7.
Do ta vẫn chưa thể đột phá kết đan thành công, mấy sư huynh sư tỷ nói sẽ làm bạn luyện tập cùng ta.
Tiểu sư đệ cũng xung phong muốn lên, nhưng bị tam sư huynh ngăn lại: “Tiểu sư đệ, sư huynh chẳng lẽ còn không hiểu ngươi sao, ngươi làm sao nỡ ra tay với Kiều Kiều, cứ để tam sư huynh đây vậy.”
Mắt tam sư huynh sáng rực, hai tay phát ra tiếng xương cốt vặn vẹo: “Kiều Kiều, tam sư huynh tuyệt đối không nhớ chuyện ngươi trộm linh khí của sư huynh đi đánh chó, cuối cùng dính phải phân chó rồi quăng lại cho đâu.”
…Ta nghi ngờ nếu hắn mà ra một quyền, có lẽ ta sẽ chết mất.
Đúng lúc này, ta thoáng thấy đại sư huynh đang đứng im lặng ở đằng xa.
Mắt ta sáng lên, vì đã gặp sư phụ nên chắc hẳn đây là phiên bản bình thường của đại sư huynh rồi.
Mà đại sư huynh vốn là người công bằng nhất.
Ta vẫy tay với huynh ấy: “Đại sư huynh, đến luyện tập với ta đi.”
Đôi mắt lạnh lùng của sư huynh hơi cụp xuống, nhưng hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
“Sư huynh?”
Thấy đại sư huynh không đáp lại, tam sư huynh liền nói: “Tiểu sư muội, vẫn là tam sư huynh đây vậy.”
Hắn làm người không giữ đạo võ, vừa dứt lời đã vung quyền về phía mặt ta, ta chỉ tránh được trong gang tấc.
Hắn không cho ta cơ hội thở, lập tức lại muốn tung ra đòn mạnh.
Hắn đâu phải muốn luyện tập cùng.
Hắn đây là muốn mạng ta.
Khi nắm đấm sắp đánh trúng mặt ta, đại sư huynh động đậy.
Chỉ trong nháy mắt, huynh ấy đã xuất hiện trước mặt ta, chỉ dùng một ngón tay đã chặn đứng được nắm đấm của tam sư huynh.
Ta thò đầu ra từ sau lưng đại sư huynh, nhe răng nhếch mép với tam sư huynh: “Tam sư huynh, hơi gà nhỉ.”
“Yếu thật đấy, chậc chậc chậc.”
Tam sư huynh: “&*%#!!!”
Ta: “Ngươi nóng rồi, ngươi nóng rồi!”
Tam sư huynh tức đến nỗi tay run lên, “Đại sư huynh, ngươi tránh ra, ngươi tránh ra!”
Đại sư huynh không nhúc nhích, hồi lâu mới nói: “Ta sẽ làm bạn luyện tập với Kiều Kiều.”
Tam sư huynh vừa đi lùi vừa chửi bới: “Ngươi cứ chiều nó đi! Tiểu sư đệ thế này cũng đành, giờ đến cả ngươi cũng vậy!”
Ta thấy nụ cười trên mặt Dung Phách bên cạnh tam sư huynh dần dần biến mất sau khi nghe câu nói đó.
Nhưng ta chưa kịp hỏi, đã thấy đại sư huynh quay người lại.
Huynh ấy vẫn một thân áo trắng, dáng người cao ráo, thần thái nhẹ nhàng, tựa như tiên nhân bị đày xuống trần.
Huynh ấy nhìn ta, nhẹ giọng nói: “Kiều Kiều.”
Ta ngớ ngẩn đáp lại: “Hả?”
Kết quả giây tiếp theo huynh ấy đã ra tay.
Còn độc hơn cả tam sư huynh!
Còn dùng vẻ đẹp để mê hoặc ta trước!
Cả buổi chiều, ta bị đánh cho tơi tả.
Nhìn người cũng thấy bóng ma.
Tam sư huynh ở một bên cười đến nỗi miệng rách ra.
8.
Nửa đêm ta đang trong phòng chữa thương, thì thấy Dung Phách đến tìm.
Sắc mặt hắn không được tốt lắm, thậm chí còn có vẻ u ám.
Hắn nhìn những vết bầm tím trên người ta, vẻ mặt nghiêm túc: “Sư tỷ, ta sẽ bảo vệ tỷ, tỷ đừng cố gắng tu luyện nữa được không?”
“Ta cho tỷ uống tinh huyết của ta, cũng có thể giúp tỷ sống lâu.”
Ta nhíu mày: “Ngươi nói ra lời đó ngươi như phát điên vậy, nếu ta đồng ý thì chắc ta cũng điên mất.”
Mái tóc trắng của hắn được ánh trăng chiếu rọi, cả sừng rồng trên trán cũng lấp lánh ánh sáng lung linh, hắn có vẻ thực sự rất bối rối, nghiêng đầu nói: “Tại sao không thể? Sư tỷ cảm thấy ta không thể bảo vệ tỷ sao?”
“Hay là sư tỷ không tin ta sẽ luôn… bảo vệ tỷ?”
