13.
Nhưng vào lúc này, cung nữ hầu hạ phía sau nàng ta lại đột nhiên quỳ xuống.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nương nương, hương này đúng là do Quý phi nương nương sai nô tỳ đốt. Nương nương nói thai tượng ổn định, không có gì đáng ngại, nô tỳ không thể ngăn cản. Hiện giờ long thai bị tổn hại, nô tỳ nội tâm bất an, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Trong lòng Cao Phi Tâm không dám tin, xông lên muốn đánh nàng: “Tiện nhân! Bản cung ngày thường đối xử với ngươi không tệ, ngươi vì sao lại vu khống bản cung!”
Cung nữ quỳ trên mặt đất, không cam lòng: “Nương nương đề cao nô tỳ, cung nữ nhất đẳng trong cung khác đều là lệ bốn hai tháng. Nhưng ta thì sao, chỉ có thể lấy hai lượng, ngài chỉ hào phóng với người ngoài, có được một thanh danh tốt, chưa từng đối đãi tốt với nô tỳ.”
Cao Phi Tâm cực kỳ tức giận, điên cuồng muốn đánh cung nữ, Thẩm Yến liếc mắt ý bảo thái giám ngăn cản.
Nhân chứng vật chứng đều có, trong lòng Cao Phi Tâm tự biết đại thế đã mất, nàng lại chuyển hướng về Thẩm Yến, than thở khóc lóc: “Bệ hạ, thần thiếp thật sự chưa từng làm, người phải tin tưởng thần thiếp! Tình cảm của thần thiếp với người nhiều năm như vậy, chẳng lẽ người đã quên rồi sao?!”
Nếu là chuyện khác, Thẩm Yến có thể sẽ mềm lòng. Nhưng hắn đã trông chờ hài tử này rất lâu rồi, hơn nữa trước kia nàng ta gây ra đủ chuyện hắn đã bao dung tha thứ vô số lần, bây giờ hắn đã thất vọng cực độ rồi.
Cao Phi Tâm không bao giờ hiểu một điều rằng, báo ân cũng có giới hạn, Thẩm Yến sớm đã không phải là Hoàng tử thất sủng ngày xưa trong lãnh cung cùng nàng dựa sát vào sưởi ấm, mà là Hoàng đế ôm cả thiên hạ trong tay.
Thẩm Yến tự mình hạ lệnh, phế vị trí của Cao Phi Tâm, giáng chức làm thứ dân, cả đời giam cầm trong lãnh cung, cả đời này cũng không gặp lại.
Ta đã đi gặp nàng ta lần cuối.
Vẻ mặt nàng ta hoảng hốt, đầu tóc rối bù, quanh thân tỏa ra mùi khó ngửi, một mình ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, nhìn thấy ta cũng không có phản ứng.
“Ngươi có biết tại sao ngươi thua không?” Ta lên tiếng.
Cũng không đợi nàng ta trả lời, ta tự mình nói tiếp: “Bởi vì ngươi đặt tất cả mong đợi của mình vào một nam nhân. Nhưng nam nhân đều là kẻ không đáng tin cậy, hôm nay hắnl có thể luôn miệng nói yêu ngươi nhất, ngày mai lại có thể vứt bỏ ngươi như rác rưởi. Đời người, người duy nhất có thể đáng tin cậy chỉ có chính bản thân mình.”
Cao Phi Tâm chậm rãi ngước mắt nhìn ta, nở nụ cười: “Ngươi không hận ta sao? Là ta khiến ngươi mất hết thể diện vào ngày đại hôn, thành một Hoàng hậu chỉ có danh.”
Ta mỉm cười: “Ngươi có tin hay không, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh giành tình cảm với ngươi, cũng chưa từng hận ngươi.”
Nàng ta tuy rằng khắp nơi chướng mắt ta, nhưng cũng chưa từng hại ta.
Cao Phi Tâm: “Nói lời đường hoàng ai mà không biết? Hương Ngưng Lộ kia không phải là bút tích của ngươi sao?”
Ta lắc đầu: “Thật sự không liên quan đến ta, mặc dù ngươi sinh hạ Hoàng tử, nhưng chỉ cần ta một ngày vẫn là Hoàng hậu, ngày sau cũng sẽ là Hoàng thái hậu, cần gì đuổi tận giết tuyệt.”
Nàng ta sửng sốt, nếu không phải ta, còn có ai có thể động tay động chân trong cung của nàng.
Cao Phi Tâm cũng không ngu xuẩn, nếu không năm đó cũng không thể dùng sức một mình bảo vệ Thẩm Yến. Chỉ là nhiều năm như vậy, tình yêu đã mê hoặc tâm trí của nàng, làm cho nàng gần như điên cuồng.
Hôm nay tỉnh táo lại, nàng ta suy nghĩ cẩn thận.
“Là Thái Hậu sao???”
Ta không nói gì, từ ngày đầu tiên ta tiến cung, Thái hậu đã bày ra nước cờ này.
Đế vương, không thể đặt tâm vào một chỗ. Bà ấy cũng không cho phép hậu cung có người thoát khỏi sự khống chế của mình.
Thái hậu sẽ không để yên cho Cao Phi Tâm sinh đứa bé này. Tất cả nữ nhân trong hậu cung này, đối với bà ấy đều giống nhau, chỉ là một công cụ.
Ta hiểu được điểm này, ở trước mặt bà giả ngoan bán khéo, để bà ấy buông bỏ cảnh giác với ta. Trước khi đi, Cao Phi Tâm đã giao cho ta một thứ.
Ta bước ra khỏi lãnh cung, ngẩng đầu nhìn bầu trời bốn phương, đáy lòng cảm thấy bi thương.
Nữ tử trong hậu cung, vận mệnh chưa từng do chính mình quyết định.
Cao Phi tâm cho dù có sai, nhưng nàng sai lầm nhất chính là đem vận mệnh của mình đặt trên người một nam nhân, không còn là chính mình, cho nên mới có thể đi tới kết cục hôm nay.
14.
Thẩm Yến đã mấy ngày liền không đến hậu cung, nhiều nhất là đến cung ta ngồi một chút rồi đi.
Thái hậu ngoài sáng trong tối bảo ta khuyên can nhiều hơn, lại tự mình chọn vài tú nữ trẻ tuổi xinh đẹp tiến cung.
Ta tìm cơ hội nhắc tới các nàng trước mặt Thẩm Yến, mặt hắn lập tức tối sầm lại.
Ban đêm, hắn đè ta, thấp giọng nỉ non: “Cảnh nhi, sinh cho trẫm một đứa đi.”
Ta khẽ run rẩy, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Sau tháng ba, trời đã bắt đầu vào hè.
Ta chán ăn, tưởng là do thời tiết nóng bức nhưng Đông Chi đã mời thái y tới khám thì phát hiện ta đã có thai được gần hai tháng.
Thẩm Yến sau khi biết được cực kỳ vui sướng, ôm lấy ta quay mấy vòng.
Vì đã có vết xe đổ trước đó, lần này hắn vô cùng cẩn thận, mỗi ngày đến trong cung bồi ta, lại khắc chế không đụng vào ta, ăn uống sinh hoạt thường ngày trong cung ta đều phải hỏi kĩ từng cái một.
Nhưng lần mang thai này của ta lại không ổn định, mang thai được năm sáu tháng bụng ta dần to lên. Ta cảm thấy nhiều lúc mình không thể khống chế được tính tình, rất dễ nổi giận, có đôi khi còn nổi giận vô cớ với Thẩm Yến, hơn nữa còn ăn không được, cả người gầy đi rất nhiều.
Thẩm Yến chủ động đề nghị người nhà mẹ ta vào cung cùng ta. Nhưng hắn không biết là, chủ mẫu không phải là mẫu thân ruột thịt của ta.
Cùng chủ mẫu tiến cung, còn có đích tỷ. Sau khi ta tiến cung không bao lâu, đích tỷ liền thành thân, nhưng sau khi gả đi, phu quân đối xử với nàng cũng không tốt.
