20.
Sự phát triển của mọi chuyện không nằm ngoài dự đoán của tôi. Với bằng chứng đã được đưa ra, sự thật gần như không thể chối cãi.
Các phóng viên ồn ào công khai hành vi bắt nạt bạn học của Chu Trọng Tri. Chỉ trong một đêm, cổ phiếu của tập đoàn Chu thị giảm mạnh, ngay cả Chu Trọng Tri cũng đã không đến trường liên tiếp mấy ngày.
Tôi lo rằng Chu Trọng Tri sẽ đ//iên cuồng trả đũa tôi, nên những ngày sau đó tôi rất ngoan ngoàn, đi học đúng giờ và không dám ở bên ngoài quá lâu.
Nhưng vẫn không thể tránh khỏi, tôi tình cờ gặp phải Chu Trọng Tri ở trường. Mới vài ngày trôi qua, hắn đã trở nên vô cùng hốc hác, đôi mắt sâu thẳm, quầng thâm dưới mắt hằn lên rõ rệt. Hắn chặn tôi lại: “Phó Thu Thực, chúng ta nói chuyện một chút.”
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, đảm bảo rằng xung quanh đều có một vài bạn học, mới cảnh giác nói: “Tôi không có gì để nói với cậu cả.”
Chu Trọng Tri không thèm để ý, cúi đầu châm một điếu thuốc. Hắn ngậm điếu thuốc trong miệng, chất nicotine tràn qua phổi, hắn rụt vai lại, gạt tàn thuốc, sau đó mới từ từ mở miệng: “Con hẻm mà tôi đã thuê người chặn đánh cô, chính là nơi bà nội cô ở sao?”
Tôi nhíu mày thắc mắc tại sao Chu Trọng Tri lại hỏi điều này. Tôi đề phòng đáp: “Đừng hòng làm phiền bà nội tôi, tôi đã đưa bà đi nơi khác từ lâu rồi. Hiện bà đã ở một nơi mà mấy người không bao giờ tìm ra được.”
Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Chu Trọng Tri cười nhạt, ném tàn thuốc xuống đất rồi dùng chân dập tắt nó.
“Tôi không có ý định trả thù cô.”
Hắn im lặng một lúc rồi tự mình lẩm bẩm: “Lâu như vậy, tôi lại không nhận ra Hứa Doanh Lung miệng thì nói quan tâm đến bà nội, nhưng lại chưa từng quay lại thăm bà.”
Chu Trọng Tri nhắm chặt mắt, thở ra một hơi: “Tôi đã thấy rõ, đây là báo ứng mà tôi đáng phải nhận.”
“Trước đây tôi ghét cô vì cho rằng cô chỉ biết đến tiền, là một sói mắt trắng tham lang.”
“Là cùng loại người giống bố tôi, ông ta đã hại chet mẹ tôi, cho nên tôi vẫn luôn ghét loại người như thế.”
“Nhưng bây giờ tôi mới nhận ra mình là kẻ ngốc, bị người khác lừa gạt, lợi dụng mà còn tự cho mình là chính nghĩa.”
Chu Trọng Tri mím môi, cứng ngắc cúi đầu xin lỗi tôi: “Thực xin lỗi, Phó Thu Thực.”
Nhìn thấy bộ dạng của Chu Trọng Tri, tôi bình tĩnh lùi lại hai bước và nói: “Tự trọng một chút đi.”
“Nếu xin lỗi có ích, thì cần đến cảnh sát làm gì?”
Nói xong, tôi quay người bỏ đi không thèm ngoảnh lại. Chu Trọng Tri đứng sau lưng tôi, lặng lẽ nhìn tôi rời đi. Hắn nhẹ nhàng nói: “Hãy cứ coi như tôi không có tự trọng đi.”
21.
Nghe nói Chu Trọng Tri đã vứt bỏ Hứa Doanh Lung. Không lâu sau, có tin đồn Hứa Doanh Lung có thai. Chị ta vừa khóc lóc ầm ĩ đến nhà họ Chu, yêu cầu Chu gia phải chịu trách nhiệm.
Thật không may, người chị ta gặp không phải Chu Trọng Tri, mà là bố hắn. Bố Chu do cổ phiếu giảm mạnh đã vô cùng bực mình. Giờ thấy Hứa Doanh Lung – thủ phạm khiến cho vụ bê bối của Chu Trọng Tri bị bại lộ, lại càng thêm ghét bỏ.
Khi đối mặt với Hứa Doanh Lung, ông ta vẫn mỉm cười, nhưng lời nói ra thì không chút khách khí: “Cô có thai, sao chắc chắn là của con trai tôi?”
“Đối với một đứa con gái như cô.” Bố Chu nhàn nhã đưa mắt đánh giá Hứa Doanh Lung. Chị ta xinh đẹp, có khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt tròn, từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nhân.
Vì vậy, dù ở kiếp trước hay kiếp này, chị ta vẫn luôn mơ tưởng rằng có thể lợi dụng bề ngoài của mình để chinh phục đàn ông.
Đáng tiếc ở kiếp trước, Phó Cảnh ghét bỏ chị ta, tra tấn chị ta vô cùng thảm thương. Còn ở kiếp này, sau khi Chu Trọng Tri nhìn thấu bộ mặt thật của Hứa Doanh Lung, đối với chị ta cực kỳ chán ghét.
Sau khi đánh giá xong, bố Chu chỉ khinh bỉ nói: “Chỉ cần vung tay lên là có cả đống.”
“Cô nghĩ mình là cái thá gì?”
Bố Chu xua tay với vẻ cực kỳ ghê tởm: “Kéo cô ta ra ngoài, ph//á thai rồi đưa đến nơi nào thì đưa.”
Vài ngày sau, Hứa Doanh Lung bị buộc phải ph//á thai, chị ta gầy đi trông thấy, hai má hõm sâu.
Khi bà nội nghe được chuyện này, bà cảm thấy rất đau lòng, luôn tự trách bản thân đã không dạy dỗ Hứa Doanh Lung cho tốt.
Nhưng tôi hiểu rõ, tất cả những điều này đều do Hứa Doanh Lung tự mình chuốc lấy. Tôi không muốn bà buồn lòng nên đồng ý thay bà đến bệnh viện thăm Hứa Doanh Lung.
Hứa Doanh Lung nằm trên giường bệnh, nhìn tôi với đôi mắt trống rỗng vô hồn, lẩm bẩm: “Tại sao, tại sao đã sống lại một lần mà kết cục của tao vẫn bi th//ảm như vậy?”
“Tại sao, tao vẫn không thể thắng được mày?”
Tôi đừng từ xa nhìn chị ta, mặt không biểu cảm: “Sai lầm lớn nhất của chị là đặt hy vọng vào người khác.”
“Kiếp trước, chị muốn dựa vào nhà họ Phó để trở thành thiên kim tiểu thư. Đáng tiếc, bọn họ nhận nuôi chị là có mưu đồ riêng, chị không thể chấp nhận nổi, căn bản hoàn toàn không để ý đến tình trạng bệnh của Phó Cảnh, chống lại Phó gia, trở thành một vòng luẩn quẩn, Phó Cảnh càng ghét chị hơn.”
“Kiếp này, chị lại muốn dựa vào tình yêu của Chu Trọng Tri để trở thành thiếu phu nhân giàu có. Đáng tiếc, tình yêu của Chu Trọng Tri dành cho chị đều là vỏ bọc, chị chỉ có thể giả vờ một lúc, nhưng không thể giả vờ cả đời.”
“Rõ ràng là chị có thể chọn một con đường phù hợp với mình hơn.”
“Chị gái, sự khác biệt lớn nhất giữa chúng ta chính là tôi chưa bao giờ nghị dựa dẫm vào người khác, tôi chỉ đặt hy vọng vào chính mình.”
Nghe tôi nói vậy, Hứa Doanh Lung sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt tái nhợt lắc đầu, chị ta vẫn cứng đầu nói: “Tao không giống mày! Không giống!”
Hứa Doanh Lung hét lên muốn vỡ phổi, gọi người đuổi tôi ra ngoài.
Sau này, tôi nghe nói sau khi Hứa Doanh Lung hồi phục sức khỏe, chị ta thường xuyên đến các quán bar và vũ trường, những nơi tụ tập những người đam mê sự xa hoa giải trí.
Dựa vào ngoại hình của mình, chị ta đã cặp kè với nhiều đàn ông giàu có. Nhưng những người đàn ông đó chỉ xem chị ta như món đồ chơi, chơi chán rồi thì nhanh chóng vứt bỏ. Chẳng ai muốn cưới chị ta cả.
Bọn họ khinh thường nói: “Mày chỉ là kẻ bị hàng nghìn người chơi, nếu không phải có chút nhan sắc, tao cũng không thèm để ý tới.”
Ngắn ngủi chỉ trong vài tháng, Hứa Doanh Lung đã bị bắt phải ph//á thai nhiều lần. Lần cuối cùng chị ta gặp Chu Trọng Tri ở quán bar.
Nhìn Chu Trọng Tri trở thành trung tâm được mọi người vây quanh. Đôi mắt của Hứa Doanh Lung đỏ lên. Chị ta cầm con d//ao, đi về phía Chu Trọng Tri.
Chu Trọng Tri bị đ//âm hàng chục nhát và ngay lập tức được đưa đi cấp cứu. Hiện chưa rõ sống chet.
Hứa Doanh Lung lập tức bị bắt, phán vào tù vì tội cố ý gây thương tích.
22.
Tôi nhìn thấy tin tức này thông qua một trang web khi tôi đang kiểm tra điểm thi đại học của mình.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Phó Cảnh có thành tích rất tốt, đủ điểm để vào một trường đại học danh tiếng ở Ninh Thành. Còn tôi, điểm số là thủ khoa khối tự nhiên của thành phố.
Mục tiêu của tôi rất rõ ràng, đó là ngôi trường nông nghiệp mà Phạm viện sĩ từng theo học.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc và nhiệm vụ chăm sóc Phó Cảnh của tôi cũng đã hoàn thành, tôi quyết định từ biệt nhà họ Phó.
Tôi đưa ra một tấm thẻ: “Đây là những gì tôi nhận được khi tham gia các cuộc thi và bằng sáng chế ở trường trung học.”
“Còn tiền tiêu vặt mà mấy người cho tôi, tôi cũng đã để dành lại hết.”
Tôi để Phó gia nhận nuôi chỉ là vì để báo đáp lòng tốt của họ đã giúp đỡ bà nội tôi năm xưa. Bây giờ đã đến lúc phải rời đi.
Phó Cảnh nghe xong lời này, nắm chặt tay, không thể tin nói: “Em muốn rời đi?”
Tôi cười an ủi anh: “Phó Cảnh, sẽ không có ai ở bên anh mãi mãi, anh phải học cách chia ly.”
Hiện nay, tình trạng của Phó Cảnh đã được kiểm soát rất tốt, chứng rối loạn lưỡng cực của anh ấy rất hiếm khi tái phát.
“Hơn nữa,” đôi mắt tôi dịu lại, “tôi có ước mơ của mình, tôi phải theo đuổi ước mơ ấy.”
Ước mơ của tôi là trồng lúa mì cao cấp, để người dân Trung Quốc có được nông sản cao cấp cho riêng mình, không còn phải phụ thuộc vào nhập khẩu từ nước ngoài, để người dân ưu tiên cho lương thực nội địa, để nông sản trong nước đạt chất lượng cao, giá cả hợp lý, nông dân có thể kiếm tiền.
Từ nhỏ, tôi đã có một mơ ước. Những nông sản mà bà nội dày công trồng trọt sẽ không còn phải bán với giá rẻ bèo nữa.
Ở kiếp trước, tôi đã lai tạo thành công giống lúa mì mà tôi hằng mơ ước. Nhưng hiện tại, tất cả mới chỉ là sự dự tính.
Hiện nay, Trung Quốc đang thiếu nông sản cao cấp trên thị trường quốc tế. Mặc dù là một nước nông nghiệp lớn nhưng lại cũng là nước nhập khẩu nông sản lớn nhất thế giới.
Hơn nữa, ngoại trừ vùng đồng bằng phía Đông Bắc và một số ít khu vực có thể thực hiện sản xuất và trồng trọt công nghiệp hóa, hầu hết các khu vực khác ở Trung Quốc đều là núi đồi và không thể công nghiệp hóa hoàn toàn.
Tôi tin rằng với kinh nghiệm trước đây của mình, tôi không chỉ có thể nhân giống giống lúa mì lý tưởng trước đây mà còn có thể cải tiến nó trở nên tốt hơn. Có thể giúp nó trở thành giống lùa mì chất lượng cao và phù hợp hơn với điều kiện của Trung Quốc.
23.
Nhưng, tôi không ngờ ngay ngày đầu tiên đến trường, đã thấy Phó Cảnh lười biếng xách vali xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”
Anh vòng tay qua vai tôi, trợn mắt: “Anh không nỡ để em gái lang thang một mình.”
“Vì vậy, anh quyết định nộp đơn vào trường bên cạnh em để bảo vệ em.”
Phó Cảnh đẩy tôi đi ra ngoài: “Mau điền thông tin giúp anh đi. Ở đó đông người, anh đau đầu quá.”
Lợi dụng lúc tay tôi bận bịu, Phó Cảnh nhét thẻ ngân hàng vào túi xách của tôi, cười khinh khỉnh: “Phó gia giàu có, cũng không phải là không có khả năng nuôi một đứa nhỏ như em, em cứng rắn như vậy làm gì? ”
“Không dễ gì mới có một cô em gái học bá, cả nhà cưng nựng em còn không hết. Làm sao nỡ để em sống khổ sở được?”
“Đừng lo.” Phó Cảnh xoa đầu tóc tôi: “Anh đã nhờ người đưa bà nội về, sẽ có người chăm sóc bà thật tốt.”
“Thiên tài, đừng bận tâm đến những chuyện linh tinh, em chỉ cần dùng trí tuệ của mình để thay đổi thế giới.”
“Những chuyện khác, có anh ở đây, em không có gì phải sợ?”
“Một lần là anh em, mãi mãi là anh em.”
“Anh trai sẽ bảo vệ em cả đời, em cứ yên tâm.”
24.
Năm 25 tuổi, dưới sự hướng dẫn của Phạm viện sĩ, đội ngũ của chúng tôi đã thành công trong việc phát triển giống lúa mì cao cấp và chất lượng. Sản lượng cao, hương vị thơm ngon, dễ trồng.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, lúa mì chất lượng cao của Trung Quốc đã được tiêu thụ rộng rãi trên toàn thế giới.
Nhờ khoản phí bằng sáng chế khổng lồ cho hạt giống và lợi nhuận từ việc xuất khẩu nông sản, nền nông nghiệp Trung Quốc đang ngày càng phát triển tốt hơn. Khi nông nghiệp có thê mang lại lợi nhuận cao, ngày càng có nhiều người tham gia sản xuất nông nghiệp.
Vào năm tôi 25 tuổi, tại buổi lễ trao giải thưởng khoa học công nghệ cao nhất, toàn bộ đội ngũ của chúng tôi đã được đề cử, vinh danh vì những đóng góp to lớn cho ngành nông nghiệp thông qua giống lúa mì cao cấp này.
Bà nội đang ngồi ở hàng ghế khán giả, lén lau nước mắt. Bà vỗ tay phấn khích và mỉm cười nói: “Thu Thực, bà tự hào về con.”
Phó Cảnh mỉm cười nhìn tôi, chúc mừng: “Em gái, chúc mừng em, ước mơ của em đã thành hiện thực.”
Tôi bước về phía họ. Phía sau vang lên tiếng vỗ tay như sấm, đèn sân khấu không ngừng nhấp nháy.
Tôi biết rằng với sự cải tiến không ngừng của nông nghiệp, tương lai của Trung Quốc sẽ càng được đảm bảo vững chắc và mạnh mẽ hơn.
Trung Quốc sẽ vĩnh viễn không ngừng tự cường phấn đấu.
[HẾT]
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
20.
Sự phát triển của mọi chuyện không nằm ngoài dự đoán của tôi. Với bằng chứng đã được đưa ra, sự thật gần như không thể chối cãi.
Các phóng viên ồn ào công khai hành vi bắt nạt bạn học của Chu Trọng Tri. Chỉ trong một đêm, cổ phiếu của tập đoàn Chu thị giảm mạnh, ngay cả Chu Trọng Tri cũng đã không đến trường liên tiếp mấy ngày.
Tôi lo rằng Chu Trọng Tri sẽ đ//iên cuồng trả đũa tôi, nên những ngày sau đó tôi rất ngoan ngoàn, đi học đúng giờ và không dám ở bên ngoài quá lâu.
Nhưng vẫn không thể tránh khỏi, tôi tình cờ gặp phải Chu Trọng Tri ở trường. Mới vài ngày trôi qua, hắn đã trở nên vô cùng hốc hác, đôi mắt sâu thẳm, quầng thâm dưới mắt hằn lên rõ rệt. Hắn chặn tôi lại: “Phó Thu Thực, chúng ta nói chuyện một chút.”
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, đảm bảo rằng xung quanh đều có một vài bạn học, mới cảnh giác nói: “Tôi không có gì để nói với cậu cả.”
Chu Trọng Tri không thèm để ý, cúi đầu châm một điếu thuốc. Hắn ngậm điếu thuốc trong miệng, chất nicotine tràn qua phổi, hắn rụt vai lại, gạt tàn thuốc, sau đó mới từ từ mở miệng: “Con hẻm mà tôi đã thuê người chặn đánh cô, chính là nơi bà nội cô ở sao?”
Tôi nhíu mày thắc mắc tại sao Chu Trọng Tri lại hỏi điều này. Tôi đề phòng đáp: “Đừng hòng làm phiền bà nội tôi, tôi đã đưa bà đi nơi khác từ lâu rồi. Hiện bà đã ở một nơi mà mấy người không bao giờ tìm ra được.”
Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Chu Trọng Tri cười nhạt, ném tàn thuốc xuống đất rồi dùng chân dập tắt nó.
“Tôi không có ý định trả thù cô.”
Hắn im lặng một lúc rồi tự mình lẩm bẩm: “Lâu như vậy, tôi lại không nhận ra Hứa Doanh Lung miệng thì nói quan tâm đến bà nội, nhưng lại chưa từng quay lại thăm bà.”
Chu Trọng Tri nhắm chặt mắt, thở ra một hơi: “Tôi đã thấy rõ, đây là báo ứng mà tôi đáng phải nhận.”
“Trước đây tôi ghét cô vì cho rằng cô chỉ biết đến tiền, là một sói mắt trắng tham lang.”
“Là cùng loại người giống bố tôi, ông ta đã hại chet mẹ tôi, cho nên tôi vẫn luôn ghét loại người như thế.”
“Nhưng bây giờ tôi mới nhận ra mình là kẻ ngốc, bị người khác lừa gạt, lợi dụng mà còn tự cho mình là chính nghĩa.”
Chu Trọng Tri mím môi, cứng ngắc cúi đầu xin lỗi tôi: “Thực xin lỗi, Phó Thu Thực.”
Nhìn thấy bộ dạng của Chu Trọng Tri, tôi bình tĩnh lùi lại hai bước và nói: “Tự trọng một chút đi.”
“Nếu xin lỗi có ích, thì cần đến cảnh sát làm gì?”
Nói xong, tôi quay người bỏ đi không thèm ngoảnh lại. Chu Trọng Tri đứng sau lưng tôi, lặng lẽ nhìn tôi rời đi. Hắn nhẹ nhàng nói: “Hãy cứ coi như tôi không có tự trọng đi.”
21.
Nghe nói Chu Trọng Tri đã vứt bỏ Hứa Doanh Lung. Không lâu sau, có tin đồn Hứa Doanh Lung có thai. Chị ta vừa khóc lóc ầm ĩ đến nhà họ Chu, yêu cầu Chu gia phải chịu trách nhiệm.
Thật không may, người chị ta gặp không phải Chu Trọng Tri, mà là bố hắn. Bố Chu do cổ phiếu giảm mạnh đã vô cùng bực mình. Giờ thấy Hứa Doanh Lung – thủ phạm khiến cho vụ bê bối của Chu Trọng Tri bị bại lộ, lại càng thêm ghét bỏ.
Khi đối mặt với Hứa Doanh Lung, ông ta vẫn mỉm cười, nhưng lời nói ra thì không chút khách khí: “Cô có thai, sao chắc chắn là của con trai tôi?”
“Đối với một đứa con gái như cô.” Bố Chu nhàn nhã đưa mắt đánh giá Hứa Doanh Lung. Chị ta xinh đẹp, có khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt tròn, từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nhân.
Vì vậy, dù ở kiếp trước hay kiếp này, chị ta vẫn luôn mơ tưởng rằng có thể lợi dụng bề ngoài của mình để chinh phục đàn ông.
Đáng tiếc ở kiếp trước, Phó Cảnh ghét bỏ chị ta, tra tấn chị ta vô cùng thảm thương. Còn ở kiếp này, sau khi Chu Trọng Tri nhìn thấu bộ mặt thật của Hứa Doanh Lung, đối với chị ta cực kỳ chán ghét.
Sau khi đánh giá xong, bố Chu chỉ khinh bỉ nói: “Chỉ cần vung tay lên là có cả đống.”
“Cô nghĩ mình là cái thá gì?”
Bố Chu xua tay với vẻ cực kỳ ghê tởm: “Kéo cô ta ra ngoài, ph//á thai rồi đưa đến nơi nào thì đưa.”
Vài ngày sau, Hứa Doanh Lung bị buộc phải ph//á thai, chị ta gầy đi trông thấy, hai má hõm sâu.
Khi bà nội nghe được chuyện này, bà cảm thấy rất đau lòng, luôn tự trách bản thân đã không dạy dỗ Hứa Doanh Lung cho tốt.
Nhưng tôi hiểu rõ, tất cả những điều này đều do Hứa Doanh Lung tự mình chuốc lấy. Tôi không muốn bà buồn lòng nên đồng ý thay bà đến bệnh viện thăm Hứa Doanh Lung.
Hứa Doanh Lung nằm trên giường bệnh, nhìn tôi với đôi mắt trống rỗng vô hồn, lẩm bẩm: “Tại sao, tại sao đã sống lại một lần mà kết cục của tao vẫn bi th//ảm như vậy?”
“Tại sao, tao vẫn không thể thắng được mày?”
Tôi đừng từ xa nhìn chị ta, mặt không biểu cảm: “Sai lầm lớn nhất của chị là đặt hy vọng vào người khác.”
“Kiếp trước, chị muốn dựa vào nhà họ Phó để trở thành thiên kim tiểu thư. Đáng tiếc, bọn họ nhận nuôi chị là có mưu đồ riêng, chị không thể chấp nhận nổi, căn bản hoàn toàn không để ý đến tình trạng bệnh của Phó Cảnh, chống lại Phó gia, trở thành một vòng luẩn quẩn, Phó Cảnh càng ghét chị hơn.”
“Kiếp này, chị lại muốn dựa vào tình yêu của Chu Trọng Tri để trở thành thiếu phu nhân giàu có. Đáng tiếc, tình yêu của Chu Trọng Tri dành cho chị đều là vỏ bọc, chị chỉ có thể giả vờ một lúc, nhưng không thể giả vờ cả đời.”
“Rõ ràng là chị có thể chọn một con đường phù hợp với mình hơn.”
“Chị gái, sự khác biệt lớn nhất giữa chúng ta chính là tôi chưa bao giờ nghị dựa dẫm vào người khác, tôi chỉ đặt hy vọng vào chính mình.”
Nghe tôi nói vậy, Hứa Doanh Lung sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt tái nhợt lắc đầu, chị ta vẫn cứng đầu nói: “Tao không giống mày! Không giống!”
Hứa Doanh Lung hét lên muốn vỡ phổi, gọi người đuổi tôi ra ngoài.
Sau này, tôi nghe nói sau khi Hứa Doanh Lung hồi phục sức khỏe, chị ta thường xuyên đến các quán bar và vũ trường, những nơi tụ tập những người đam mê sự xa hoa giải trí.
Dựa vào ngoại hình của mình, chị ta đã cặp kè với nhiều đàn ông giàu có. Nhưng những người đàn ông đó chỉ xem chị ta như món đồ chơi, chơi chán rồi thì nhanh chóng vứt bỏ. Chẳng ai muốn cưới chị ta cả.
Bọn họ khinh thường nói: “Mày chỉ là kẻ bị hàng nghìn người chơi, nếu không phải có chút nhan sắc, tao cũng không thèm để ý tới.”
Ngắn ngủi chỉ trong vài tháng, Hứa Doanh Lung đã bị bắt phải ph//á thai nhiều lần. Lần cuối cùng chị ta gặp Chu Trọng Tri ở quán bar.
Nhìn Chu Trọng Tri trở thành trung tâm được mọi người vây quanh. Đôi mắt của Hứa Doanh Lung đỏ lên. Chị ta cầm con d//ao, đi về phía Chu Trọng Tri.
Chu Trọng Tri bị đ//âm hàng chục nhát và ngay lập tức được đưa đi cấp cứu. Hiện chưa rõ sống chet.
Hứa Doanh Lung lập tức bị bắt, phán vào tù vì tội cố ý gây thương tích.
22.
Tôi nhìn thấy tin tức này thông qua một trang web khi tôi đang kiểm tra điểm thi đại học của mình.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Phó Cảnh có thành tích rất tốt, đủ điểm để vào một trường đại học danh tiếng ở Ninh Thành. Còn tôi, điểm số là thủ khoa khối tự nhiên của thành phố.
Mục tiêu của tôi rất rõ ràng, đó là ngôi trường nông nghiệp mà Phạm viện sĩ từng theo học.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc và nhiệm vụ chăm sóc Phó Cảnh của tôi cũng đã hoàn thành, tôi quyết định từ biệt nhà họ Phó.
Tôi đưa ra một tấm thẻ: “Đây là những gì tôi nhận được khi tham gia các cuộc thi và bằng sáng chế ở trường trung học.”
“Còn tiền tiêu vặt mà mấy người cho tôi, tôi cũng đã để dành lại hết.”
Tôi để Phó gia nhận nuôi chỉ là vì để báo đáp lòng tốt của họ đã giúp đỡ bà nội tôi năm xưa. Bây giờ đã đến lúc phải rời đi.
Phó Cảnh nghe xong lời này, nắm chặt tay, không thể tin nói: “Em muốn rời đi?”
Tôi cười an ủi anh: “Phó Cảnh, sẽ không có ai ở bên anh mãi mãi, anh phải học cách chia ly.”
Hiện nay, tình trạng của Phó Cảnh đã được kiểm soát rất tốt, chứng rối loạn lưỡng cực của anh ấy rất hiếm khi tái phát.
“Hơn nữa,” đôi mắt tôi dịu lại, “tôi có ước mơ của mình, tôi phải theo đuổi ước mơ ấy.”
Ước mơ của tôi là trồng lúa mì cao cấp, để người dân Trung Quốc có được nông sản cao cấp cho riêng mình, không còn phải phụ thuộc vào nhập khẩu từ nước ngoài, để người dân ưu tiên cho lương thực nội địa, để nông sản trong nước đạt chất lượng cao, giá cả hợp lý, nông dân có thể kiếm tiền.
Từ nhỏ, tôi đã có một mơ ước. Những nông sản mà bà nội dày công trồng trọt sẽ không còn phải bán với giá rẻ bèo nữa.
Ở kiếp trước, tôi đã lai tạo thành công giống lúa mì mà tôi hằng mơ ước. Nhưng hiện tại, tất cả mới chỉ là sự dự tính.
Hiện nay, Trung Quốc đang thiếu nông sản cao cấp trên thị trường quốc tế. Mặc dù là một nước nông nghiệp lớn nhưng lại cũng là nước nhập khẩu nông sản lớn nhất thế giới.
Hơn nữa, ngoại trừ vùng đồng bằng phía Đông Bắc và một số ít khu vực có thể thực hiện sản xuất và trồng trọt công nghiệp hóa, hầu hết các khu vực khác ở Trung Quốc đều là núi đồi và không thể công nghiệp hóa hoàn toàn.
Tôi tin rằng với kinh nghiệm trước đây của mình, tôi không chỉ có thể nhân giống giống lúa mì lý tưởng trước đây mà còn có thể cải tiến nó trở nên tốt hơn. Có thể giúp nó trở thành giống lùa mì chất lượng cao và phù hợp hơn với điều kiện của Trung Quốc.
23.
Nhưng, tôi không ngờ ngay ngày đầu tiên đến trường, đã thấy Phó Cảnh lười biếng xách vali xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”
Anh vòng tay qua vai tôi, trợn mắt: “Anh không nỡ để em gái lang thang một mình.”
“Vì vậy, anh quyết định nộp đơn vào trường bên cạnh em để bảo vệ em.”
Phó Cảnh đẩy tôi đi ra ngoài: “Mau điền thông tin giúp anh đi. Ở đó đông người, anh đau đầu quá.”
Lợi dụng lúc tay tôi bận bịu, Phó Cảnh nhét thẻ ngân hàng vào túi xách của tôi, cười khinh khỉnh: “Phó gia giàu có, cũng không phải là không có khả năng nuôi một đứa nhỏ như em, em cứng rắn như vậy làm gì? ”
“Không dễ gì mới có một cô em gái học bá, cả nhà cưng nựng em còn không hết. Làm sao nỡ để em sống khổ sở được?”
“Đừng lo.” Phó Cảnh xoa đầu tóc tôi: “Anh đã nhờ người đưa bà nội về, sẽ có người chăm sóc bà thật tốt.”
“Thiên tài, đừng bận tâm đến những chuyện linh tinh, em chỉ cần dùng trí tuệ của mình để thay đổi thế giới.”
“Những chuyện khác, có anh ở đây, em không có gì phải sợ?”
“Một lần là anh em, mãi mãi là anh em.”
“Anh trai sẽ bảo vệ em cả đời, em cứ yên tâm.”
24.
Năm 25 tuổi, dưới sự hướng dẫn của Phạm viện sĩ, đội ngũ của chúng tôi đã thành công trong việc phát triển giống lúa mì cao cấp và chất lượng. Sản lượng cao, hương vị thơm ngon, dễ trồng.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, lúa mì chất lượng cao của Trung Quốc đã được tiêu thụ rộng rãi trên toàn thế giới.
Nhờ khoản phí bằng sáng chế khổng lồ cho hạt giống và lợi nhuận từ việc xuất khẩu nông sản, nền nông nghiệp Trung Quốc đang ngày càng phát triển tốt hơn. Khi nông nghiệp có thê mang lại lợi nhuận cao, ngày càng có nhiều người tham gia sản xuất nông nghiệp.
Vào năm tôi 25 tuổi, tại buổi lễ trao giải thưởng khoa học công nghệ cao nhất, toàn bộ đội ngũ của chúng tôi đã được đề cử, vinh danh vì những đóng góp to lớn cho ngành nông nghiệp thông qua giống lúa mì cao cấp này.
Bà nội đang ngồi ở hàng ghế khán giả, lén lau nước mắt. Bà vỗ tay phấn khích và mỉm cười nói: “Thu Thực, bà tự hào về con.”
Phó Cảnh mỉm cười nhìn tôi, chúc mừng: “Em gái, chúc mừng em, ước mơ của em đã thành hiện thực.”
Tôi bước về phía họ. Phía sau vang lên tiếng vỗ tay như sấm, đèn sân khấu không ngừng nhấp nháy.
Tôi biết rằng với sự cải tiến không ngừng của nông nghiệp, tương lai của Trung Quốc sẽ càng được đảm bảo vững chắc và mạnh mẽ hơn.
Trung Quốc sẽ vĩnh viễn không ngừng tự cường phấn đấu.
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.