Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

4:34 sáng – 16/11/2024

6

Đáng tiếc, sự bình yên này bị phá vỡ vào ba tháng sau.

Bởi vì Cố Sương Nhi có thai rồi.

Mấy ngày trước, bởi vì Hứa tiểu nương đắc sủng, Tống Minh Nguyệt liền nhân cơ hội trừng trị Cố Sương Nhi một phen.

Không may quần áo theo mùa cho nàng ta,

Đến chi tiêu hàng ngày, cũng trong tối ngoài sáng khấu trừ các kiểu, thậm chí còn âm thầm cho phép hạ nhân trong phủ bắt nạt Cố Sương Nhi.

Mà Trình Tử An trước kia yêu chiều nàng ta cũng bởi vì sự có mặt của Hứa tiểu nương, cũng không còn quan tâm Cố Sương Nhi như trước kia, dẫn đến việc nàng ta có khổ mà không thể nói.

Nay nàng ta có thai, Trình Tử An cực kỳ vui mừng, tự nhiên lại quan tâm nàng ta nhiều hơn.

Trước đó là xé rách mặt nhau, lại ức hiếp đủ đường.

Nay có thai rồi, đương nhiên Cố Sương Nhi cũng sẽ không còn để cho người bắt chẹt như trước kia nữa, đến cả phương thuốc dân gian sinh con trai, nàng ta cũng biết.

Bởi vậy, Cố Sương Nhi cực kỳ tự tin, lại khôi phục được dáng vẻ ủng hộ rầm rộ như trước kia.

Ngược lại khiến cho Tống Minh Nguyệt tức gần chết.

Nàng ta không thể nào chấp nhận được kẻ phản bội.

Bởi vì sự tồn tại của Cố Sương Nhi nhẽ nhắc nhở nàng ta mình bị người ta phản bội, bị chơi đùa xoay vòng như một đứa ngốc.

Thế nên ngày hôm sau khi biết được tin Cố Sương Nhi có thai, nàng ta liền bảo đi đi mời Lâm Vô Song.

“Không biết đại nương tử muốn thế nào?”

Cửa lớn của sân đóng chặt, đến nha hoàn tì nữ có thể đến gần căn phòng cũng đều bị ta đuổi đi từ sớm.

Nay trong phòng chỉ còn ba người bọn ta.

Tống Minh Nguyệt xoa nhẹ chiếc bụng của mình, nay đã hơn bảy tháng rồi, uống đơn thuốc kia mỗi ngày, tình trạng trên mặt Tống Minh Nguyệt càng ngày càng nghiêm trọng, tính tình cũng càng thêm nóng nảy.

“Ta muốn làm thế nào? Đương nhiên là muốn…. trừng trị ả tiện nhân phản bội ta rồi.”

Nói xong, nàng ta nhìn Lâm Vô Song một cái, ánh mắt rơi trên chiếc bụng của Lâm Vô Song mang theo chút khinh thường.

Tiếp đó nàng ta lại mở miệng: “Ba ngày sau chính là Hội hoa đăng, các ngươi nói… như như Cố Sương Nhi lén chạy ra ngoài, kết quả trên đường gặp gặp phải tên ăn mày, trong lúc lôi kéo mất đi trong sạch thì không nói, cũng chưa chắc có thể giữ được đứa nhỏ. Thậm chí còn bởi vậy mà bị hầu gia chán ghét vứt bỏ, các ngươi cảm thấy thế nào?”

Nàng ta vừa dứt lời, ta và Lâm Vô Song lập tức không nhịn được mà nhìn nhau một cái.

Suy cho cùng là tâm phúc của bản thân bao nhiêu năm, không ngờ mức độ ác độc của Tống Minh Nguyệt, còn vượt xa tưởng tưởng của ta.

Chẳng qua, loại kịch chó cắn chó này, ta thích xem.

Lâm Vô Song cũng không dị nghị, chỉ là sắc mặt khó coi hơn trước một chút, cả người đều trầm mặc hơn.

