08
Câu chuyện bắt đầu vào cảnh xuân ấm áp, ánh hoa mơ lấp lánh giữa khu vịnh xanh, nơi cảnh sắc mùa xuân đang ở độ nở rộ nhất. Tại Hầu phủ của Tạ gia, một buổi yến tiệc long trọng được tổ chức, mời các công tử và tiểu thư của các thế gia lớn ở kinh thành. Là vị hôn thê của Tạ Từ, ta đương nhiên phải tham dự.
Ngoài cổng Hầu phủ, Tạ Từ đứng chờ, nhìn qua hắn đã hoàn toàn khỏi bệnh, trông như một công tử quyền quý, khí chất thanh cao. Tạ Từ bước tới gần ta, trong đôi mắt ngọc sáng rực ánh cười: “Gia Nghi, sao nàng đến muộn thế?”
Chưa kịp để hắn tới gần, Thôi Chi Ý đã nhanh chân bước lên, chắn trước mặt ta và nhe răng dọa hắn. Sắc mặt Tạ Từ lập tức thay đổi, ánh mắt hắn đầy khinh miệt nhìn xuống nàng: “Ngươi, tiểu nha đầu này, lần nào cũng nhe răng với ta, có phải kiếp trước là chó Bắc Kinh không?”
Nhìn vẻ mặt của Thôi Chi Ý, ta biết ngay nàng sắp thả rắn ra rồi. Nhanh chóng, ta nắm lấy cổ áo nàng kéo về phía sau, tránh cho Tạ Từ rơi vào tình huống khó lường mà hắn không hề biết.
Tạ Từ vẫn không biết mình vừa thoát khỏi cửa tử, miệng hắn tiếp tục buông lời khinh suất: “Ta là tỷ phu tương lai của ngươi, biết không? Mau tránh ra, đừng làm phiền ta nói chuyện tình cảm… á!!!”
Ta mạnh chân giẫm xuống bàn chân hắn, nhẹ nhàng nói: “Ta đưa muội muội vào trước.”
Nói xong, ta dắt Thôi Chi Ý bước vào Hầu phủ.
Thôi Chi Ý nhìn ta với ánh mắt đầy vẻ chán ghét, rồi ra hiệu bằng tay: [Tỷ tỷ à, tên kia trông thấy tỷ là cứ như một con khỉ đột hưng phấn.]
Ta suy nghĩ một chút, đúng là vậy thật.
9.
Ta bước vào vườn sau, thấy đám công tử và tiểu thư danh gia vọng tộc tụm ba tụm bảy cùng nhau chơi đánh cầu. Đôi mắt của Thôi Chi Ý bỗng sáng rực lên.
“Muốn chơi không? Nếu muốn thì cứ đi đi.” Ta nhẹ nhàng bảo.
Gần đây, không biết có phải do tác dụng của cổ trùng của Chi Ý không mà sắc mặt và thể lực của ta đã khá lên nhiều. Dù vậy, ta vẫn chọn ngồi một bên quan sát và nghỉ ngơi.
Chi Ý quay lại nhìn ta, nở nụ cười tươi tắn. Ta vẫy tay bảo nàng cứ đi chơi.
Mặc dù không thể nói chuyện, nhưng với tính cách hồn nhiên ngây thơ, Chi Ý rất được lòng mọi người. Chẳng mấy chốc nàng đã hòa đồng với đám tiểu thư quý tộc.
Đột nhiên, một tiểu thư nhà Thượng Thư hét lên thất thanh. Mọi người quay lại nhìn, hóa ra trong lỗ cầu có rất nhiều côn trùng nhỏ như bọ xít. Những tiểu thư đứng gần sợ đến xanh mặt, chỉ riêng Chi Ý là hai mắt sáng rực lên. Ta lắc đầu nhìn nàng, nàng ngay lập tức xìu xuống.
Chi Ý lấy chiếc khăn tay ra, gọn gàng bắt lấy mấy con côn trùng và ném đi. Động tác của nàng nhanh nhẹn, mượt mà như nước chảy mây trôi. Nàng cầm gậy cầu ra hiệu với mọi người: [Giờ có thể tiếp tục chơi rồi.]
Đám tiểu thư nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thán phục.
Sau hai trận cầu, Chi Ý đã trở nên thân thiết hơn với các tiểu thư quý tộc. Trước đây cha mẹ ta còn lo Chi Ý ra ngoài sẽ thiếu quy tắc, nhưng nhìn tình hình bây giờ — những kẻ không có quy tắc lại chính là đám tiểu thư này. Họ không ngừng véo má và xoa đầu nàng, biến nàng thành trung tâm của sự yêu mến.
Chi Ý nhìn ta với ánh mắt cầu cứu, nhưng ta chỉ cúi đầu nhấp ngụm trà. Dạy dỗ muội muội cả ngày cũng mệt, phải tranh thủ lúc này để thư giãn đôi tay thôi.
Tiểu thư nhà Thượng Thư, Dương Dục, còn tặng cho Chi Ý một chiếc trâm cài. Chi Ý nghiêm túc hành lễ cảm tạ, mắt cười cong lên như trăng non. Những tiểu thư xung quanh không kìm được mà “tan chảy” vì sự đáng yêu ấy, ai nấy đều thầm hét lên trong lòng.
Đúng lúc đó, một thiếu nữ mặc cung trang hồng phấn bước vào, được cả đám người vây quanh: “Ôi, đây chẳng phải là tiểu thư phủ Tể tướng Gia Nghi sao? Vị muội muội này là ai đây? Sao không giới thiệu? Sao lại không nói năng gì? Đừng nói là bị câm đấy chứ?”
Nàng ta vừa nói vừa che miệng cười khúc khích.
Trong các tiểu thư quý tộc, người thường châm chọc ta không ai khác ngoài Phúc Khang quận chúa, Cao Minh Ngọc.
Từ nhỏ, ta và Cao Minh Ngọc đã như nước với lửa. Nàng ta luôn ganh ghét ta, không chịu nổi việc ta luôn vượt lên trước nàng ta, nhưng lại chẳng thể làm gì ta. Giờ đây, mục tiêu của nàng ta đã chuyển sang muội muội của ta.
Tuy nhiên, đám tiểu thư không hùa theo như mọi lần, mà quay sang nhìn Chi Ý với ánh mắt đầy thông cảm và an ủi.
Còn Chi Ý, nàng đang lặng lẽ xắn tay áo.
Ta ngay lập tức nhận ra ý định của nàng, bước tới và nhéo nhẹ vào mông nàng một cái. Ta dùng tay ra hiệu: [Không được dùng cổ trùng trước mặt người ngoài.]
Chi Ý ủy khuất, mắt ngân ngấn nước, tay ra hiệu: [Tỷ tỷ mắng ta.]
Cao Minh Ngọc dám động đến Chi Ý, đương nhiên ta sẽ xử lý nàng ta. Nhưng nếu Chi Ý dùng cổ trùng giữa chốn đông người, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Chi Ý nhíu mày, mắt đỏ hoe, bắt đầu thi triển chiêu thức tối thượng — khóc lóc đầy đau khổ, như thể nàng vừa chịu oan ức to lớn.
“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa! Nhị tiểu thư nhà Tể tướng năm nay đã mười sáu rồi mà sao trông bé thế này, như tiểu muội nhà ta vậy.”
“Đúng rồi, khóc trông tội nghiệp thật đấy.”
“Nghe nói là bị bệnh nên không nói được, Quận chúa lại chọc vào nỗi đau của người ta thế này thật không phải.”
Cao Minh Ngọc mặt tái đi, bối rối không biết phải làm sao.
Nàng ta không ngờ rằng ta thì cứng rắn, còn muội muội của ta lại là một kẻ yếu đuối dễ tổn thương. Chi Ý khóc đến mức ai nhìn cũng đau lòng, còn Phúc Khang quận chúa thì bị đẩy vào thế khó xử.
“Ta… ta đâu có nói gì đến muội đâu? Sao lại khóc chứ?! Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa!”
Cao Minh Ngọc hoảng hốt, cố gắng lau nước mắt cho nàng, nhưng Chi Ý càng khóc to hơn. Bộ dạng luống cuống, lúng túng của Quận chúa thật thảm thương.
Cuối cùng, Quận chúa phải đưa ra hai túi kim diệp mới tạm thời dỗ được Chi Ý ngừng khóc. Nhưng chưa xong, Cao Minh Ngọc còn véo má nàng một cái.
Thấy nàng sắp khóc lại, Cao Minh Ngọc vội vàng đưa thêm một túi kim diệp.
Chi Ý lại sắp khóc tiếp.
Cao Minh Ngọc run rẩy, lục tìm trong túi: “Hết rồi…”
10
Tiệc đã bắt đầu, Chi Ý ngoan ngoãn ngồi cạnh ta, lặng lẽ ăn bánh điểm tâm. Nàng lén lút ra hiệu cho ta: [Tỷ tỷ, cái con đại mã hầu kia lại đang nhìn tỷ kìa.]
Ta nhướng mày, quay đầu nhìn, liền bắt gặp ngay gương mặt đầy mộng mơ của Tạ Từ. Sau đó, ta thản nhiên quay đi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetSau khi tiệc tan, Chi Ý bị mấy vị tiểu thư quý tộc quấn quýt đến mức không thể rời đi được. Đột nhiên, một bàn tay kéo ta vào góc khuất. Là Tạ Từ.
Ta định cất tiếng gọi Tiểu Quỳnh, nhưng thấy nàng cười đầy ẩn ý với ta, liền bước trước ra xe ngựa chờ ta.
Tạ Từ quả thật rất đẹp, các đường nét trên gương mặt đều tinh tế. Hắn đứng rất gần ta, đôi mắt hổ phách dường như phủ một lớp sương mờ, làm ta khó nhận ra cảm xúc của hắn. Khoảng cách này quá gần, gần đến mức ta có thể ngửi thấy mùi hương trầm nhẹ nhàng từ người hắn.
Ta và Tạ Từ đã đính hôn từ nhỏ, lễ cưới đã định xong, chỉ chờ đến đầu xuân năm sau.
Bị hắn nhìn quá lâu, ta có chút không thoải mái, quay mặt đi.
Gương mặt Tạ Từ thoáng hiện lên vẻ bất lực, hắn nói với vẻ hờn dỗi: “Gia Nghi, nàng đang né tránh ta sao? Nàng không còn thích ta nữa à?”
Nhìn thấy gương mặt đầy vẻ buồn bã của hắn, ta bất giác muốn tiến lên ôm lấy hắn.
Hắn nghiến răng, nói: “Không thích cũng chẳng sao, ta đã đợi nàng bao nhiêu năm, nàng nhất định phải gả cho ta.”
Ánh mắt của Tạ Từ sâu thẳm, như muốn nhìn thấu vào tâm can ta. Hắn nói thêm: “Ta không tin nàng không thích ta.”
Hắn ôm lấy eo ta, kéo ta lên ngựa. Tạ Từ ghé sát vào tai ta, hơi thở ấm áp: “Ngày nào nàng cũng chỉ lo cho muội muội của nàng, hôm nay ta cho nàng về, lần sau không biết đến bao giờ mới lại gặp được nàng.”
Hắn thúc ngựa, nhẹ nhàng bảo vệ ta trong vòng tay. Ta hoảng hốt hỏi: “Ngươi định đưa ta đi đâu? Chi Ý vẫn còn ở lại…”
Hắn cúi xuống hôn lên đỉnh đầu ta, giọng nói dịu dàng: “Gia Nghi, ta đã dặn Tiểu Quỳnh rồi, nàng ấy sẽ đưa muội muội của nàng về phủ Tể tướng.”
“Bây giờ, chúng ta chỉ nói chuyện về hai ta thôi.”
Tạ Từ đưa ta cưỡi ngựa qua một con hẻm nhỏ ở phía Nam thành. Hắn đỡ ta xuống ngựa, ta ngạc nhiên: “Ngươi định đưa ta đi đâu đây?”
“Gặp Trung Cảnh tiên sinh.” Hắn nắm chặt tay ta, không cho ta cơ hội rút lui.
Ta khựng lại: “Trung Cảnh tiên sinh?”
Trung Cảnh tiên sinh là một danh y được đồn đại trong dân gian, có tài chữa bệnh thần kỳ. Hoàng thượng từng nhiều lần mời ông vào Thái y viện, nhưng đều bị từ chối.
Ta bỗng chột dạ: “Ngươi đưa ta đến gặp ông ấy để làm gì?”
Hắn siết chặt tay ta: “Thôi Gia Nghi.”
Tạ Từ hiếm khi gọi ta bằng tên đầy đủ. Mà khi ai đó gọi tên đầy đủ, thường là vì đang tức giận.
Hắn đột nhiên quay lại ôm chặt ta, vùi đầu vào cổ ta, nói: “Hai năm nay nàng luôn trốn tránh ta, có phải nàng sợ mình không sống được lâu nữa không?”
“Thôi Gia Nghi, tại sao nàng bị bệnh mà không nói với ta?”
“Ta tìm nàng, nàng luôn trốn tránh. Thôi Chi Ý không phải là ruột thịt của nàng, nàng luôn dành cả tâm trí cho nàng ấy, nhưng tại sao không thể chia sẻ chút tình cảm nào cho ta?”
Ta đứng ngẩn ngơ. Hóa ra hắn đã biết hết mọi chuyện.
“Không chỉ phủ Tể tướng của các nàng có năng lực, ta cũng có.”
“Hôm nay chúng ta gặp Trung Cảnh tiên sinh trước, nếu không được, thì tìm người khác.”
Cửa viện bất ngờ mở ra, một lão nhân mặc áo đen đứng ở cửa: “Ai nói ta không làm được?”
Trung Cảnh tiên sinh dẫn ta vào trong, xem bệnh cho ta, liên tục tỏ vẻ ngạc nhiên. Ông nói ta đã bị trúng cổ đ//ộc từ trong bụng mẹ.
Lòng ta chùng xuống, có lẽ cổ đ//ộc này được truyền từ người mẹ ruột đã bị trúng đ//ộc của ta.
Trung Cảnh tiên sinh vuốt râu, ngạc nhiên: “Cô nương, cổ đ//ộc này vốn đã ngấm sâu trong người, đáng lẽ đã phải nằm liệt giường từ lâu. Nhưng hiện tại, cô lại có dấu hiệu hồi phục. Ở vùng Trung Nguyên, phương pháp giải cổ đ//ộc đã thất truyền từ lâu. Cô gặp được cao nhân nào à?”
Ta chau mày, kiếp trước và kiếp này, điểm khác biệt duy nhất là con cổ trùng mà Chi Ý tặng ta. Nàng bảo ta đặt nó dưới gối, quả thực sau đó ta cảm thấy cơ thể đã giải được nhiều uế khí, liền luôn mang theo bên mình.
Ta lấy chiếc đèn lưu ly được bọc kỹ trong khăn tay, giao cho Trung Cảnh tiên sinh xem.
“Thì ra là Thích Sí?!”
Trung Cảnh tiên sinh từng đến Miêu Cương, hiểu biết về một số loại cổ đ//ộc ngoại lai. Nhưng bộ tộc Miêu Cương vô cùng bài ngoại, lại truyền thuật cổ đ//ộc từ mẹ sang con gái, không truyền cho nam giới.
Dù Trung Cảnh tiên sinh đã nghiên cứu rất nhiều, ông vẫn không thể học được thuật này. Còn Thích Sí, lại là một loại cổ trùng truyền thuyết có thể giải trăm loại cổ đ//ộc.
Trung Cảnh tiên sinh như phát hiện ra kho báu, liên tục hỏi ta đã lấy nó từ đâu.
Ta mím môi, cố gắng nghĩ cách trả lời — ta không muốn họ biết chuyện Chi Ý có thể sử dụng cổ trùng.
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng động, Tiểu Quỳnh vốn phải ở nhà trông coi Chi Ý, giờ đây lại xuất hiện trong bộ dạng thảm hại, vội vàng xông vào.
Mặt nàng đầy nước mắt: “Đại tiểu thư, mau về cứu Nhị tiểu thư! Nhị… Nhị tiểu thư sắp không qua khỏi rồi.”
“Cái gì?!” Ta tức giận hét lên.
Tiểu Quỳnh tóc tai rối bời, vừa khóc vừa run rẩy kể rằng cha mẹ ta đã phát hiện những con côn trùng trong phòng Chi Ý, cho rằng nàng là yêu nghiệt. Họ đã mời đạo sĩ trừ tà, định th//iêu chet nàng.
Tim ta chùng xuống, như rơi vào hố băng. Nhìn Trung Cảnh tiên sinh trước mặt, ta lập tức quỳ xuống dập đầu.
“Gia Nghi!” Tạ Từ vội đỡ ta dậy.
Ta cúi đầu với Trung Cảnh tiên sinh: “Xin tiên sinh cứu lấy m//ạng của muội muội ta.”
Ta không giấu diếm nữa, nhanh chóng kể lại câu chuyện cho Tạ Từ và Trung Cảnh tiên sinh.
Sau đó, ta vội vã lao ra ngoài, cưỡi ngựa phóng nhanh về nhà.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.