1.
“Các con đã suy nghĩ kỹ chưa, ai muốn đi cùng chúng ta?”
Trong một ngôi nhà đổ nát, có một cặp vợ chồng ăn mặc phú quý. Người phụ nữ dịu dàng nhìn chúng tôi và nhẹ nhàng hỏi.
Họ là nhà giàu có nổi tiếng ở Ninh Thành, Phó gia. Lần này bọn họ đến đây muốn chọn giữa tôi và chị tôi về làm con nuôi.
Hứa Doanh Lung sửng sốt một lát, ánh mắt hoảng loạn, sau đó đẩy tôi ra, quay người nhào vào lòng bà nội, bĩu môi: “Con muốn ở cùng bà nội.”
Người phụ nữ đưa mắt nhìn tôi, nheo nheo mắt, ôn hòa nói: “Vậy có nghĩa là con sẽ đi theo chúng ta đúng không?”
Hứa Doanh Lung ở một bên nói xen vào: “Đúng vậy, đúng vậy, cứ để em gái theo mấy người đi.”
Bà nội hiếm khi được Hứa Doanh Lung đối xử ân cần như vậy. Bà có chút thụ sủng nhược kinh, không tự nhiên đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của chị ta.
Trước đây, Hứa Doanh Lung ghét bỏ cảnh nghèo khó của bà, luôn ra lệnh cho bà, còn mắng bà là “già mãi không chet”.
Kể cả khi nửa đêm trời mưa to mà đói bụng, chị ta cũng đánh thức bà nội lớn tuổi, bắt bà mua đồ ăn cho mình.
Bà nội cảm thấy kỳ lạ. Bà biết Hứa Doanh Lung ghét nghèo thích giàu, luôn bất mãn với hoàn cảnh nghèo khó của gia đình. Vậy mà lúc này có gia đình giàu có đến nhận nuôi thì lại….?
Hứa Doanh Lung lại không như bình thường chọn cách rời đi cùng gia đình giàu có mà ở lại nơi nghèo khổ này?
Bà nội có thể không hiểu tại sao Hứa Doanh Lung lại cam tâm ở lại với gia đình nghèo khổ này. Nhưng tôi lại hiểu rất rõ.
Bởi vì Hứa Doanh Lung và tôi đều đã được tái sinh.
Tôi quỳ xuống đất rồi lạy bà ba lạy: “Bà ơi, cảm ơn bà đã chăm sóc cho cháu nhiều năm như vậy, chỉ cần có cơ hội, cháu nhất định sẽ quay lại báo đáp bà.”
Sau khi quỳ lạy, tôi đứng dậy, bình tĩnh đi về phía vợ chồng Phó gia: “Con sẽ đi cùng hai người.”
2.
Kiếp trước, chị gái đã dẫn đầu nhảy vào vòng tay của vợ chồng Phó gia, dứt khoát lựa chọn ra đi cùng họ.
Chị ta nghĩ rằng sau khi đến nhà Phó gia giàu sang quyền quý, từ đó có thể thay đổi cuộc đời, sống một cuộc sống hạnh phúc như công chúa. Nhưng chị ta không hề biết rằng Phó gia muốn nhận con gái nuôi là có mưu đồ.
Phó gia có một con trai tên Phó Cảnh, rất đoan trang và tuấn tú. Đáng tiếc anh ta lại là một người đ//iên, mắc chứng rối loạn lưỡng cực.
Khi chị gái tôi – Hứa Doanh Lung bước vào Phó gia, điều chờ đợi chị ta không phải là sự chăm sóc tỉ mỉ của cha mẹ hào môn hay là sự sủng nịch của anh trai bá đạo. Mà lại sự ngược đãi của một kẻ đ//iên.
Thấy tình trạng của Phó Cảnh đã ổn định, bố mẹ Phó quyết định cho Phó Cảnh đi học.
Nhưng bọn họ lại lo Phó Cảnh không quen việc một mình ở trường nên quyết định nhận nuôi một đứa trẻ.
Vào ngày đầu tiên Hứa Doanh Lung bước vào Phó gia, chị ta đã vô cùng hào hứng muốn thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Phó Cảnh. Nhưng Phó Cảnh lại ghét những người lạ đột nhiên xuất hiện ở nhà.
Thay vì mỉm cười chào đón chị ta, Phó Cảnh lại quay ra cho Hứa Doanh Lung một cái tát. Bố mẹ Phó gia không hề ngạc nhiên, cũng không để ý đến vết đỏ sưng tấy trên mặt Hứa Doanh Lung, họ chỉ dùng giọng lạnh lùng ra lệnh cho chị ta trông chừng anh trai mình.
Sau khi đến trường, các bạn cùng lớp ai cũng coi thường những cô con gái nuôi như Hứa Doanh Lung. Thái tử gia Chu Trùng Tri cầm đầu bắt nạt Hứa Doanh Lung, khiến cuộc sống ở trường của chị ta vô cùng khốn khổ.
Còn khi trở về nhà, khi bố mẹ Phó biết được Phó Cảnh ở trường bị ốm, bị thương, họ sẽ dùng g//ậy đ//ánh Hứa Doanh Lung, và bắt chị ta phải quỳ cả đêm. Cuộc sống của Hứa Doanh Lung trôi qua rất khó khăn.
Trái ngược với chị ta, cuộc sống của tôi rất bình yên. Sau khi Hứa Doanh Lung rời đi, bà nội đã hết lòng yêu thương tôi.
Hàng ngày tôi học hành chăm chỉ, sau giờ học tôi giúp bà bán khoai lang nướng. Dù cuộc sống khó khăn nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Sau này, có một viện sĩ Viện Khoa học Nông nghiệp đến trường kiểm tra và có cảm tình với tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi không phụ kỳ vọng, đã thi đỗ trường nông nghiệp, vào Viện Khoa học Nông nghiệp, tiến hành thí nghiệm với các viện sĩ, và lai tạo ra giống lúa mì cao cấp.
Nhờ thành tựu này, tôi thậm chí còn được đề cử là ứng cử viên trẻ nhất cho giải thưởng khoa học công nghệ cao nhất. Tiền đồ vô lượng, phong quang vô biên.
Còn Hứa Doanh Lung vì bị tra tấn lâu ngày, đã phát đ//iên và đ//âm chet cả nhà họ Phó, kết quả bị cảnh sát bắt, đi tù.
Thật không may, tôi vẫn chưa được lên bục vinh quang. Ngày trao giải, Hứa Doanh Lung trốn khỏi ngục nhìn tôi được mọi người vây quanh, mắt đỏ hoe vì ghen tị, phát đ//iên đ//âm tôi hơn chục nhát.
Vì vậy, sau khi sống lại, chị ta đã không ngần ngại lựa chọn ở lại với bà nội, quyết tâm đẩy tôi xuống vực sâu Phó gia.
Khi bước ra khỏi cửa, tôi quay lại nhìn. Bà nội nhìn theo tôi không nỡ, vẻ mặt miễn cưỡng.
Chị gái tôi, Hứa Doanh Lung, đang tựa vào lòng bà nội, nhìn tôi với ánh mắt đầy oán hận.
Chị ta chế nhạo: “Em gái, lần này đến lượt em xuống địa ngục rồi.”
Chị ta chắc chắn rằng khi tôi vào Phó giá, tôi sẽ bị hành hạ giống như chị ta kiếp trước. Nhưng Hứa Doanh Lung đã chet một lần vẫn không hiểu được sao?
Dù chị ta có chọn con đường nào thì một kẻ không có não như chị cũng sẽ chỉ có thể đi vào con đường chet.
3.
Hứa Doanh Lung suy đoán không sai, ngày đầu tiên vào nhà họ Phó, tôi liền biết Phó Cảnh hoàn toàn là một kẻ đ//iên. Bố mẹ Phó đưa tôi về nhà, kéo tôi trước mặt một chàng trai có khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt sâu.
