24
Sàn phòng khách ướt đẫm máu chó và hôi thối.
Tôi đứng ở cửa.
Quả nhiên, một bóng người mặc đồ đen đi xuống cầu thang.
Máu chó đen xua đuổi tà ma.
Đôi chân của tên đó bị đốt cháy đến chảy máu.
Sếp từ lầu hai nhảy xuống: “Thẩm Lý, là hắn, đừng để hắn chạy thoát.”
Người mặc áo choàng đen ngẩng đầu lên và nhìn tôi.
Đôi mắt đục ngầu không giấu được sự oán giận, trên đầu ngón tay dài hàng chục centimet được vẽ hoa văn giống hệt những hoa văn ở tầng hầm của Triệu Cường.
Hắn tóm lấy cổ tôi.
Tôi nhanh chóng nhúng chiếc kéo vào máu chó đen trên mặt đất, và khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào cổ tôi.
Tôi giơ tay lên và cắt nó.
Áo choàng đen có lẽ không ngờ tôi nhanh như vậy, hắn há cái miệng đen như mực.
Phát ra âm thanh từ trong cái miệng không có lưỡi: “Triệu Cường, tới giúp ta.”
“Triệu Cường, nghe lệnh.”
Dưới tầng hầm yên tĩnh.
Tôi dùng lá bùa gấp thành ngôi sao sáu cánh để vẽ cánh cửa địa ngục trên tường.
“Triệu Cường đi trước một bước rồi.”
“Nếu nhớ gã thì đi xuống tìm gã đi.”
Vừa dứt lời, bóng đen đã bị lực tác động từ phía sau đẩy về phía trước.
Sếp và Tô Nguyên đá hắn.
Vẫn giữ nguyên động tác ban đầu.
Bóng đen rơi vào trong hố đen, hai tay ôm chặt khung cửa.
Hắn dường như đã phát hiện ra điều gì đó, toàn bộ con ngươi đen kịt.
“Mày đã phá chuyện tốt của tao.”
Lúc trước, đạo sĩ đưa cho tôi lá bùa chỉ dạy tôi cách mở cửa địa ngục.
Nhưng không nói cho tôi biết cách đóng cửa lại.
Tôi chưa kịp cắt tay tên áo choàng đen thì hắn đã trèo ra từ phía sau cánh cửa.
Nhưng phần thân dưới đã không còn, ruột của hắn lòi ra lòng thòng.
Bàn tay của tên mặc áo choàng đen kết ấn, hô vang một câu.
Cả gian phòng bắt đầu rung chuyển.
Sếp ôm lấy cây cột La Mã bên cạnh: “Thẩm Lý, có chuyện gì vậy?”
Mấy quả cầu công đức ở thắt lưng tôi đã nghe tiếng gọi, đang cố gắng nhảy ra khỏi túi.
Tôi siết chặt tay, không, phải có cách nào đó chứ.
Mặt đất càng lúc càng rung chuyển dữ dội.
Tên áo choàng đen nhìn tôi cười nham hiểm, hắn im lặng ra hiệu cho tôi: “Mày sẽ là Triệu Cường tiếp theo.”
Tủ rượu rơi trúng Tô Nguyên.
Ngay khi sắp đánh vào lưng anh ta, thì ngã sang một góc.
Tôi phản ứng ngay lập tức.
Công đức.
Tên áo choàng đen đã cố gắng rất nhiều để Triệu Cường đi cướp công đức, chắc chắn là vì hắn cần nó.
Hai chân tôi đứng song song với vai, cố gắng đứng vững.
“Tô Nguyên, máu.”
“Hãy sử dụng máu của chúng ta, nhanh lên.”
Sếp cắt đầu ngón tay của Tô Nguyên
Vài giây trước khi bức tường nứt ra, tôi và Tô Nguyên ấn ngón tay lên trán tên mặc áo choàng đen.
Sắc vàng như tia nắng.
Thân thể tên áo choàng đen dần tan biến.
Cuối cùng hắn không còn hung dữ nữa mà hướng tôi cầu xin tha mạng.
Khi tên áo choàng đen hoàn toàn biến mất, cánh cửa địa ngục cũng đóng lại.
25
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Ba người chúng tôi mệt mỏi nằm rạp xuống đất nhìn vết thương trên tay: “Cô Thẩm, vừa rồi là chuyện gì thế?”
Tôi vuốt ve chiếc túi vải quanh eo: “Trên đời có những người cầu trường sinh, lợi dụng vận may của người tốt để đảm bảo mình có thể sống lâu ngàn năm.”
“Người sống trăm tuổi coi là có phúc, người sống ngàn năm coi là yêu quái. Để sống sót, gã phải ăn thịt người và bôi máu người lên cơ thể mình.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Nếu thấy phiền phức, họ sẽ hút sạch máu, đông lại và dùng để tắm.”
Tôi đưa sếp và Tô Nguyên xuống tầng hầm.
Ở tầng hầm.
Toàn thân Triệu Cường nằm trong máu, tôi vẫn chưa ngừng nói: “Nhưng một người thì có bao nhiêu máu? Anh nghĩ nếu muốn đổ đầy cả bể này thì có bao nhiêu người phải chết?”
Hôm đó ở khách sạn tôi nhìn thấy rất nhiều đầu người trên vai Triệu Cường.
Những người dân vô tội mà gã đã giết.
Vết máu trên người sếp còn chưa khô, anh cau mày nói: “Triệu Cường đã chết chưa?”
Trông gã không giống còn sống.
Tôi mỉm cười nói: “Gã chưa chết. Chết như thế này thì dễ cho gã quá.”
“Gã đã giết nhiều người như vậy, cảnh sát nhất định phải công bố sự thật.”
“Em đã gọi cảnh sát.” Tôi bình tĩnh nói.
“Đi thôi, chúng ta trở về tắm rửa đi. Chuyện này đã giải quyết xong.”
Tôi nhìn những biểu tượng kỳ lạ được vẽ trên tường.
Trước khi rời đi, tôi liếc nhìn Triệu Cường trong máu lần cuối.
26
Cảnh sát đến rất nhanh.
Sau khi lôi Triệu Cường ra ngoài, đôi mắt của gã đờ đẫn, trước ống kính của các phóng viên, gã đã thú nhận toàn bộ tội ác mình đã gây ra.
Tôi nằm trong bồn tắm, xem tin tức trên TV.
Quên nói, ngoài việc báo cảnh sát, tôi còn liên lạc với các phóng viên pháp lý và giải trí.
Vì đã quyết định công khai hành động của Triệu Cường.
Có gì nhanh hơn Internet?
Dựa vào bằng chứng do Triệu Cường cung cấp, cảnh sát đã nhanh chóng tìm thấy thi thể của các nạn nhân.
Trước khi bị đưa vào tù, Triệu Cường đã la hét rằng có một kẻ đã chỉ dẫn cho gã.
Kẻ đó đã bảo gã giết người để chiếm vận may, và kẻ đó sống ở tầng ba của biệt thự.
Cảnh sát đã lục tung toàn bộ biệt thự nhưng không tìm thấy kẻ mà Triệu Cường nói.
Họ chỉ coi đó là một cái cớ để gã trốn tránh tội.
Ngoài ra, cảnh sát cũng gọi điện cho tôi, nói rằng bức thư đe dọa chính là do Triệu Cường gửi.
Giờ gã đã bị bắt, tôi không cần phải lo lắng nữa.
Sếp gõ cửa phòng: “Thẩm Lý, em tắm xong chưa?”
Tôi nhìn vào những viên cầu công đức trong tay.
Viên của tôi chứa vài sợi tóc của tôi, tôi đã không hiểu vì sao Triệu Cường lại cướp được công đức của tôi.
Giờ thì rõ ràng, có thể là hôm đó ở khách sạn, tôi đã dùng lược của khách sạn để chải tóc.
Gã đã nhặt những sợi tóc của tôi.
Công đức dần trở về trong nội đan, tôi ậm ừ: “Sếp à, có chuyện gì không?”
Chuông điện thoại reo lên.
Sếp ở đầu dây bên kia hét lên như gà: “Cái gì?! Ba trăm triệu!”
“Không có gì đâu Thẩm Lý. Em cứ tắm đi! Ngâm đến khi nào em không muốn nữa thì thôi!”
27
Bên cạnh bồn tắm còn sót lại vài viên cầu công đức.
Chỉ cần tôi muốn là có thể với tay lấy chúng và hòa vào nội đan của mình.
Những viên vàng này đủ để tôi hoàn thành công đức, tận hưởng con đường trở thành vĩ đại.
Tôi mỉm cười.
Rời khỏi phòng, sếp đang xử lý công việc trong phòng làm việc.
Tôi gõ cửa hai lần: “Sếp, sau này cho em nhiều tiền hơn một chút nhé. Em muốn làm việc tốt, như thế sếp mới có thể phát tài.”
Sếp không quay đầu lại: “Biết rồi, tôi sẽ chuyển cho em tám triệu qua Alipay.”
Theo âm thanh thông báo tiền đã chuyển.
Sếp dừng tay: “À, đúng rồi, chương trình giải trí mà em thích xem, Sống Sót Trên Đảo Hoang.”
“Tôi đã đầu tư, có lẽ trong vài ngày nữa sẽ phát sóng.”
“Tô Nguyên cũng sẽ trở lại tham gia.”
Công đức quay lại.
Các khách mời cuối cùng có thể đón nhận vận may của chính mình.
Tôi làm một cử chỉ trái tim về phía sếp: “Cảm ơn sếp.”
“Sếp thật tốt!”
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.