1.
Một lần nữa nhìn thấy bố cáo tìm con của thừa tướng dán trên cổng thành, ta nhất thời có chút bàng hoàng.
Kiếp trước, ông ta cũng dán bố cáo khắp thành như vậy, bỏ ra rất nhiều tiền để tìm nhi tử thất lạc từ nhỏ.
Lúc đó ta chỉ xem như chuyện vui, nhưng không ngờ chỉ vài ngày sau, một đoàn người hùng hổ ập vào khu ổ chuột U Vân nơi chúng ta ở.
Bọn họ nói, vị hôn phu bán cá của ta, Trình Lãng, chính là công tử thất lạc của thừa tướng.
Lúc đó, Trình Lãng ngây người đứng tại chỗ, sự phấn khích trong mắt muốn giấu cũng không giấu được.
Người của phủ thừa tướng vội vàng đón Trình Lãng về phủ, những người hàng xóm dù thân thiết hay không đều bấu víu quan hệ nịnh nọt, chỉ có ta cảm thấy không ổn.
Trình Lãng sao có thể là nhi tử thừa tướng? Hắn và người cha đánh cá của mình giống nhau như đúc!
Cha hắn mới mất cách đây hai năm, mọi người đều quên hết rồi sao?
Trình Lãng chỉ là một người bán cá.
Ngày nào hắn cũng treo con cá to nhất, béo nhất trước cửa nhà ta, đợi ta ra ngoài lại trốn đi không dám nhìn ta, ta thấy hắn là người thật thà, hai năm sau đã đồng ý lời cầu hôn của hắn.
Cũng vì vậy, ta sợ hắn gặp nguy hiểm, đã tiêu hết tiền tích góp nhờ người đưa thư cho hắn, hẹn gặp nhau ở cửa sau phủ thừa tướng.
Nhưng ta không ngờ, ta đợi được là Trình Lãng ra tay giết người diệt khẩu.
Hôm đó, ta bị bốn năm tên tráng hán đánh đến thoi thóp, toàn thân xương cốt đều gãy nát.
Trước khi chết, Trình Lãng mới mặc quần áo gấm vóc đi ra từ cửa sau, hắn bịt mũi, khinh thường nhìn ta giãy giụa trong đau đớn.
Cuối cùng cũng không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm:
“Tô Vân Nương à Tô Vân Nương, ta giờ đây là công tử thừa tướng, sau này phải cưới danh môn quý nữ, một tiện dân như ngươi mà cũng muốn trèocao?”
Hóa ra bản chất của một người có thể giấu sâu đến vậy, sâu đến mức lừa dối ta hai năm mà ta không hề hay biết.
Nhưng cũng có thể nông cạn đến vậy, chỉ một chút quyền thế dụ dỗ là bản chất đã bộc lộ hết.
May mắn thay, ta đã được trùng sinh.
Lần này, ta là người đầu tiên nhìn thấy tin tức thừa tướng tìm con, ta không chút do dự gỡ cáo thị chạy về khu ổ chuột U Vân.
Trình Lãng vừa bán cá về, toàn thân tanh mùi cá.
Thấy ta, hắn vội lùi lại một bước, ngượng ngùng nói: “Vân Nương đừng lại gần, người ta bẩn, sẽ ám mùi vào nàng.”
Hắn giả vờ ân cần chất phác, kiếp trước mới lừa được ta như vậy.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, nhưng khóe miệng lại cười:
“Đúng là rất bẩn.”
Trình Lãng sửng sốt một chút.
Chưa kịp định thần, ta đã giơ cáo thị trong tay lên nói: “Ngươi xem, thừa tướng đang ráo riết tìm tiểu nhi tử thất lạc khi đi lánh nạn năm xưa, trên đó ghi ngày sinh là mùng 3 tháng 4 âm lịch, lòng bàn tay có nốt ruồi, chẳng phải là ngươi sao?”
2.
Trình Lãng lập tức trợn tròn mắt.
Hắn cũng chẳng còn tâm trí giả vờ giản dị, giật lấy tờ cáo thị đọc từ đầu đến cuối, mặt lộ vẻ kích động.
“Chẳng lẽ… thật sự là ta, ta biết ta sẽ không cả đời ở trong cái ngõ hẻm tồi tàn, sống cùng đám ti tiện này mà!”
Hắn nhất thời kích động mà nói ra lời thật lòng.
Hắn hoàn hồn vội nhìn sắc mặt ta, ta lại giả vờ như không nghe thấy, cũng vui vẻ nói theo hắn:
“Ngươi mau trở về tắm rửa thay quần áo đi, chúng ta lập tức đến phủ thừa tướng.”
“Được, được, được!”
Trình Lãng ngửi ngửi mùi trên người mình, chán ghét chạy về nhà.
Ta nhìn bóng lưng hắn không nhịn được cong môi.
Hắn sẽ không biết, phủ thừa tướng tìm căn bản không phải tiểu nhi tử bị lạc, mà là thuốc dẫn.
Kiếp trước trước khi đi gặp Trình Lãng, ta giả làm người hầu của phủ thừa tướng lẻn vào tìm hắn.
Lúc đó mọi người đều đang bận rộn vì tìm được tiểu công tử mà mở tiệc, ta lại vô tình đi vào một cái viện cực kỳ khuất.
Thừa tướng và phu nhân thừa tướng đáng lẽ phải vui vẻ ở cùng Trình Lãng lúc này lại đang ngồi bên giường, trên giường là một thiếu niên mặt không còn chút máu, hôn mê bất tỉnh.
“Con của ta, ngươi cố gắng thêm chút nữa, phụ thân đã tìm được thuốc dẫn rồi, chỉ cần hắn đổi mạng với ngươi, ngươi sẽ khỏe lại.”
Ta sợ hãi trốn ở góc tường, thấy có người hầu đi gọi bọn họ, nói là Trình Lãng đang tìm bọn họ.
Chỉ nghe phu nhân thừa tướng cười lạnh:
“Một tên ti tiện còn tưởng mình là nhi tử ta, nếu không phải Huyền Thanh đạo trưởng nói cách đổi mạng chỉ có thể lừa trời bằng cách đối xử với hắn như nhi tử ruột, ta nhìn hắn một cái cũng thấy ghê tởm.”
Rõ ràng, Trình Lãng chính là thuốc dẫn đó.
Thừa tướng rầm rộ tìm kiếm rõ ràng là tìm thuốc dẫn để đổi mạng cho nhi tử ruột của mình.
Chỉ tiếc kiếp trước ta còn chưa kịp nói ra sự thật đã bị Trình Lãng diệt khẩu, kiếp này, ta chọn tôn trọng vận mệnh của người khác.
Đợi Trình Lãng thay bộ quần áo tử tế nhất, ta kéo hắn đi thẳng đến phủ thừa tướng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrên đường đi Trình Lãng do dự mãi rồi nói:
“Vân Nương, ta biết nàng muốn ở bên ta, nhưng giờ ta vừa mới tìm được cha mẹ ruột, nàng đi cùng ta chỉ sợ tạm thời không có danh phận, còn tổn hại thanh danh, ta không nỡ để nàng chịu ấm ức như vậy. Nàng đợi ta một thời gian, đợi ta đứng vững gót chân, ta sẽ nói với gia đình, mười dặm hồng trang cưới nàng.”
Hắn ngôn từ khẩn thiết, chỗ nào cũng suynghĩ cho ta.
Nhưng ta nghe chỉ muốn nôn.
Ha ha, đây là nóng lòng muốn vứt bỏ ta đi nhỉ.
Ta giả vờ cảm động, rất là ân cần gật đầu nói:
“Vân Nương hiểu, ngươi yên tâm, ta chỉ đưa ngươi đến cửa phủ thừa tướng, ta nghĩ, lỡ như bọn họ nghi ngờ về ngày sinh của ngươi, ta còn có thể làm chứng cho ngươi, ngươi xem ta còn mang theo cả thiếp canh khi chúng ta đính hôn đâu.”
Trình Lãng đại hỉ.
Đến cửa phủ thừa tướng, ta ba bước thành hai bước tiến lên gõ cửa:
“Mau mở cửa, ta tìm được thiếu gia nhà các người rồi.”
Trình Lãng đứng nghiêm trang ở bậc thềm, đã bày ra bộ dáng thiếu gia.
Rất nhanh thừa tướng đi ra, ta vội kéo Trình Lãng cười nói: “Đại nhân, ngài xem hắn giống thuốc… à không, giống nhi tử ngài không?”
Thừa tướng hỏi vài câu, thân thế của Trình Lãng đều khớp hết.
Ông ta vui mừng khôn xiết dẫn Trình Lãng vào phủ, còn ta, nước mắt lưng tròng nhìn Trình Lãng, như rất mong hắn quay lại đón ta, Trình Lãng căn bản là chột dạ không dám nhìn.
Mọi người ùa vào hết, lúc quản gia đóng cửa ta ngăn lại, cười tươi đưa tay ra: “Trên cáo thị nói, tìm được nhi tử ruột của thừa tướng thưởng một trăm lượng, tiền đâu?”
3.
Trình Lãng dù nhất thời không nhớ ra, nhưng sau này nhất định sẽ đến diệt khẩu ta.
Nhưng đợi hắn nhớ ra, ta đã sớm rời khỏi kinh thành rồi.
Từ khi lấy được tiền của phủ thừa tướng ta đã chuẩn bị ra khỏi thành, chân trời góc bể, nơi nào không thể đi?
Nhưng không hiểu sao, ngày ta mang hành lý chuẩn bị ra khỏi thành, quan binh tuần tra tăng gấp đôi, từng người qua lại đều bị hỏi han cẩn thận, có người chặn ta lại hỏi quê quán.
Hắn xem xong sắc mặt đại biến, không biết nói gì với người bên cạnh, rất nhanh một đám người vội vã vây quanh ta.
Lão phụ nhân cầm đầu túm lấy cổ ta thấy nốt ruồi nhỏ trên cổ ta, như đột nhiên xác định được điều gì, kéo ta khóc nức nở:
“Tiểu thư, lão nô cuối cùng cũng tìm được người rồi, người là thiên kim thất lạc bên ngoài của Hộ bộ thượng thư đại nhân nhà chúng ta!”
Ta: “???”
Lời lẽ quen thuộc quá.
Hay lắm, thuốc dẫn lại chính là ta!
Bọn họ sợ ta chạy mất, vừa kéo vừa lôi đưa ta vào phủ thượng thư.
Thượng thư Phương Niên đã ngoài năm mươi và phu nhân của ông thậm chí còn chưa kịp chỉnh trang quần áo đã nghênh đón ở cửa, ôm chầm lấy ta bắt đầu khóc.
“Nữ nhi của ta, con chịu khổ rồi!”
Ta cứng nhắc kéo khóe miệng.
Niềm vui mừng khôn xiết của bọnhọ không phải giả.
Tìm được ta làm kẻ chết thay, hai lão già này vui mừng phát điên rồi đi.
Bây giờ đừng nói là chạy không thoát, cho dù có chạy thoát được, với thế lực của bọn họ ta cũng không chạy ra khỏi kinh thành.
Ta giả vờ hoảng sợ: “Sao ta lại là nữ nhi của các ngươi được? Khi ta bán rau ngoài phố rõ ràng đã gặp Phương tiểu thư xinh đẹp như hoa.”
Phương phu nhân cười gượng: “Nữ nhi à con không biết đấy thôi, hồi nhỏ con bị nô bộc độc ác đánh tráo, người trước kia là giả, con mới là nữ nhi ruột của chúng ta!”
Ta nhắm mắt, há miệng, tiếng khóc vang trời:
“Cha! Nương! Cuối cùng con cũng tìm được các người rồi! Con từ nhỏ đã lang bạt kỳ hồ còn tưởng cha mẹ đã chết sớm, không ngờ một nhà chúng ta còn có ngày đoàn tụ! Nương! Con đói quá…”
Hai người nhìn nhau một lúc rồi lập tức hoàn hồn.
Phương phu nhân vội kéo ta vào trong:
“Mau gọi người, chuẩn bị đồ ăn!”
Ban đêm bọn họ đưa ta vào một căn phòng bài trí xa hoa rồi dặn đi dặn lại:
“Nữ nhi ngoan, đây là phòng chúng ta tỉ mỉ chuẩn bị cho con, sau này con ngủ ở đây, có cha mẹ ở đây, sau này con cứ chờ hưởng phúc là được.”
Ta ngoan ngoãn đáp ứng, trong lòng không nhịn được cười lạnh.
Căn phòng này ngay cả một cái ghế cũng là gỗ đàn hương thượng hạng, hôm nay ta mới được tìm về, làm sao họ kịp chuẩn bị một căn phòng tốt như vậy.
Ta cau mày nhìn cái giường, chỉ sợ trước đây nằm trên đó chính là người định đổi mạng với ta.
Đợi đến đêm khuya, ta tìm cớ đuổi người hầu đi, lén lút lẻn đến viện của Phương thượng thư, vừa vặn thấy hai lão già xách đèn lồng đi về phía một tiểu viện đổ nát.
Ta nhẹ nhàng đi theo, chỉ thấy viện đó cũng không có người hầu dọn dẹp, trông như không có người ở.
Đột nhiên có tiếng nữ tử táo bạo:
“Ta còn phải ở cái chỗ nát này đến bao giờ!”
Ta cẩn thận lại gần, thấy một nữ tử trạc tuổi ta đang táo bạo đập phá đồ đạc trong phòng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.