Họ nhìn Phó Cảnh, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Cảnh, từ nay con bé sẽ là em gái của con, khi con đi học, con bé sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Nói xong, mẹ Phó đẩy tôi như một món đồ chơi đến trước mặt Phó Cảnh.
“Nhiệm vụ của con từ giờ trở đi là chăm sóc tốt cho anh trai, không để thằng bé bị thương chút nào, có nghe thấy không?”
Tôi nhìn chàng trai trước mặt và nói: “Con hiểu rồi.”
Sau khi bố mẹ Phó rời đi. Phó Cảnh lười biếng đi tới trước mặt tôi, nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng, một lúc sau mới chế nhạo: “Cái loại như mày, cũng xứng làm em gái tao!”
Ngay sau đó, hắn lập tức ra tay, đ//ập đầu tôi xuống bàn. Một tiếng rầm. Trong mắt hắn có sự hung bạo, hắn nhìn tôi với khinh thường, như thể đang nhìn một con kiến nhỏ bé.
“Ngu ngốc.”
Lúc này, mẹ Phó dường như quên cái gì đó tình cờ xoay người quay lại. Thấy tôi đang bị Phó Cảnh b//óp cổ, đè xuống bàn trong tình trạng thê th//ảm. Bà ta không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Lấy đồ xong, khi đi ngang qua Phó Cảnh, bà ta liếc nhìn tôi, bình tĩnh nói: “Phó Thu Thực, hãy cẩn thận, đừng để anh trai con bị thương.”
Tôi nghẹn ngào, chỉ có thể trợn mắt nhìn Phó Cảnh, nhẹ nhàng đáp: “Con biết rồi, con sẽ chăm sóc anh trai thật tốt.”
Nhìn thấy bố mẹ Phó có vẻ quan tâm tới Phó Cảnh nhưng thực ra cũng không phải vậy. Tôi cảm thấy thương thay cho Phó Cảnh.
Thật đáng thương.
Bố mẹ Phó bận đi công tác, đã sớm rời đi. Sau khi xác nhận rằng họ thực sự đã rời đi, tôi đưa tay nắm lấy tóc Phó Cảnh, kéo mạnh xuống.
Giọng tôi rất bình tĩnh: “Thả tôi ra, đồ đ//iên khùng.”
Phó Cảnh cảm thấy đau đớn vì hành động của tôi. Hắn không nhịn được buông tay, tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Mày dám đánh tao? Tao sẽ bảo bố mẹ đuổi cổ mày đi!”
Tôi đi vòng qua Phó Cảnh, nheo mắt, khẽ mỉm cười: “Vừa rồi mẹ cũng đã nhìn thấy, là anh b//óp cổ tôi, nhưng tôi cũng không dám phản kháng.”
“Vậy sao tôi lại dám đ//ánh lại anh, hả anh trai?”
Khi lên lầu, tôi đã cảnh cáo Phó Cảnh: “Trước khi bố mẹ anh về, tốt nhất anh nên bình tĩnh và đừng hành động đ//iên rồ.”
Nói xong, tôi phớt lờ vẻ mặt không tin của Phó Cảnh và rời đi. Mặc kệ Phó Cảnh giận dữ đập cửa ầm ĩ bên ngoài. Tôi không quan tâm.
4.
Hứa Doanh Lung không thỏa mãn với việc đẩy tôi xuống vực thẳm. Chị ta bắt đầu mở phòng livestream, tỏ vẻ yếu đuối với đôi mắt đẫm lệ, giơ điện thoại di động lên quay. Hứa Doanh Lung trông thanh thuần, hiện tại mái tóc đen buông xõa khiến chị ta trông càng mong manh hơn.
Chị ta đáng thương kể lể: “Tôi và em gái từ nhỏ đã được bà nội nuôi dưỡng. Tôi có tình cảm sâu sắc với bà.”
“Khi phải lựa chọn giữa cuộc sống xa hoa trong giới thượng lưu và tình thân gia đình lâu năm.”
“Vì sức khỏe của bà không tốt nên tôi quyết định ở lại bên cạnh bà. Tôi hy vọng có thể dành nhiều thời gian hơn cho bà.”
Nói xong, Hứa Doanh Lung ngừng lại một chút, cười chua chát: “Nhưng em gái tôi lại chọn quay lưng bước vào giới thượng lưu, hoàn toàn mặc kệ sống chet của bà nội. Tôi thực sự cảm thấy em ấy là một người lạnh lùng, vô tình.”
Phòng trực tiếp ngày càng thu hút sự chú ý của mọi người. Sau khi nghe Hứa Doanh Lung nói như vậy, rất nhiều người đã bị dư luận dẫn dắt, lập tức mắng chửi tôi là một sói mắt trắng.
Hứa Doanh Lung nhanh chóng giải thích: “Tôi không phải đang nói việc em gái làm là sai. Tôi đương nhiên biết khi được lựa chọn, bản chất con người là chọn vật chất.”
“Tôi có thể hiểu cách chọn lựa của em ấy.”
“Đương nhiên,” Hứa Doanh Lung vén một lọn tóc ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Tôi vẫn sẽ luôn ở bên bà nội.”
Hứa Doanh Lung nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nở nụ cười như loài hoa trắng tinh khiết duy nhất mọc trên sa mạc. Chị ta nắm chặt tay như muốn tự cổ vũ bản thân: “Tôi sẽ sống thật tốt với bà nội!”
Nhìn vẻ ngoài ngây thơ, vô hại của Hứa Doanh Lung, nhiều cư dân mạng cảm thấy đồng cảm với chị ta. Buổi livestream của chị ta cũng được ghi lại và phát tán khắp nơi.
Chỉ trong chốc lát, mọi người đều khen chị ta như hoa sen trắng nở giữa bùn lầy. Còn tôi, lại trở thành một kẻ vô ơn, tham lam ích kỉ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
1.
“Các con đã suy nghĩ kỹ chưa, ai muốn đi cùng chúng ta?”
Trong một ngôi nhà đổ nát, có một cặp vợ chồng ăn mặc phú quý. Người phụ nữ dịu dàng nhìn chúng tôi và nhẹ nhàng hỏi.
Họ là nhà giàu có nổi tiếng ở Ninh Thành, Phó gia. Lần này bọn họ đến đây muốn chọn giữa tôi và chị tôi về làm con nuôi.
Hứa Doanh Lung sửng sốt một lát, ánh mắt hoảng loạn, sau đó đẩy tôi ra, quay người nhào vào lòng bà nội, bĩu môi: “Con muốn ở cùng bà nội.”
Người phụ nữ đưa mắt nhìn tôi, nheo nheo mắt, ôn hòa nói: “Vậy có nghĩa là con sẽ đi theo chúng ta đúng không?”
Hứa Doanh Lung ở một bên nói xen vào: “Đúng vậy, đúng vậy, cứ để em gái theo mấy người đi.”
Bà nội hiếm khi được Hứa Doanh Lung đối xử ân cần như vậy. Bà có chút thụ sủng nhược kinh, không tự nhiên đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của chị ta.
Trước đây, Hứa Doanh Lung ghét bỏ cảnh nghèo khó của bà, luôn ra lệnh cho bà, còn mắng bà là “già mãi không chet”.
Kể cả khi nửa đêm trời mưa to mà đói bụng, chị ta cũng đánh thức bà nội lớn tuổi, bắt bà mua đồ ăn cho mình.
Bà nội cảm thấy kỳ lạ. Bà biết Hứa Doanh Lung ghét nghèo thích giàu, luôn bất mãn với hoàn cảnh nghèo khó của gia đình. Vậy mà lúc này có gia đình giàu có đến nhận nuôi thì lại….?
Hứa Doanh Lung lại không như bình thường chọn cách rời đi cùng gia đình giàu có mà ở lại nơi nghèo khổ này?
Bà nội có thể không hiểu tại sao Hứa Doanh Lung lại cam tâm ở lại với gia đình nghèo khổ này. Nhưng tôi lại hiểu rất rõ.
Bởi vì Hứa Doanh Lung và tôi đều đã được tái sinh.
Tôi quỳ xuống đất rồi lạy bà ba lạy: “Bà ơi, cảm ơn bà đã chăm sóc cho cháu nhiều năm như vậy, chỉ cần có cơ hội, cháu nhất định sẽ quay lại báo đáp bà.”
Sau khi quỳ lạy, tôi đứng dậy, bình tĩnh đi về phía vợ chồng Phó gia: “Con sẽ đi cùng hai người.”
2.
Kiếp trước, chị gái đã dẫn đầu nhảy vào vòng tay của vợ chồng Phó gia, dứt khoát lựa chọn ra đi cùng họ.
Chị ta nghĩ rằng sau khi đến nhà Phó gia giàu sang quyền quý, từ đó có thể thay đổi cuộc đời, sống một cuộc sống hạnh phúc như công chúa. Nhưng chị ta không hề biết rằng Phó gia muốn nhận con gái nuôi là có mưu đồ.
Phó gia có một con trai tên Phó Cảnh, rất đoan trang và tuấn tú. Đáng tiếc anh ta lại là một người đ//iên, mắc chứng rối loạn lưỡng cực.
Khi chị gái tôi – Hứa Doanh Lung bước vào Phó gia, điều chờ đợi chị ta không phải là sự chăm sóc tỉ mỉ của cha mẹ hào môn hay là sự sủng nịch của anh trai bá đạo. Mà lại sự ngược đãi của một kẻ đ//iên.
Thấy tình trạng của Phó Cảnh đã ổn định, bố mẹ Phó quyết định cho Phó Cảnh đi học.
Nhưng bọn họ lại lo Phó Cảnh không quen việc một mình ở trường nên quyết định nhận nuôi một đứa trẻ.
Vào ngày đầu tiên Hứa Doanh Lung bước vào Phó gia, chị ta đã vô cùng hào hứng muốn thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Phó Cảnh. Nhưng Phó Cảnh lại ghét những người lạ đột nhiên xuất hiện ở nhà.
Thay vì mỉm cười chào đón chị ta, Phó Cảnh lại quay ra cho Hứa Doanh Lung một cái tát. Bố mẹ Phó gia không hề ngạc nhiên, cũng không để ý đến vết đỏ sưng tấy trên mặt Hứa Doanh Lung, họ chỉ dùng giọng lạnh lùng ra lệnh cho chị ta trông chừng anh trai mình.
Sau khi đến trường, các bạn cùng lớp ai cũng coi thường những cô con gái nuôi như Hứa Doanh Lung. Thái tử gia Chu Trùng Tri cầm đầu bắt nạt Hứa Doanh Lung, khiến cuộc sống ở trường của chị ta vô cùng khốn khổ.
Còn khi trở về nhà, khi bố mẹ Phó biết được Phó Cảnh ở trường bị ốm, bị thương, họ sẽ dùng g//ậy đ//ánh Hứa Doanh Lung, và bắt chị ta phải quỳ cả đêm. Cuộc sống của Hứa Doanh Lung trôi qua rất khó khăn.
Trái ngược với chị ta, cuộc sống của tôi rất bình yên. Sau khi Hứa Doanh Lung rời đi, bà nội đã hết lòng yêu thương tôi.
Hàng ngày tôi học hành chăm chỉ, sau giờ học tôi giúp bà bán khoai lang nướng. Dù cuộc sống khó khăn nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Sau này, có một viện sĩ Viện Khoa học Nông nghiệp đến trường kiểm tra và có cảm tình với tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi không phụ kỳ vọng, đã thi đỗ trường nông nghiệp, vào Viện Khoa học Nông nghiệp, tiến hành thí nghiệm với các viện sĩ, và lai tạo ra giống lúa mì cao cấp.
Nhờ thành tựu này, tôi thậm chí còn được đề cử là ứng cử viên trẻ nhất cho giải thưởng khoa học công nghệ cao nhất. Tiền đồ vô lượng, phong quang vô biên.
Còn Hứa Doanh Lung vì bị tra tấn lâu ngày, đã phát đ//iên và đ//âm chet cả nhà họ Phó, kết quả bị cảnh sát bắt, đi tù.
Thật không may, tôi vẫn chưa được lên bục vinh quang. Ngày trao giải, Hứa Doanh Lung trốn khỏi ngục nhìn tôi được mọi người vây quanh, mắt đỏ hoe vì ghen tị, phát đ//iên đ//âm tôi hơn chục nhát.
Vì vậy, sau khi sống lại, chị ta đã không ngần ngại lựa chọn ở lại với bà nội, quyết tâm đẩy tôi xuống vực sâu Phó gia.
Khi bước ra khỏi cửa, tôi quay lại nhìn. Bà nội nhìn theo tôi không nỡ, vẻ mặt miễn cưỡng.
Chị gái tôi, Hứa Doanh Lung, đang tựa vào lòng bà nội, nhìn tôi với ánh mắt đầy oán hận.
Chị ta chế nhạo: “Em gái, lần này đến lượt em xuống địa ngục rồi.”
Chị ta chắc chắn rằng khi tôi vào Phó giá, tôi sẽ bị hành hạ giống như chị ta kiếp trước. Nhưng Hứa Doanh Lung đã chet một lần vẫn không hiểu được sao?
Dù chị ta có chọn con đường nào thì một kẻ không có não như chị cũng sẽ chỉ có thể đi vào con đường chet.
3.
Hứa Doanh Lung suy đoán không sai, ngày đầu tiên vào nhà họ Phó, tôi liền biết Phó Cảnh hoàn toàn là một kẻ đ//iên. Bố mẹ Phó đưa tôi về nhà, kéo tôi trước mặt một chàng trai có khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt sâu.
Họ nhìn Phó Cảnh, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Cảnh, từ nay con bé sẽ là em gái của con, khi con đi học, con bé sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Nói xong, mẹ Phó đẩy tôi như một món đồ chơi đến trước mặt Phó Cảnh.
“Nhiệm vụ của con từ giờ trở đi là chăm sóc tốt cho anh trai, không để thằng bé bị thương chút nào, có nghe thấy không?”
Tôi nhìn chàng trai trước mặt và nói: “Con hiểu rồi.”
Sau khi bố mẹ Phó rời đi. Phó Cảnh lười biếng đi tới trước mặt tôi, nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng, một lúc sau mới chế nhạo: “Cái loại như mày, cũng xứng làm em gái tao!”
Ngay sau đó, hắn lập tức ra tay, đ//ập đầu tôi xuống bàn. Một tiếng rầm. Trong mắt hắn có sự hung bạo, hắn nhìn tôi với khinh thường, như thể đang nhìn một con kiến nhỏ bé.
“Ngu ngốc.”
Lúc này, mẹ Phó dường như quên cái gì đó tình cờ xoay người quay lại. Thấy tôi đang bị Phó Cảnh b//óp cổ, đè xuống bàn trong tình trạng thê th//ảm. Bà ta không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Lấy đồ xong, khi đi ngang qua Phó Cảnh, bà ta liếc nhìn tôi, bình tĩnh nói: “Phó Thu Thực, hãy cẩn thận, đừng để anh trai con bị thương.”
Tôi nghẹn ngào, chỉ có thể trợn mắt nhìn Phó Cảnh, nhẹ nhàng đáp: “Con biết rồi, con sẽ chăm sóc anh trai thật tốt.”
Nhìn thấy bố mẹ Phó có vẻ quan tâm tới Phó Cảnh nhưng thực ra cũng không phải vậy. Tôi cảm thấy thương thay cho Phó Cảnh.
Thật đáng thương.