Ta nhận lời căn dặn của Tống Minh Nguyệt, tự mình tiễn Lâm Vô Song ra khỏi sân, tránh Tống Minh Nguyệt đang chuẩn bị đi ngủ trưa, thấp giong hỏi: “Sao thế? Ngươi cảm thấy chuyện này không thành công?”

Lâm Vô Song lắc đầu, cố gắng nở ra nụ cười, nhưng cuối cùng nụ cười vẫn có chút thê lương.

“Chỉ là cảm thấy rất trùng hợp.”

“Hội hoa đăng.. ngươi nói, tại sao Hội hoa đăng mỗi năm, đều phải mất một mạng người nhỉ?”

Ta hiểu ý trong lời nói của nàng ta.

Hội hoa đăng năm ngoái —-

Lúc đó Tống Minh Nguyệt vừa mới thành thân với Trình Tử An, hai người bọn họ cũng coi như tình ý nồng đậm. Bởi vậy vào Hội hoa đăng tối đó, sau khi hai người cả trang, liền đi lên phố.

Nhưng trên phố quá đông người, Tống Minh Nguyệt lại là đại tiểu thử luôn được yêu chiều.

Bất thình lình nàng ta bị người khác va vào một cái.

Nàng ta đứng không vững, cả người ngã ra sau, trực tiếp va phải người một nam nhân bán hoa đăng.

Vốn đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng khi Tống Minh Nguyệt nhếch nhác bò từ dưới đất lên, sắc mặt nàng ta lại tái xanh, căm hận nhìn chằm chằm vào nam nhân kia, lại dẫm nát tất cả hoa đăng đối phương cầm ra ngoài bán.

Người bán hàng khóc không ra nước mắt, muốn nói đi tìm quan phủ xử lý công bằng.

Nhưng Trình Tử An, đồng thời trong lòng hắn cũng không vui.

Chỉ cần nghĩ tới thê tử mới cưới như hoa như ngọc của bản thân, bởi vì ngoài ý muốn mà ngã lên người gã, trong lòng hắn liền cực kỳ khó chịu.

Sáng sớm ngày hôm sau, người bán hàng kia bị phát hiện chết đuối trên sông.

Người biết bơi, nửa đêm canh ba chết đuối trên sông, hoang đường biết bao?

Mà người kia, chính là cha của Lâm Vô Song.

Cha con hai người nương tựa vào nhau, lại bởi vì tai bay vạ gió, mắt thấy cha mình bỏ mạng như vậy.

Đương nhiên, trong lòng Lâm Vô Song cũng cực kỳ căm hận.

Nàng ta xinh đẹp, liền bán mình vào lầu xanh, lại đợi Trình Tử An xuất hiện, tạo cơ hội vô tình gặp gỡ, khiến hắn có hứng thú với mình, từ đó vào trong hầu phủ.

Tính mạng của cha mình, là Trình Tử An và Tống Minh Nguyệt cùng nhau chặt đứt.

Còn Cố Sương Nhi.

Cái người biết được tất cả mọi chuyện này, vì để lấy lòng, liền đưa ra chủ ý dìm chết người kia cho Tống Minh Nguyệt.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Thế nên, ta và nàng ta kết thành đồng mình.

Sau khi biết được cảnh ngộ của nàng ta, lại nhắc đến Hội hoa đăng này, ta biết nàng ta khó chịu trong lòng.

“Vô Song, chúng ta chỉ cần đợi thêm một chút, không còn bao nhiêu ngày nữa. Rất nhanh… hung thủ từng dính máu người thân của chúng ta, sẽ vì thế mà trả cái giá thê thảm.”

Đúng thế, rất nhanh thôi.

7

Tối hôm Hội hoa đăng, Cố Sương Nhi bị ép “chạy ra” khỏi phủ.

Nha hoàn bên cạnh nàng ta bị mua chuộc rồi, Cố Sương Nhi bị người ta ép lên chiếc xe chở thức săn ở sau phòng bếp, sao đó lén lút đưa ra ngoài.

Mà tất cả mọi việc, ta và Lâm Vô Song đều không hề tham gia.

Vốn Tống Minh Nguyệt ngồi đợt trong nhà, muốn đích thân nhìn thấy kết cục bi thảm của nàng ta. Nhưng chưa đợi tin tức của Cố Sương Nhi truyền đến. Hôm nay, sau khi ta đích thân bón thuốc cho nàng ta, nàng ta đột nhiên có cơn sắp sinh rồi.

Sinh non bảy tháng, còn là khó sinh, giày vò đủ một ngày một đêm.

Nhưng đợi đến khi đứa nhỏ này ra đời, tuy rằng là bé trai, nhưng bởi vì độc tính của phương thuốc này ngấm vào trong người mỗi ngày, nên đứa nhỏ là không chỉ bị bệnh, còn là một đứa nhỏ không quá bình thường.

Đến dáng vẻ kia…

Ánh mắt đầu tiên khi Trình Tử An nhìn thấy đứa nhỏ, lập tức kêu lên một tiếng: “Cái quật gì vậy!”

Còn Tống Minh Nguyệt, dốc hết sức lực sinh ra đứa nhỏ, độc tính ẩn giấu lâu ngày trong cơ thể nàng ta cũng hoàn toàn bùng nổ, một mảng tóc lớn rơi xuống, đốm nhỏ trên mặt càng thêm rõ ràng, nàng ta nằm trên giường không còn sức sống gì.

Còn Cố Sương Nhi “lén lút” chạy ra ngoài xem hoa đăng kia, cũng bởi vì khúc nhạc đệm nho nhỏ này, đi cả một đêm mới bị người ta phát hiện không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lại bởi vì nàng ta có thai, Trình Tử An phái người đi tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được nàng ta ở tòa miếu hoang ở thành đông,

Cố Sương Nhi còn sôngs.

Chỉ là chiếc váy xanh lam nhiễm máu đỏ tươi, áo quần trên người cũng bị người ta kéo rách, bên cạnh còn rất nhiều tên ăn mày nhìn chằm chằm như hổ đói, khi nhìn thấy gia đinh của hầu phủ, bọn chúng mới chạy đi.

Người được đưa về hầu phủ, dáng vẻ này của nàng ta rơi vào trong mắt Trình Tử An, hắn chỉ khẽ lắc đầu, sự chê bai nói mãi không hết.

Còn Tống Minh Nguyệt mới từ từ tỉnh táo lại, còn chưa biết trạng thái của con mình, chỉ biết là con trai, nàng ta đã cực kỳ vui mừng.

Nàng ta lại nhắc đến Cố Sương Nhi, lấy lý do giữ thanh danh của gia tộc, bảo ta mang dao găm, lụa trắng và thuốc độc đến gặp Cố Sương Nhi.

“Tốt xấu gì cũng là chủ tớ với nhau, bảo nó chọn một trong ba đi.”

Ta gật đầu, mang đồ đạc đến gặp Cố Sương Nhi.

Giây phút cửa phòng được đóng lại, ta trực tiếp ném hết đồ đạc lên mặt đất, sau đó nắm chặt lấy tay của Cố Sương Nhi ở trong góc phòng.

“Sương Nhi tỷ tỷ, là ta có lỗi với tỷ!”

Nghe thấy lời nói của ta, nàng ta giống như cuối cùng cũng tỉnh táo lại vậy, ngẩng đầu lên nhìn ta.

“Thẩm Quy Nhạn, ngươi nói lời này là có ý gì?”

Ta trực tiếp khóc ra nước mắt, không ngừng lắc đầu với nàng ta: “Ta chưa từng nghĩ đến, hóa ra đại nương tử vẫn luôn đề phòng ta. Cho đến lúc nãy đại nương tử nhỡ miệng, ta mới biết hóa ra đêm Hội hoa đăng đó, là nàng ta cố ý gài bẫy tỷ, chỉ để tỷ mất đi đứa con, lại có thể danh chính ngôn thuận loại trừ tỷ. Nàng ta vừa tỉnh lại, liền bảo ta mang dao găm đến gặp tỷ, nói muốn tỷ nghĩ cho danh dự của hầu phủ, tự sát tạ tội!”

“Phụt” một tiếng, Cố Sương Nhi đứng lên.

Nàng ta xách cổ áo của ta, hung dữ trừng mắt nhìn ta: “Thế nên là Tống Minh Nguyệt hại ta mất đi đứa con, lại hại ta mất đi trong sạch! Ngươi biết mọi thứ, vậy thì ngươi giúp ta đi giải thích với hầu gia, vảo hầu gia xử lý ả độc phụ kia, trả lại trong sạch cho ta!”

Ta khóc lóc lắc đầu: “Cho dù ta giúp tỷ tỷ giải thích, nhưng ở chỗ hầu gia, đại nương tử đã sắp xếp từ trước rồi, lời ong tiếng ve ở trong phủ chưa từng ngơi, đã là trăm miệng khó cãi. Có thể lấy mạng đổi mạng với nàng ta đã là một việc rất khó khăn. Sương Nhi tỷ tỷ, hay là tỷ thay quần áo của ta, giả vờ làm nô tỳ trốn ra ngoài phủ. Tốt xấu gì ta cũng coi như tâm phúc của nàng ta, cũng coi như đi lại không bị cản trở, dáng người của ta và tỷ lại vô cùng giống nhau, sẽ không có người phát hiện…”

Ta nói từng chữ khẩn thiết, nhưng sáng mặt của Cố Sương Nhi càng ngày càng khó coi.

Từ giây phút nàng ta được cứu về phủ, có lẽ nàng ta đã biết là cái gì chờ đợi vận mệnh của bản thân.

Một di nương mất đi trong sạch, nay lại mất đi đứa con, còn đắc tội với đại nương tử trong phủ. Bây giờ một con dao găm liền muốn kết thúc tính mạng của nàng ta, đương nhiên trong lòng Cố Sương Nhi cực kỳ căm hận.

Nàng ta cúi đầu, nhìn con dao găm vô cùng sắc nhọn trên mặt đất, không biết đang nghĩ cái gì.

Ta nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta, lại một lần nữa nói: “Không còn kịp nữa rồi, lúc này hầu gia đang ở chỗ của đại nương tử, Sương Nhi tỷ tỷ, tỷ có thể mặc quần áo của ta rồi rời đi, đây là cơ hội duy nhất rồi!”

Nàng ta quay đầu sang nhìn ta, nụ cười trên mặt có hơi kỳ lạ.

“Đúng thế, cơ hội duy nhất rồi.”

Nói xong, nàng ta nhanh chóng cầm lấy bình hoa trên kệ, đập vào đầu ta mà không hề suy nghĩ.

Rất đau, ta có thể cảm nhận được máu tươi chảy ra ngoài.

Nhưng ta vẫn nhanh chóng nhắm mắt lại, cả người như một bãi bùn, ngã nhào xuống đất.

Tiếp đó, ta cảm nhận được có người lột quần áo của ta.

“Thẩm Quy Nhạn, bây giờ ta có thể chết cùng với ả độc phụ kia, cho dù ở dưới suối vàng, ta cũng sẽ nhớ ân tình này của muội!”

Nói xong, trong phòng dần dần không còn âm thanh, ta lại đợi thêm một lúc, mới từ từ mở mắt ra.

Phòng ốc rối loạn bừa bãi.

Ba món đồ ta cầm đến kia, con dao găm được mài vô cùng sắc bén kia, lúc này đã không thấy đâu nữa rồi.

Ta nằm trên mặt đất, cũng không đứng lên ngay.

Dù sao ta cũng bây giờ, chính là một nô tỳ vô tội bị liên lụy, đợi người ta phát hiện là được rồi.

Còn phía Tống Minh Nguyệt, Lâm Vô Song đang ở đó.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận