12.
Kể từ lần bị gọi phụ huynh trước đấy, thời gian gần đây Chu Trọng Tri đã thu liễm hơn rất nhiều. Nhưng mỗi lần tôi đi ngang qua hắn, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt hân nhìn tôi rất u ám như đang âm mưu chuyện gì đó. Tương tự, Hứa Doanh Lung cũng trở nên an tĩnh.
Tuy nhiên, ánh mắt chị ta nhìn tôi vẫn oán độc như trước: “Sao mày lại không bị bắt lại? Tại sao mày lại không bị đánh? Phó Thu Thực, rốt cuộc mày đã làm cái quái gì?!”
Tôi nhìn chị ta, khẽ mỉm cười: “Muốn biết à?”
Giây tiếp theo, tôi nắm chặt gáy chị ta, đứng trên cầu thang, cúi xuống người áp sát vào tai chị ta và thì thầm: “Vậy thì quỳ xuống cầu xin tôi đi, chị gái.”
Thực ra, đáp án rất đơn giản. Hiểu rõ vai trò của bản thân là gì.
Bố mẹ Phó gia quá bận rộn với công việc, vì vậy muốn có người chăm sóc con mình khi đi học, cuộc sống ổn định.
Phó Cảnh từ nhỏ đã bị bố mẹ lạnh nhạt nên rất mong có một người ở bên cạnh bầu bạn, quan tâm.
Còn tôi thì chỉ hy vọng cuộc sống học đường của mình bình an trôi qua. Động não một chút, có thể tìm ra điểm chung giữa ba điều này. Chủ động bỏ ra một chút nỗ lực, vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Đáng tiếc, Hứa Doanh Lung kiếp trước quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình, một chút cũng không chịu nhượng bộ. Đây là sự khác biệt giữa tôi và chị ta.
Thân thể Hứa Doanh Lung tức giận run lên, căm hận nhìn chằm chằm tôi. Một lúc sau, chị ta hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận trong lòng, chế nhạo: “Để rồi xem, Phó Thu Thực.”
“Không có bà nội ở bên cạnh, mày cho rằng đời này Phạm viện sĩ vẫn chọn mày làm học trò sao? Cứ nằm mơ đi!”
“Đời này tao nhất định sẽ sống tốt hơn mày.”
13.
Sau Giáng sinh, thời tiết đột nhiên trở lạnh. Ninh Thành hiếm khi có tuyết. Hứa Doanh Lung lần trước đã nói những lời cay nghiệt với tôi, bây giờ chị ta lại dốc hết sức để lấy lòng Chu Trọng Tri.
Suy cho cùng, được Chu Trọng Tri để ý, trở thành vị hôn thê của Thái tử Chu gia cũng là phong quang vô hạn. Đây là vinh dự mà kiếp trước chị ta mơ cũng không dám.
Năm mới sắp đến, trường cũng thắp đèn sáng, treo đèn lồng đỏ, tạo cho khuôn viên một diện mạo mới. Tôi biết rằng đây là nỗ lực của ban lãnh đạo nhà trường để chào đón nhóm chuyên gia của Viện Khoa học Nông nghiệp đến trường phát biểu.
Còn cuộc sống của tôi vẫn đều đặn từng bước giữa trường học và nhà.
Thỉnh thoảng, khi Hứa Doanh Lung không có ở nhà, tôi lại tranh thủ tới thăm bà nội. Cuộc sống như thế này rất yên bình, tôi cũng rất thích.
Chỉ là vì lần trước sau khi tan học tôi không đợi Phó Cảnh nên bây giờ anh ta theo tôi rất sát sao. Khi tôi đến thăm bà nội, đại thiếu gia này ngồi trong xe, hạ mình kiên nhẫn chờ tôi bước ra.
Anh ta tự cho là đúng, lấy cái danh nghe rất hay gọi đó là sợ tôi gặp rắc rối.
Tôi: “…”
Rốt cuộc ai mới là người hay gây rắc rối chứ?