Bố mẹ Phó bận đi công tác, đã sớm rời đi. Sau khi xác nhận rằng họ thực sự đã rời đi, tôi đưa tay nắm lấy tóc Phó Cảnh, kéo mạnh xuống.
Giọng tôi rất bình tĩnh: “Thả tôi ra, đồ đ//iên khùng.”
Phó Cảnh cảm thấy đau đớn vì hành động của tôi. Hắn không nhịn được buông tay, tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Mày dám đánh tao? Tao sẽ bảo bố mẹ đuổi cổ mày đi!”
Tôi đi vòng qua Phó Cảnh, nheo mắt, khẽ mỉm cười: “Vừa rồi mẹ cũng đã nhìn thấy, là anh b//óp cổ tôi, nhưng tôi cũng không dám phản kháng.”
“Vậy sao tôi lại dám đ//ánh lại anh, hả anh trai?”
Khi lên lầu, tôi đã cảnh cáo Phó Cảnh: “Trước khi bố mẹ anh về, tốt nhất anh nên bình tĩnh và đừng hành động đ//iên rồ.”
Nói xong, tôi phớt lờ vẻ mặt không tin của Phó Cảnh và rời đi. Mặc kệ Phó Cảnh giận dữ đập cửa ầm ĩ bên ngoài. Tôi không quan tâm.
4.
Hứa Doanh Lung không thỏa mãn với việc đẩy tôi xuống vực thẳm. Chị ta bắt đầu mở phòng livestream, tỏ vẻ yếu đuối với đôi mắt đẫm lệ, giơ điện thoại di động lên quay. Hứa Doanh Lung trông thanh thuần, hiện tại mái tóc đen buông xõa khiến chị ta trông càng mong manh hơn.
Chị ta đáng thương kể lể: “Tôi và em gái từ nhỏ đã được bà nội nuôi dưỡng. Tôi có tình cảm sâu sắc với bà.”
“Khi phải lựa chọn giữa cuộc sống xa hoa trong giới thượng lưu và tình thân gia đình lâu năm.”
“Vì sức khỏe của bà không tốt nên tôi quyết định ở lại bên cạnh bà. Tôi hy vọng có thể dành nhiều thời gian hơn cho bà.”
Nói xong, Hứa Doanh Lung ngừng lại một chút, cười chua chát: “Nhưng em gái tôi lại chọn quay lưng bước vào giới thượng lưu, hoàn toàn mặc kệ sống chet của bà nội. Tôi thực sự cảm thấy em ấy là một người lạnh lùng, vô tình.”
Phòng trực tiếp ngày càng thu hút sự chú ý của mọi người. Sau khi nghe Hứa Doanh Lung nói như vậy, rất nhiều người đã bị dư luận dẫn dắt, lập tức mắng chửi tôi là một sói mắt trắng.
Hứa Doanh Lung nhanh chóng giải thích: “Tôi không phải đang nói việc em gái làm là sai. Tôi đương nhiên biết khi được lựa chọn, bản chất con người là chọn vật chất.”
“Tôi có thể hiểu cách chọn lựa của em ấy.”
“Đương nhiên,” Hứa Doanh Lung vén một lọn tóc ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Tôi vẫn sẽ luôn ở bên bà nội.”
Hứa Doanh Lung nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nở nụ cười như loài hoa trắng tinh khiết duy nhất mọc trên sa mạc. Chị ta nắm chặt tay như muốn tự cổ vũ bản thân: “Tôi sẽ sống thật tốt với bà nội!”
Nhìn vẻ ngoài ngây thơ, vô hại của Hứa Doanh Lung, nhiều cư dân mạng cảm thấy đồng cảm với chị ta. Buổi livestream của chị ta cũng được ghi lại và phát tán khắp nơi.
Chỉ trong chốc lát, mọi người đều khen chị ta như hoa sen trắng nở giữa bùn lầy. Còn tôi, lại trở thành một kẻ vô ơn, tham lam ích kỉ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.