Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

12:47 chiều – 22/11/2024

1
Cơn khát da lại tái phát. Tôi cắn chặt môi, nhanh chóng lấy điện thoại ra, định nhắn tin cho Cố Thịnh.

Mở WeChat lên, tôi thấy cuộc trò chuyện lần trước vẫn dừng lại ở chỗ tôi chủ động hỏi anh ta đang ở đâu, có muốn đi du lịch không.

Nhưng anh ta không trả lời tôi.

Tình trạng này đã kéo dài gần hai tháng.

Cố Thịnh không trả lời, tôi nghĩ có lẽ gần đây anh ta bận việc học, nên đành phải ngồi chờ ở dưới ký túc xá của anh ta.

Khi thấy tôi, Cố Thịnh không hề ngạc nhiên, ngược lại còn kéo tôi sang một bên, bảo tôi lần sau đừng đến tìm anh ta nữa, làm vậy không tốt cho cả hai.

“Nhưng em khó chịu quá…”

“Lần sau em nhắn tin cho anh, anh sẽ đến giúp em giảm bớt khó chịu, được không?”

Tôi gật đầu.

Lần sau nhắn tin, quả nhiên anh ta đã đến. Nhưng cũng chỉ ôm tôi vài giây rồi lập tức đẩy tôi ra.

Lẽ ra bệnh tình sẽ đỡ trong vòng một tuần, nhưng bây giờ các triệu chứng đã bắt đầu sớm hơn hai ngày.

Tôi cắn chặt răng, quyết tâm nhắn tin cho Cố Thịnh.

“Cố Thịnh, em lại phát bệnh rồi, anh có thể qua giúp em không?”

“Xin anh, sau lần này em sẽ không làm phiền anh nữa…”

Ngày trước anh ta hứa sẽ giúp tôi giảm bớt bệnh tình, nhưng ai rồi cũng sẽ cảm thấy phiền phức.

Anh ta cũng có quyền thấy chán.

Đợi một lúc, Cố Thịnh vẫn không trả lời tôi.

Tôi không đợi được Cố Thịnh nhưng lại nhận được một cuộc gọi thoại từ bạn cùng phòng của anh ta.

2
Khi thấy tên Tần Lệ, tôi có chút sửng sốt. Đây là bạn cùng phòng của Cố Thịnh.

Chúng tôi không biết nhau nhiều nhưng tôi vẫn nhấn nghe.

Tôi không nói gì, bên kia có vẻ ồn ào, giống như tiếng vải va chạm với nhau.

Rất nhanh, tôi đã nghe thấy giọng Cố Thịnh.

Trong điện thoại, Cố Thịnh chán nản than thở với bạn: “Cô ấy có bệnh thì đi khám bác sĩ đi. Tại sao lại tìm tôi? Chẳng lẽ tôi không có cuộc sống riêng sao?”

“Chẳng phải gần đây cậu không có việc gì à, giúp tôi ứng phó với cô ấy một chút đi, lúc cô ấy phát bệnh cũng không biết đó là cậu.”

Tôi như ngừng thở, sợ rằng mình nghe nhầm.

Mở lại cuộc trò chuyện với Cố Thịnh, tôi lại nhắn tin cho anh ta:

“Cố Thịnh, anh đang ở đâu?”

“Nếu anh không muốn đến cũng không sao, em có thể tìm người khác giúp đỡ.”

Rất nhanh, Cố Thịnh đã cười nhạo: “Nhìn kìa, cô ấy lại nhắn tin cho tôi.”

“Còn nói gì có thể tìm người khác, tôi thật sự buồn cười, trước đây cô ấy nói chỉ có tôi mới có thể giúp cô ấy giảm bớt, người khác không được.”

“Giờ đã như vậy, cô ấy còn có thể đi tìm người khác sao?”

Giọng Tần Lệ rất đặc trưng: “Đừng làm khó cô ấy, nếu thật sự không muốn giúp, cậu cứ nói rõ với cô ấy.”

Cố Thịnh không quan tâm: “Đây gọi là làm khó sao? Tôi đã giúp cô ấy nhiều lần rồi, ai cũng sẽ thấy phiền thôi.”

“Nói thật, cậu có muốn giúp tôi ứng phó với cô ấy không? Cậu cũng gặp qua rồi, có phải kiểu cậu thích không? Nếu cậu không thích, thì cứ để cô ấy phát bệnh, tự lo liệu đi.”

Tôi cắn chặt môi như thể sắp chảy máu, trong miệng có vị tanh ngọt.

Tôi dùng ngón tay run rẩy, khó khăn nhắn tin cho Tần Lệ:

“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, có thể nhờ cậu… đồng ý với anh ấy không?”

“Tôi có thể trả tiền cho cậu.”

Tin nhắn vừa gửi đi, Tần Lệ bên kia khẽ cười nhẹ.

“Được thôi, đưa tài khoản cho tôi, cậu tạo một tài khoản khác rồi chuyển mọi thứ qua đó đi.”

“Trong thời gian này cậu đừng đăng nhập tài khoản này nữa, tôi sẽ giúp cậu ứng phó với cô ấy.”

3
Cố Thịnh rõ ràng không ngờ đến điều này.

Không ngờ sau khi anh ta coi thường Ôn Mạn như vậy, Tần Lệ lại đồng ý.

Anh ta tỏ ra ngạc nhiên: “Thật sự cậu thích kiểu này à?”

Cố Thịnh đưa chiếc điện thoại dự phòng cho Tần Lệ.

“Thế thì được, cậu chấp nhận được tình huống của Ôn Mạn, tôi cũng khá khâm phục cậu.”

“Chiếc điện thoại này cậu cứ dùng đi, vốn dĩ là tài khoản phụ để liên lạc với cô ấy.”

Nụ cười trong mắt Tần Lệ giảm đi, chỉ đáp một tiếng: “Ừ, tôi chấp nhận, tôi thấy cô ấy cũng dễ thương.”

Cố Thịnh đang định nhăn mặt thì Tần Lệ đã cười nói: “Nhưng cô ấy không phải gu của tôi, giúp cậu một thời gian cũng được, nhưng lâu quá thì tôi không chịu nổi.”

Cố Thịnh thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai Tần Lệ, nói: “Bạn tốt, đến lúc đó tôi đãi cậu một bữa thật đã.”

Đúng lúc đó có việc ở phòng, anh ta giải quyết xong rồi quay người rời đi.

Khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, điện thoại của Tần Lệ bỗng vang lên thông báo tin nhắn.

Không hiểu sao, anh ta quay đầu nhìn một cái.

Tần Lệ không biết đã thấy gì, ngón tay nắm chặt, đặt lên môi.

Anh cười một cách kỳ quặc nhưng lại dịu dàng.

Cố Thịnh có cảm giác rằng tin nhắn đó liên quan đến Ôn Mạn.

Nhưng ngay sau đó, anh ta nghĩ lại, hai người đó chẳng quen biết nhau.

Sau khi anh ta rời đi, Tần Lệ mới cẩn thận đọc lại tin nhắn Ôn Mạn đã gửi cho mình.

Tần Lệ nhẹ nhàng đọc từng chữ một: “Cảm ơn cậu, tôi sẽ báo đáp cậu.”

Anh đáp lại: “Không có gì, cũng không cần trả tiền cho tôi.”

Dù sao, anh cũng không phải là người tốt. Những gì anh mong muốn, chưa bao giờ là tiền.

4
Sau khi gửi tin nhắn, tôi khó chịu đến mức không kìm được mà bật khóc.

Sự tra tấn về thể xác và tinh thần khiến tôi rơi vào trạng thái mơ hồ.

Căn bệnh này cũng không phải do tôi muốn có.

Nhưng khi mới bị bệnh, chính Cố Thịnh đã kiên quyết nói với tôi có bị bệnh cũng không sao.

Chỉ cần tôi muốn, anh ta sẵn sàng giúp đỡ tôi.

Nhưng chỉ sau nửa năm, anh ta đã mệt mỏi với nó.

Tôi mơ mơ màng màng nằm trên giường.

Tôi thậm chí còn không ăn tối và ngủ cho đến sáng hôm sau.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tần Lệ đã đồng ý giúp tôi giữ bí mật với Cố Thịnh.

Tôi cũng không dám nhờ anh giúp. Tuy anh biết về bệnh tình của tôi nhưng không hề ghét bỏ tôi.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi đã nhận được tin nhắn của anh về thời gian ôm nhau.

“Mỗi tuần cậu phát bệnh một lần, lần này chỉ năm ngày đã phát bệnh, có lẽ do thời gian lần trước Cố Thịnh ôm cậu quá ngắn.”

“Tôi vừa làm một biểu mẫu, cậu xem có gì cần chỉnh sửa không.”

Anh biết rất rõ.

Một đêm trôi qua, triệu chứng phát bệnh của tôi không hề giảm, tôi vẫn rất khó chịu.

Thấy tin nhắn, tôi hồi hộp nhấn vào.

Tên tệp là Thời gian ôm nhau.

Anh thậm chí còn so sánh lịch học của chúng tôi để đưa ra thời gian ôm nhau.

Sau khi bấm vào tôi thấy, thứ Hai buổi sáng học bình thường.

Chiều, sau tiết học đầu tiên, ba giờ ra ôm nhau mười phút.