Đôi khi Phó Cảnh cũng mất kiên nhẫn và đi theo tôi vào trong với vẻ mặt chán ghét. Một đại thiếu gia như Phó Cảnh, xuất thân từ gia đình danh giá, mà lại xuất hiện trong một căn phòng cho thuê ở khu phố chật chội này, thật sự khiến người ta cảm thấy chướng mắt.
Bà nội lúng túng lau tay, cũng không biết phải tiếp đãi như thế nào. Phó Cảnh cẩn thận lau một chiếc ghế nhỏ và ngồi xuống, hiếm khi không tỏ ra khó chịu.
Anh ta dùng hai ngón tay kẹp chặt chiếc cốc giấy dùng một lầ, khắc bạc nói: “Nếu ngồi thêm một chút nữa, tôi sẽ phát bệnh mất thôi.”
Tôi lườm Phó Cảnh nói: “Thiếu gia, thích thì ngồi, không thích thì cút.”
Phó Cảnh nhìn tôi bằng ánh mắt hằn học. Nhưng cái mông dường như bị dính vào ghế, không chịu cử động. Mãi đến khi tôi giúp bà nội làm việc xong, Phó Cảnh mới chậm rãi đứng dậy.
Bà nội ân cần nhìn Phó Cảnh, vui vẻ nói: “Tiểu Cảnh, lần sau lại cùng Thu Thực đến chơi nhé.”
Phó Cảnh ho khan, bất đắc dĩ cười với bà nội: “Lần sau gặp lại.”
Khi bước ra khỏi cửa, tôi đã gặp một người mà tôi không ngờ tới.
14.
Chu Trọng Tri sắc mặt âm trầm đứng ở đầu ngõ, theo sau là một nhóm nam sinh tay cầm gậy. Chu Trọng Tri nhìn chằm chằm vào chúng tôi, cười nham hiểm: “Cuối cùng cũng để tao bắt được bọn mày.”
Hắn chậm rãi bước về phía trước, trên môi lộ vẻ khinh thường: “Mày thật đúng là chọn được địa điểm tốt, không camera cũng không có người.”
Hắn gõ cây gậy dài trong tay, chậm rãi nói: “Cho dù hôm nay tao giet mày, cũng không có ai biết.”
Chu Trọng Tri đã theo dõi chúng tôi. Tôi nhìn quanh, thấy rõ số lượng người, trong lòng lập tức nảy ra vài suy nghĩ. Phó Cảnh là người không sợ trời, không sợ đất, nhướng mi, lạnh lùng nói với Chu Trọng Tri: “Đồ ngu.”
Chu Trọng Tri nghe vậy, tức giận cười lớn: “Hôm nay chúng ta thử xem ai là kẻ ngu!”
Tôi lùi lại một bước, dùng cùi chỏ đẩy cánh tay Phó Cảnh, nhỏ giọng nói: “Nghe theo tôi.”
Phó Cảnh kinh ngạc nhướng mày: “Cô cũng biết đánh nhau à?”
Tôi nhìn chằm chằm Chu Trọng Tri đang dần đến gần, nhẹ nhàng đếm ngược:
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
Phó Cảnh bình tĩnh nói: “Cô nói, đánh ai trước?”
Vào giây phút cuối cùng, tôi nắm lấy tay Phó Cảnh và hét lên: “Chạy!”
Phó Cảnh bị tôi kéo đi, kinh ngạc nói: “Không phải nói sẽ đ//ánh hắn sao?”
Tôi chạy rất giỏi, nhanh nhẹn dẫn Phó Cảnh qua các con hẻm. Vừa thở hổn hển, tôi vẫn còn sức mắng anh: “Anh bị bệnh à? Đối phương có mười tám người, chúng ta chỉ có hai người, đánh thế nào!”
“Có khí phách là tốt, nhưng anh hùng thì phải thức thời”.
“Bộ não và đôi tay của tôi đều rất quan trọng. Ước mơ của tôi là trồng lúa mì cao cấp chỉ có ở Trung Quốc. Tôi không thể bị thương.”
Phó Cảnh từ trong mũi phát ra một tia khinh thường cười lạnh: “Đồ hèn nhát.”
Nhưng hắn cũng không thực sự ngu ngốc đến mức quay lại đánh Chu Trọng Tri. Sau khi nói điều này, Phó Cảnh im lặng.
May mắn thay tôi sống ở đây đã lâu, rất thông thuộc địa hình. Tôi kéo Phó Cảnh đến một con hẻm cụt, vài bước nhảy lên tường rồi nhanh chóng kéo anh ta qua.
Sau khi trốn xong, tôi nắm tay Phó Cảnh ngồi xổm xuống, áp tai vào tường, nghe đám người Chu Trọng Tri chửi thề rồi bỏ chạy. Sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay lại, tôi thấy Phó Cảnh đang ngơ ngác nhìn tôi. Tôi cau mày: “Có chuyện gì?”
Anh ta do dự một lúc rồi lẩm bẩm: “Cảnh tượng vừa rồi cô trèo tường… trông cũng khá đẹp mắt.”
15.
Hứa Doanh Lung một lần nữa như âm hồn bất tán. Một đêm nọ, chị ta bất ngờ đến Phó gia, khóc như hoa lê đái vũ.
Chị ta cầm máy ảnh trên tay, chĩa máy ảnh về phía cửa nhà, với giọng nghẹn ngào: “Em gái, bà nội bị ốm nặng, em mau tới thăm bà đi!”
Phía sau máy ảnh, mắt Hứa Doanh Lung ánh lên sự nham hiểm, chị ta nhẹ giọng yếu ớt nói: “Đi theo chị, nhanh đi gặp bà nội.”
Hứa Doanh Lung ghét bỏ sự đổ nát của phòng thuê nên đã dọn ra khỏi nhà từ lâu, yên tâm chuyển đến tại căn hộ mà Chu Trọng Tri thuê cho, hiếm khi quay trở lại.
Dù bà nội có thực sự bị bệnh, chẳng lẽ chị ta lại có thể biết trước cả tôi? Hơn nữa, tôi mới đến thăm bà cách đây không lâu, bà vẫn hồng hào, khỏe mạnh.
Hành động của Hứa Doanh Lung chẳng khác gì mèo khóc chuột, nhất định không có ý tốt gì. Tôi mở camera giám sát ở nhà bà nội lên, xem qua một lượt, xác định bà nội không có việc gì, đang định giơ tay đóng cửa lại.
“Đủ rồi đấy, chị.”
“Tôi thấy là trong lòng chị đầy âm mưu quỷ kế thì có.”
Hứa Doanh Lung hoảng sợ chặn cửa lại, biểu hiện rất hấp tấp: “Chị nói thật đó em gái, bà nội thật sự bị bệnh rồi, rất muốn gặp lại em.”
Tôi cười lạnh nhìn Hứa Doanh Lung: “Chị, lần sau diễn thật hơn một chút, em sẽ cân nhắc.”
Phó Cảnh bước ra từ phía sau tôi. Anh ta hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào Hứa Doanh Lung, như thể đang nhìn một con sâu bọ không đáng chú ý, cau mày khó chịu: “Đúng là loại mèo chó nào cũng có thể gõ cửa nhà tôi, bảo an đâu?”
Phó Cảnh nhấn nút gọi, lạnh lùng nói: “Bảo an, tới ném người ra ngoài.”
Hứa Doanh Lung đang khóc lóc bị nhân viên bảo an kéo ra ngoài. Trước khi rời đi, chiếc máy ảnh chị ta cầm trên tay đã hướng về phía chúng tôi.
Hứa Doanh Lung nhìn chúng tôi từ xa với ánh mắt ác ý, thầm nói: “Mày xong rồi.”
Xong cái gì mà xong? Coi tôi là con ngu không nhìn thấy chiếc điện thoại di động mà chị ta đang cầm sáng chói như vậy sao? Chẳng qua tôi muốn cơn gió này thổi lớn hơn một chút.
Trèo càng cao, ngã đương nhiên sẽ càng đau rồi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
12.
Kể từ lần bị gọi phụ huynh trước đấy, thời gian gần đây Chu Trọng Tri đã thu liễm hơn rất nhiều. Nhưng mỗi lần tôi đi ngang qua hắn, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt hân nhìn tôi rất u ám như đang âm mưu chuyện gì đó. Tương tự, Hứa Doanh Lung cũng trở nên an tĩnh.
Tuy nhiên, ánh mắt chị ta nhìn tôi vẫn oán độc như trước: “Sao mày lại không bị bắt lại? Tại sao mày lại không bị đánh? Phó Thu Thực, rốt cuộc mày đã làm cái quái gì?!”
Tôi nhìn chị ta, khẽ mỉm cười: “Muốn biết à?”
Giây tiếp theo, tôi nắm chặt gáy chị ta, đứng trên cầu thang, cúi xuống người áp sát vào tai chị ta và thì thầm: “Vậy thì quỳ xuống cầu xin tôi đi, chị gái.”
Thực ra, đáp án rất đơn giản. Hiểu rõ vai trò của bản thân là gì.
Bố mẹ Phó gia quá bận rộn với công việc, vì vậy muốn có người chăm sóc con mình khi đi học, cuộc sống ổn định.
Phó Cảnh từ nhỏ đã bị bố mẹ lạnh nhạt nên rất mong có một người ở bên cạnh bầu bạn, quan tâm.
Còn tôi thì chỉ hy vọng cuộc sống học đường của mình bình an trôi qua. Động não một chút, có thể tìm ra điểm chung giữa ba điều này. Chủ động bỏ ra một chút nỗ lực, vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Đáng tiếc, Hứa Doanh Lung kiếp trước quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình, một chút cũng không chịu nhượng bộ. Đây là sự khác biệt giữa tôi và chị ta.
Thân thể Hứa Doanh Lung tức giận run lên, căm hận nhìn chằm chằm tôi. Một lúc sau, chị ta hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận trong lòng, chế nhạo: “Để rồi xem, Phó Thu Thực.”
“Không có bà nội ở bên cạnh, mày cho rằng đời này Phạm viện sĩ vẫn chọn mày làm học trò sao? Cứ nằm mơ đi!”
“Đời này tao nhất định sẽ sống tốt hơn mày.”
13.
Sau Giáng sinh, thời tiết đột nhiên trở lạnh. Ninh Thành hiếm khi có tuyết. Hứa Doanh Lung lần trước đã nói những lời cay nghiệt với tôi, bây giờ chị ta lại dốc hết sức để lấy lòng Chu Trọng Tri.
Suy cho cùng, được Chu Trọng Tri để ý, trở thành vị hôn thê của Thái tử Chu gia cũng là phong quang vô hạn. Đây là vinh dự mà kiếp trước chị ta mơ cũng không dám.
Năm mới sắp đến, trường cũng thắp đèn sáng, treo đèn lồng đỏ, tạo cho khuôn viên một diện mạo mới. Tôi biết rằng đây là nỗ lực của ban lãnh đạo nhà trường để chào đón nhóm chuyên gia của Viện Khoa học Nông nghiệp đến trường phát biểu.
Còn cuộc sống của tôi vẫn đều đặn từng bước giữa trường học và nhà.
Thỉnh thoảng, khi Hứa Doanh Lung không có ở nhà, tôi lại tranh thủ tới thăm bà nội. Cuộc sống như thế này rất yên bình, tôi cũng rất thích.
Chỉ là vì lần trước sau khi tan học tôi không đợi Phó Cảnh nên bây giờ anh ta theo tôi rất sát sao. Khi tôi đến thăm bà nội, đại thiếu gia này ngồi trong xe, hạ mình kiên nhẫn chờ tôi bước ra.
Anh ta tự cho là đúng, lấy cái danh nghe rất hay gọi đó là sợ tôi gặp rắc rối.
Tôi: “…”
Rốt cuộc ai mới là người hay gây rắc rối chứ?
Đôi khi Phó Cảnh cũng mất kiên nhẫn và đi theo tôi vào trong với vẻ mặt chán ghét. Một đại thiếu gia như Phó Cảnh, xuất thân từ gia đình danh giá, mà lại xuất hiện trong một căn phòng cho thuê ở khu phố chật chội này, thật sự khiến người ta cảm thấy chướng mắt.
Bà nội lúng túng lau tay, cũng không biết phải tiếp đãi như thế nào. Phó Cảnh cẩn thận lau một chiếc ghế nhỏ và ngồi xuống, hiếm khi không tỏ ra khó chịu.
Anh ta dùng hai ngón tay kẹp chặt chiếc cốc giấy dùng một lầ, khắc bạc nói: “Nếu ngồi thêm một chút nữa, tôi sẽ phát bệnh mất thôi.”
Tôi lườm Phó Cảnh nói: “Thiếu gia, thích thì ngồi, không thích thì cút.”
Phó Cảnh nhìn tôi bằng ánh mắt hằn học. Nhưng cái mông dường như bị dính vào ghế, không chịu cử động. Mãi đến khi tôi giúp bà nội làm việc xong, Phó Cảnh mới chậm rãi đứng dậy.
Bà nội ân cần nhìn Phó Cảnh, vui vẻ nói: “Tiểu Cảnh, lần sau lại cùng Thu Thực đến chơi nhé.”
Phó Cảnh ho khan, bất đắc dĩ cười với bà nội: “Lần sau gặp lại.”
Khi bước ra khỏi cửa, tôi đã gặp một người mà tôi không ngờ tới.
14.
Chu Trọng Tri sắc mặt âm trầm đứng ở đầu ngõ, theo sau là một nhóm nam sinh tay cầm gậy. Chu Trọng Tri nhìn chằm chằm vào chúng tôi, cười nham hiểm: “Cuối cùng cũng để tao bắt được bọn mày.”
Hắn chậm rãi bước về phía trước, trên môi lộ vẻ khinh thường: “Mày thật đúng là chọn được địa điểm tốt, không camera cũng không có người.”
Hắn gõ cây gậy dài trong tay, chậm rãi nói: “Cho dù hôm nay tao giet mày, cũng không có ai biết.”
Chu Trọng Tri đã theo dõi chúng tôi. Tôi nhìn quanh, thấy rõ số lượng người, trong lòng lập tức nảy ra vài suy nghĩ. Phó Cảnh là người không sợ trời, không sợ đất, nhướng mi, lạnh lùng nói với Chu Trọng Tri: “Đồ ngu.”
Chu Trọng Tri nghe vậy, tức giận cười lớn: “Hôm nay chúng ta thử xem ai là kẻ ngu!”
Tôi lùi lại một bước, dùng cùi chỏ đẩy cánh tay Phó Cảnh, nhỏ giọng nói: “Nghe theo tôi.”
Phó Cảnh kinh ngạc nhướng mày: “Cô cũng biết đánh nhau à?”
Tôi nhìn chằm chằm Chu Trọng Tri đang dần đến gần, nhẹ nhàng đếm ngược:
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
Phó Cảnh bình tĩnh nói: “Cô nói, đánh ai trước?”
Vào giây phút cuối cùng, tôi nắm lấy tay Phó Cảnh và hét lên: “Chạy!”
Phó Cảnh bị tôi kéo đi, kinh ngạc nói: “Không phải nói sẽ đ//ánh hắn sao?”
Tôi chạy rất giỏi, nhanh nhẹn dẫn Phó Cảnh qua các con hẻm. Vừa thở hổn hển, tôi vẫn còn sức mắng anh: “Anh bị bệnh à? Đối phương có mười tám người, chúng ta chỉ có hai người, đánh thế nào!”
“Có khí phách là tốt, nhưng anh hùng thì phải thức thời”.
“Bộ não và đôi tay của tôi đều rất quan trọng. Ước mơ của tôi là trồng lúa mì cao cấp chỉ có ở Trung Quốc. Tôi không thể bị thương.”
Phó Cảnh từ trong mũi phát ra một tia khinh thường cười lạnh: “Đồ hèn nhát.”
Nhưng hắn cũng không thực sự ngu ngốc đến mức quay lại đánh Chu Trọng Tri. Sau khi nói điều này, Phó Cảnh im lặng.
May mắn thay tôi sống ở đây đã lâu, rất thông thuộc địa hình. Tôi kéo Phó Cảnh đến một con hẻm cụt, vài bước nhảy lên tường rồi nhanh chóng kéo anh ta qua.
Sau khi trốn xong, tôi nắm tay Phó Cảnh ngồi xổm xuống, áp tai vào tường, nghe đám người Chu Trọng Tri chửi thề rồi bỏ chạy. Sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Quay lại, tôi thấy Phó Cảnh đang ngơ ngác nhìn tôi. Tôi cau mày: “Có chuyện gì?”
Anh ta do dự một lúc rồi lẩm bẩm: “Cảnh tượng vừa rồi cô trèo tường… trông cũng khá đẹp mắt.”
15.
Hứa Doanh Lung một lần nữa như âm hồn bất tán. Một đêm nọ, chị ta bất ngờ đến Phó gia, khóc như hoa lê đái vũ.
Chị ta cầm máy ảnh trên tay, chĩa máy ảnh về phía cửa nhà, với giọng nghẹn ngào: “Em gái, bà nội bị ốm nặng, em mau tới thăm bà đi!”
Phía sau máy ảnh, mắt Hứa Doanh Lung ánh lên sự nham hiểm, chị ta nhẹ giọng yếu ớt nói: “Đi theo chị, nhanh đi gặp bà nội.”
Hứa Doanh Lung ghét bỏ sự đổ nát của phòng thuê nên đã dọn ra khỏi nhà từ lâu, yên tâm chuyển đến tại căn hộ mà Chu Trọng Tri thuê cho, hiếm khi quay trở lại.
Dù bà nội có thực sự bị bệnh, chẳng lẽ chị ta lại có thể biết trước cả tôi? Hơn nữa, tôi mới đến thăm bà cách đây không lâu, bà vẫn hồng hào, khỏe mạnh.
Hành động của Hứa Doanh Lung chẳng khác gì mèo khóc chuột, nhất định không có ý tốt gì. Tôi mở camera giám sát ở nhà bà nội lên, xem qua một lượt, xác định bà nội không có việc gì, đang định giơ tay đóng cửa lại.
“Đủ rồi đấy, chị.”
“Tôi thấy là trong lòng chị đầy âm mưu quỷ kế thì có.”
Hứa Doanh Lung hoảng sợ chặn cửa lại, biểu hiện rất hấp tấp: “Chị nói thật đó em gái, bà nội thật sự bị bệnh rồi, rất muốn gặp lại em.”
Tôi cười lạnh nhìn Hứa Doanh Lung: “Chị, lần sau diễn thật hơn một chút, em sẽ cân nhắc.”
Phó Cảnh bước ra từ phía sau tôi. Anh ta hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào Hứa Doanh Lung, như thể đang nhìn một con sâu bọ không đáng chú ý, cau mày khó chịu: “Đúng là loại mèo chó nào cũng có thể gõ cửa nhà tôi, bảo an đâu?”
Phó Cảnh nhấn nút gọi, lạnh lùng nói: “Bảo an, tới ném người ra ngoài.”
Hứa Doanh Lung đang khóc lóc bị nhân viên bảo an kéo ra ngoài. Trước khi rời đi, chiếc máy ảnh chị ta cầm trên tay đã hướng về phía chúng tôi.
Hứa Doanh Lung nhìn chúng tôi từ xa với ánh mắt ác ý, thầm nói: “Mày xong rồi.”
Xong cái gì mà xong? Coi tôi là con ngu không nhìn thấy chiếc điện thoại di động mà chị ta đang cầm sáng chói như vậy sao? Chẳng qua tôi muốn cơn gió này thổi lớn hơn một chút.
Trèo càng cao, ngã đương nhiên sẽ càng đau rồi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.