Trước khi thành thân hắn hứa hẹn với nàng một đời một kiếp một đôi, nhưng thành thân không lâu đã nạp thêm mấy nha hoàn trong phủ, thậm chí bên ngoài còn nuôi mấy nữ nhân.
Đích tỷ sau khi biết, khóc lóc muốn hòa ly.
Phụ thân và chủ mẫu đau lòng nàng, bồi thường rất nhiều của hồi môn, tốt xấu gì cũng để cho nàng về nhà.
Đích tỷ đi tới Phượng Loan cung, đánh giá một vòng, nhịn không được trào phúng: “Muội muội bây giờ thật khác xa so với trước kia, khí phái như vậy, không biết trong mắt còn có phụ thân mẫu thân hay không.”
Ta vốn phiền lòng nóng nảy, trực tiếp trách lại: “Ngươi cũng biết bổn cung không thể so với trước kia, ở trong cung an phận một chút, bằng không bổn cung cũng không giữ được ngươi.”
“Ngươi!” Nàng ta chưa bao giờ bị ta đối xử như vậy, vô cùng tức giận muốn phát tác, lại bị chủ mẫu đè xuống.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHai người ở lại Phượng Loan cung.
Nhưng đích tỷ chưa bao giờ an phận, nhiều lần ba lượt khi Thẩm Yến tới thăm ta cố ý xuất hiện, ta đã cảnh cáo nàng ta vài lần, nhưng hiển nhiên là vô dụng.
Sau khi mang thai ta có thói quen ngủ trưa, hôm nay đang ngủ, đột nhiên bị Đông Chi đánh thức.
“Nương nương, thiên điện đã xảy ra chuyện!”
Nguyên là Thẩm Yến tới thăm ta, thấy ta ngủ liền đến thiên điện nghỉ ngơi, không ngờ đích tỷ lại dám len lén đi vào, bò lên giường Thẩm Yến.
Thẩm Yến giận dữ, tại chỗ sai người đưa đích tỷ ra khỏi cung, còn phái người răn dạy phụ thân một phen.
Không lâu sau lại nghe nói đích tỷ bị đưa đến chùa miếu thanh tu.
15.
Thai của ta dần lớn, Thẩm Yến dứt khoát ở lại Phượng Loan cung.
Thái hậu vô cùng bất mãn, trong lời nói trách cứ ta không có khuyên can Hoàng thượng mưa móc rải đều.
Bà ấy sợ ta trở thành Cao Phi Tâm thứ hai, đối xử với ta cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều. Thẩm Yến cũng nhìn ra.
Quan hệ giữa hắn và Thái hậu bắt đầu giương cung bạt kiếm, hắn thay đổi thái độ ngày xưa mọi chuyện đều nghe theo Thái hậu, hai mẹ con nhiều lần cãi vã.
Thái hậu cũng đã lớn tuổi, ngày ngày tức giận làm tổn thương thân thể, bệnh không dậy nổi.
Thẩm Yến hạ chỉ đưa bà đến hành cung tĩnh dưỡng, lệnh thái y chăm sóc thật tốt.
Nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Thái hậu đại thế đã mất, cũng không rõ nguyên do trong đó.
Chỉ có ta rõ ràng, phong thư Cao Phi Tâm giao cho ta, là ma ma trước đây hầu hạ mẫu phi Thẩm Yến để lại.
Trong đó còn có một viên ngọc bội, mà theo như lời trong thư, chuyện mẫu phi hắn bị hại năm đó, Hoàng hậu lúc đó không thoát khỏi liên quan.
Thẩm Yến mặt ngoài không lộ ra biểu cảm gì, âm thầm phái người đi điều tra, rất nhanh đã có kết quả.
n oán nhiều năm như vậy, thì ra đã được ủ mưu từ lâu.
Ngoại trừ chuyện năm đó, còn bắt được tai mắt của Thái hậu gài ở bên cạnh hắn, thậm chí còn có người trong triều.
Ngày Thái hậu rời cung, hắn ôm ta, ánh mắt tang thương: “Hoàng hậu, trẫm vẫn còn có nàng và hài tử.”
Hai tháng sau, ta thuận lợi hạ sinh. Là con trai.
Thẩm Yến đặt tên cho nó, Thẩm Lê.
Ta đặt toàn bộ thể xác và tinh thần của mình để dưỡng dục Lê nhi, ít quan tâm đến Thẩm Yến, hắn tới tìm đều bị ta qua loa tắc trách, hắn tức giận, rồi lại không cách nào phát tác.
Giằng co một hồi, một vị tú nữ mới tiến cung hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Hắn bắt đầu sủng hạnh nàng, thăng vị cho nàng, phong là Như phi, ban thưởng như nước chảy đưa đến trong cung của nàng.
Không lâu sau, Như phi mang thai.
Tháng 10 năm sau, nàng sinh hạ một nữ nhi, lại bởi vì khó sinh không giữ được tính mạng.
Thẩm Yến rất đau buồn, bước vào trong cung của ta sau một thời gian dài không gặp.
Ta sai người đốt hương, giống như trước ấn huyệt thái dương cho hắn, nhìn hắn hôn mê đi vào giấc ngủ.
Thẩm Yến sau một thời gian tinh thần sa sút, rất nhanh lại có người mới.
Hắn dường như thoát ra khỏi sự giam cầm vô hình nào đó, bắt đầu lưu luyến bụi hoa hậu cung.
Mà ta chỉ chuyên tâm giáo dưỡng Lê nhi, dạy nó đọc sách biết chữ, Lê nhi rất thông minh, rất nhiều thứ dạy nó một lần là biết.
Năm Lê Nhi bốn tuổi, Thẩm Yến làm việc quá độ, ngã bệnh.
Thái y uyển chuyển khuyên hắn phải tiết chế, hắn lại dưới cơn nóng giận xử tử thái y khuyên can.
Thái y của Thái y viện nơm nớp lo sợ, không dám khuyên nữa, chỉ kê thuốc bổ ôn hòa. Không bao lâu, thân thể Thẩm Yến kiệt quệ, không thể dậy nổi.
Ta ngày ngày canh giữ ở trước giường hắn đút thuốc, nhìn cơ thể hắn ngày càng gầy gò.
Hắn phần lớn thời gian đều mê man, thỉnh thoảng tỉnh táo lại ngơ ngác nhìn ta.
Năm Lê Nhi năm tuổi, Hoàng thượng băng hà. Lê nhi đăng cơ, ta trở thành Thái hậu buông rèm chấp chính.
Ta giải tán nữ nhân trong hậu cung, ban ngân lượng cho ai nguyện ý xuất cung để mưu sinh, ai không muốn xuất cung sẽ đưa đến hành cung an dưỡng tuổi già.
Ta mượn thế lực của Bùi gia, nâng đỡ Lê nhi ngồi vững vàng triều cương.
Mà sau khi đích tỷ bởi vì thanh danh bị tổn hại đưa đến chùa miếu, chủ mẫu cũng vì suy nghĩ quá độ mà bệnh qua đời, phụ thân chỉ còn mình mẫu thân ta, hiện giờ Bùi gia trở thành trợ lực hữu lực của Lê nhi.
Năm Lê nhi mười bốn tuổi, khí chất đế vương dần dần bộc lộ của nó nói với ta rằng ta có thể buông tay.
Dưới sự dạy dỗ của ta, nó quả cảm dũng nghị, thông minh lý trí. Sau khi nó chấp chính, ta không hỏi đến chuyện trong triều nữa.
Lê nhi cần chính, thống trị thiên hạ phát triển không ngừng, năm nó mười tám tuổi, ta làm chủ lập con gái Phủ Viễn tướng quân làm Hậu.
Sau khi hai người thành thân, tình cảm vô cùng hòa thuận, một năm sau sinh ra một cục bột trắng trẻo, đáng yêu.
Ta từ chối đề nghị của Đế hậu muốn đưa nhi tử đến cung ta nuôi dưỡng, mỗi ngày chỉ chăm sóc hoa cỏ.
Ở trong thâm cung này, ta cuối cùng đã được sống là chính mình.
– HẾT –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.