Thứ Ba, kết thúc buổi học lúc tám giờ sáng, sau đó ôm nhau mười phút trước khi trở về ký túc xá, lúc đó là mười giờ.

Thứ Tư có lịch học đầy đủ, không ôm nhau. (PS: Nếu cậu cần, cũng có thể ôm.)

……

Có lịch trình chi tiết đến Chủ nhật.

Tôi sợ Tần Lệ không hiểu tình trạng của tôi, vội vàng gửi tin nhắn giải thích.

“Tôi chỉ phát bệnh một lần mỗi tuần, vì vậy không cần làm phiền cậu ôm tôi nhiều lần như vậy.”

Phía bên kia liên tục hiện chữ “đang nhập”.

Một lúc sau, anh gửi tin nhắn:

“Ồ.”

“Thời gian tiếp xúc không đủ, khoảng cách phát bệnh của cậu sẽ rút ngắn. Tôi thường rất bận, bảng này là để tránh ảnh hưởng đến công việc của tôi.”

“Nếu cậu không muốn thì thôi.”

Tôi cảm thấy hoảng hốt, vội vàng hồi đáp:
“Muốn muốn, cảm ơn cậu đã muốn giúp tôi.”

Phía bên kia ừ một tiếng.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngay giây tiếp theo tôi đã nhận được tin nhắn: “Vậy làm ơn qua đây một chút, thời gian ôm hôm nay đến rồi.”

5
Liên tiếp nhiều ngày gặp gỡ bí mật với Tần Lệ, tôi cảm thấy anh thật tốt.

Mỗi ngày đều làm việc rất nghiêm túc.

Ôm xong còn an ủi tâm trạng tôi.

Khiến tôi không phải quá lo lắng, chắc là để giảm bớt bệnh tình thôi.

Tâm lý của tôi đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bạn cùng phòng là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của tôi.

“Ôn Mạn, có phải mùa xuân đến rồi không?”

“Gần đây sắc mặt cậu hồng hào đến lạ, trước kia mặt cậu trắng như giấy.”

Vì ngày nào cũng ôm Tần Lệ nên thậm chí có một thời gian tôi không cảm nhận được cảm giác phát bệnh.

Tôi vội vàng bịa ra một cái cớ.

Về bệnh khát da, tôi chưa nói với ai.

Xung quanh tôi không có nhiều người biết chuyện.

Cố Thịnh là một, hiện tại thì có thêm Tần Lệ.

Trên đường đi học, bạn cùng phòng đột nhiên đẩy tôi.

“Ôn Mạn, kia không phải Cố Thịnh sao?”

“Anh ta không phải đang hẹn hò với cậu à, sao còn thân thiết với cô gái khác như vậy?”

Tôi nhìn theo hướng bạn cùng phòng chỉ.

Quả nhiên, tôi đã nhìn thấy Cố Thịnh.

Lẽ ra bây giờ anh ta đang tham gia một lớp học, có thể đã trốn học ra ngoài.

Cô gái bên cạnh không lạ lắm, tôi đã từng gặp.

Hồi đó Cố Thịnh giới thiệu là đàn em cùng khoa, tôi cũng tin.

Nhưng bây giờ, cô gái ấy đang cười tươi. Đột nhiên nhón chân lên, hôn nhẹ vào bên mặt Cố Thịnh.

Cố Thịnh không từ chối.

Tôi theo phản xạ siết chặt bàn tay.

Đến khi đau mới chợt nhận ra.

Tôi lại phát bệnh rồi.

Rõ ràng chỉ mới một ngày không ôm Tần Lệ.

Lúc này, cả tôi và Tần Lệ đều có tiết học.

Tôi cắn chặt môi, đột nhiên dừng bước, đưa sách cho bạn cùng phòng nhờ ký điểm danh.

Đang định quay người thì vô tình gặp ánh mắt Cố Thịnh từ xa.

Anh ta có vẻ hoảng loạn, đẩy người bên cạnh ra.

Tôi lặng lẽ cúi đầu giả vờ không nhìn thấy, vội vàng rời đi.

Tần Lệ đang có tiết học, nhưng tôi thật sự không chịu nổi.

Mũi chua chua, nước mắt bất ngờ tuôn trào.

Không biết là vì thấy cảnh tượng đó hay vì phát bệnh. Tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tần Lệ.

“Tôi khó chịu, cậu có thể đến giúp tôi không?”

“Tôi có thể trả tiền cho cậu.”

“Tôi biết cậu đang học, nếu không đến được cũng không sao…”

Gửi xong tôi mới nhận ra, tin nhắn này không ổn lắm.

Vừa định thu hồi thì anh đã trả lời:

“Đã thấy rồi, thu hồi cũng vô ích.”

“Cậu ở đâu? Tôi qua ngay, không cần tiền.”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận