, chị cũng chỉ mới hai mươi bảy, mọi thứ đều rất hợp lý.”
Bởi vì câu nói ấy, tôi đã chờ đợi hắn trưởng thành.
Năm này qua năm khác.
Từ khi hắn đạt tuổi hợp pháp để kết hôn, giờ đã tới lúc hắn hai mươi lăm.
Nhưng hắn vẫn còn trẻ, vẫn còn đam mê cuộc sống tự do, và chưa sẵn sàng bước vào cuộc sống hôn nhân.
Thậm chí trong kế hoạch của hắn những năm tới cũng chẳng hề có dấu vết của chuyện cưới xin.
Còn tôi, năm nay đã ba mươi.
Tôi bất chợt không biết phải xử lý tình cảnh bối rối này như thế nào.
Nhanh chóng lau những giọt nước mắt không kìm nén được, tôi chuyển WeChat trên iPad về tài khoản của mình, sau đó vội vàng cầm lấy điện thoại và chìa khóa rồi bước ra khỏi nhà trước khi Thẩm Tu Nhiên kịp đi ra.
2.
Tôi thẫn thờ đi dạo quanh khu chung cư. Đêm hè nóng bức và ngột ngạt, không một ngọn gió.
Thật ra không thể nói rằng Thẩm Tu Nhiên không yêu tôi.
Khi theo đuổi, hắn đã đặt cả trái tim vào đó. Dù chúng tôi bên nhau bao năm, hắn vẫn muốn chia sẻ mọi thứ với tôi. Ánh mắt nhìn tôi vẫn tràn ngập yêu thương, hắn sống rất mực chuẩn mực, luôn có khoảng cách với người khác phái, còn đối với gia đình tôi cũng yêu ai yêu cả đường đi.
Chỉ là, có quá nhiều thứ hắn yêu.
Hắn yêu cuộc sống tự do, yêu những chuyến phiêu lưu kỳ lạ, yêu sự thoải mái khi vui chơi cùng bạn bè.
Tất cả khiến cho tình yêu hắn dành cho tôi chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của hắn.
Tôi tin rằng khi yêu, không nhất thiết phải yêu quá nhiều, cũng không cần biến tình yêu thành toàn bộ cuộc đời, mà nên có khoảng không gian và sự tự do riêng.
Nhưng đến mức nhẹ bẫng thế này thì không được.
Thẩm Tu Nhiên tính tình chưa định hình, khi cùng bạn bè thì vô tư đến mức tôi chẳng thể nào tìm thấy hắn, chẳng hề nghĩ đến việc tôi sẽ lo lắng đến nhường nào.
Tôi từng nghiêm túc nói chuyện với hắn về điều này. Hắn nhìn tôi với ánh mắt đầy tội nghiệp, ôm tôi xin lỗi khiến tôi nhịn không được mềm lòng.
Sau đó, đôi khi hắn sẽ nhớ báo trước cho tôi, nhưng đôi khi lại quên.
Công việc của tôi rất bận rộn, đôi lúc hắn cũng phàn nàn rằng tôi dành quá ít thời gian cho hắn.
Nhưng khi tôi cố gắng sắp xếp để nghỉ ngơi, lên kế hoạch cho một kỳ nghỉ nhỏ, thì hắn có thể lại thay đổi kế hoạch và tỏ ra hứng thú với lời mời từ bạn bè hơn.
Điều tôi thường làm nhất chính là đứng chờ hắn quay về.
Hắn tự do đi lại, còn tôi lại vạch ra ranh giới cho bản thân.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCó những lúc tôi thấy cô đơn, mệt mỏi, lạc lối về tương lai của chúng tôi, nhưng cũng không đành lòng cắt đứt sự tự do của hắn.
Mỗi khi hắn trở về, mệt mỏi nhưng vẫn thì thầm bên tai tôi rằng hắn rất nhớ tôi, đôi mắt đầy tình yêu có thể nhấn chìm tôi, tôi luôn thở dài trong lòng và chấp nhận.
Lại chờ thêm một chút nữa đi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ, không biết còn phải chờ bao lâu để hắn sẵn sàng dừng chân vì tôi.
Chúng tôi đã quen biết nhau bảy năm, yêu nhau năm năm. Trong lòng Thẩm Tu Nhiên, người hắn luôn nhớ đến vẫn là tôi. Bạn bè hắn thường trêu đùa rằng hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào tình yêu này.
Người rung động trước, quả thật là hắn.
Nhưng cuối cùng, người bị nắm chặt không thể dứt ra lại là tôi.
Cuộc gọi của Thẩm Tu Nhiên kéo tôi trở về thực tại. Hắn hỏi tôi đi đâu, bảo rằng chỉ vừa vào nhà vệ sinh một lát đi ra đã không thấy tôi đâu nữa.
Tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, giữ cho giọng nói thật bình thản, “Đột nhiên muốn uống sữa chua, nên xuống lầu mua một chút. Anh có muốn mua gì không?”
Thẩm Tu Nhiên suy nghĩ một chút rồi đáp với giọng nhẹ nhàng, “Chọn cho anh một ít oden nhé! Loại mà anh thích ấy!”
Tôi ậm ừ, rồi cúp máy rồi bước về phía cửa hàng tiện lợi.
Đêm đó, tôi vẫn không nhắc gì đến đoạn tin nhắn WeChat đã đọc được. Khi nhìn Thẩm Tu Nhiên ngủ say, tôi cảm thấy suy nghĩ của mình hỗn loạn suốt đêm trằn trọc.
Ngày hôm sau, tôi lựa chọn tự lừa mình rằng chẳng có gì xảy ra, và tiếp tục sống cuộc sống đều đều như mọi ngày.
Cuộc sống hai điểm một đường tiếp tục êm ả và đơn điệu.
Cho đến một ngày, khi đang làm việc, tôi nhận được tin rằng ba mình gặp tai nạn. Đầu óc tôi bỗng chốc trống rỗng.
3.
Thẩm Tu Nhiên gọi lại cho tôi sau ba tiếng kể từ lúc tôi tìm hắn. Lúc ấy, ba tôi vừa ra khỏi phòng phẫu thuật và chuyển sang phòng bệnh thường.
Khi những dây thần kinh căng thẳng của tôi vừa được thả lỏng, tôi cảm giác như tất cả sức lực trong người đều bị rút cạn. Tôi ngồi bệt xuống ghế dài nơi hành lang, tay vẫn cầm điện thoại, vành mắt dần đỏ lên.
Giọng nói vui vẻ của Thẩm Tu Nhiên bên đầu dây bên kia, như mọi khi, kể về cuộc đua xe hắn vừa tham gia và những thành tích mới đạt được.
Cảm giác vui mừng đó hoàn toàn trái ngược với nỗi đau lòng khi tôi nhìn ba mình nằm trên giường bệnh, toàn thân băng bó.
Nhận ra sự im lặng của tôi, Thẩm Tu Nhiên khựng lại, rồi hỏi, “A Chí, sao vậy? Phải rồi, em gọi cho anh ba lần liền. Anh đang trong cuộc thi nên đã để điện thoại trong tủ khóa phòng nghỉ.”
Tôi đè lên mi tâm, thở ra một hơi nặng nề, giọng nói hơi khàn đi, “Ba em vừa mới phẫu thuật xong.”
Vài ngày trước, mẹ tôi nhập viện vì bệnh. Vì công ty cách nhà hai tiếng đi xe, nên ba tôi là người túc trực chăm sóc. Không ngờ, hôm nay ba tôi lại gặp tai nạn.
Tôi không phải không thể tự mình lo liệu, nhưng vẫn mong rằng, trong lúc này, người yêu như Thẩm Tu Nhiên có thể ở bên tôi.
Dù hắn không cần làm gì, chỉ cần ôm tôi một cái, tôi cũng sẽ thấy đủ để tiếp thêm sức mạnh.
Nhưng từ lúc tôi đi đến bệnh viện cho đến khi ba tôi phẫu thuật xong, tôi đã gọi cho hắn ba lần, nhưng không một lần hắn nghe máy. Sau đó, tôi cũng không gọi nữa.
Ba tiếng sau, Thẩm Tu Nhiên mới đến, mang theo cái ôm muộn màng, sau khi đã từ chối tham gia tiệc mừng với đội để về gặp tôi.
Ở trong vòng tay hắn, nghe từng lời xin lỗi, tôi đã bình tĩnh lại vì trong khoảnh khắc đáng sợ nhất, đau lòng nhất, tôi đã một mình ngồi trong cầu thang mà khóc hết nước mắt.
Tôi xin nghỉ phép năm, và Thẩm Tu Nhiên cũng ở lại giúp tôi chăm sóc ba mẹ.
Phải công nhận rằng, mặc dù Thẩm Tu Nhiên nhỏ hơn tôi năm tuổi, nhưng về khoản chăm sóc người khác thì hắn rất kiên nhẫn.
Hắn biết cách cư xử, nói năng khéo léo, tính cách lại cởi mở, và là kiểu thanh niên rất được người lớn quý mến.
Lần đầu tôi dẫn hắn về ra mắt, ba mẹ có hỏi tôi một cách thăm dò rằng, liệu tôi có thấy hắn còn trẻ con quá không.
Nhưng vì tôi thích hắn, nên ba mẹ cũng không nói gì thêm.
Thời gian trôi qua, ba mẹ lại càng thích Thẩm Tu Nhiên hơn.
Khi tôi cầm bình giữ nhiệt từ bệnh viện, đi rót nước nóng trở về phòng bệnh, chị họ đã đưa con gái ba tuổi đến thăm ba tôi. Mẹ tôi cũng đang ngồi bên, vừa trêu chọc đứa nhỏ vừa trò chuyện với chị.
Đứa bé ấy tinh nghịch nhưng đáng yêu, khiến ba mẹ tôi cười mãi không thôi.
Chị tôi bỗng buột miệng, “Sau này A Chí có con, chắc hẳn cô chú sẽ tranh nhau mà chăm, chẳng chịu buông tay đâu.”
Chị nhìn tôi, cười hỏi, “A Chí định khi nào kết hôn đây?”
Khóe miệng tôi hơi cứng lại.
Tôi lại thấy may mắn vì Thẩm Tu Nhiên không ở đây, không nghe thấy câu hỏi này.
Tôi mỉm cười, đáp lại chị bằng một câu nhẹ nhàng: “Không vội.”
Ba mẹ nghe xong, ánh mắt thoáng buồn, khiến lòng tôi chợt nhói lên.
Chị tôi nhìn tôi, muốn nói gì đó lại thôi.
Tôi biết những gì chị chưa nói ra.
Thẩm Tu Nhiên còn trẻ, còn tôi thì đã đến độ tuổi mà ba mẹ mong tôi lập gia đình.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.