Ta cũng rất bối rối: “Không phải, ta trở nên mạnh hơn thì tự nhiên có thể tự bảo vệ mình, cần gì phải nhờ người khác bảo vệ?”
Có lẽ thấy thái độ của ta kiên quyết, Dung Phách bỗng nhiên mềm lòng xuống, ngả nghiêng dựa vào người ta, dịu dàng gọi: “Sư tỷ…”
“Ta chỉ là không muốn thấy tỷ vất vả như vậy.”
“Ta không chịu nổi khi thấy tỷ bị thương.”
Khi hắn tỏ ra nũng nịu như vậy, ta biết mình sẽ không nói được lời gì cay nghiệt nữa.
Chỉ đành thở dài một tiếng, vuốt ve đầu hắn.
Dung Phách thỏa mãn cọ vào người ta, bỗng nhiên ánh mắt trở nên sắc bén, ta đang định hỏi chuyện gì xảy ra, thì nghe thấy giọng đại sư huynh từ ngoài cửa vọng vào: “Kiều Kiều.”
Ối.
Đại sư huynh đến làm gì.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChẳng lẽ ban ngày huynh ấy chưa đánh đủ ta?
Ta đứng dậy định ra mở cửa, nhưng Dung Phách đã nhanh hơn ta một bước, đứng lên mở cửa trước.
Sư huynh bên ngoài phòng thấy người mở cửa là Dung Phách, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
Dung Phách lại như không nhận ra gì, cứ như chủ nhân của căn phòng này vậy, cười tươi nói: “Sư huynh, có chuyện gì không?”
Ta vội đẩy Dung Phách ra, có lẽ là do ban ngày bị đánh quá đau, lúc này đối mặt với sư huynh ta lại có chút run sợ, ngay cả khi gọi huynh ấy, giọng cũng yếu ớt: “Sư… sư huynh.”
Ánh mắt sư huynh rơi xuống người Dung Phách, rồi lại rơi xuống người ta, hồi lâu mới nói: “Có vài chuyện về tu luyện muốn nói với muội.”
Ta liền ra hiệu bằng mắt bảo Dung Phách mau rời đi.
Dung Phách lập tức quay mặt đi không nhìn ta.
Ta đá một cái vào người hắn: “Mau đi, đừng cản trở ta tu luyện!”
Dung Phách ủy khuất nhìn ta, vừa đi vừa ngoái đầu lại ra khỏi phòng, còn đứng ngoài cửa nhìn chăm chăm vào ta.
Ta trực tiếp quay lưng đóng cửa lại.
Kết quả quay người lại thấy khóe miệng sư huynh lại mang theo nụ cười nhạt.
Quỷ tha ma bắt mất rồi.
Sư huynh, rốt cuộc huynh có vấn đề gì vậy.
Huynh đừng cười nữa, ta sợ lắm.
9.
Trong lúc ta đang run rẩy đoán xem ý đồ của sư huynh là gì, không ngờ giây sau sư huynh đã lấy ra thuốc thông kinh mạch, lại bảo huynh ấy hôm nay đã để lại nhiều kình lực trong cơ thể ta, ta cần phải dùng linh lực mài giũa mới có thể loại bỏ, nếu không sẽ bị tắc nghẽn kinh mạch.
Ta thật đáng chết.
Sư huynh đối xử với ta tốt như vậy, làm sao ta có thể suy đoán lung tung về sư huynh chứ!
Ta uống thuốc sư huynh đưa cho, rồi theo chỉ dẫn của sư huynh, từng chút một dẫn dắt linh lực mài giũa kình lực, cho đến khi trời hửng sáng, cuối cùng ta mới tiêu hóa hết những kình lực đó.
Ta ngước mắt nhìn sư huynh đang hộ pháp cho ta, thành tâm thành ý nói: “Đa tạ sư huynh.”
Nhưng sư huynh lại nói: “Một lát nữa hãy cảm ơn.”
Ta còn chưa kịp hỏi tại sao, đột nhiên cảm nhận được lớp chướng ngại cuối cùng của việc trúc cơ đã vỡ, ta vui mừng nói: “Sư huynh!”
Ta mới hiểu tại sao sư huynh lại đánh ta thành như vậy, rồi lại để lại nhiều kình lực ngầm như thế.
Huynh ấy đang dẫn dắt ta đột phá cảnh giới.
Ta tuyên bố, đại sư huynh chính là sư huynh tốt nhất!
Ta không dám suy nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng thu liễm tâm thần bắt đầu đột phá.
Có sự chỉ dẫn của sư huynh, ta đột phá khá thuận lợi.
Chỉ là quá thuận lợi, thuốc đột phá rào cản mà ta nuốt trước đó không được sử dụng hết.
Dược lực này không được tiêu hao, chạy loạn trong cơ thể ta, một lúc sau ta lại như say rượu vậy, bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Thông thường gọi là say thuốc linh.
Ta thấy sư huynh nhíu mày nhìn ta.
Ta đưa tay vuốt lông mày huynh ấy: “Sư huynh, sao huynh lại nhíu mày vậy.”
Sư huynh như bị đóng băng vậy, chỉ đứng yên nhìn ta.
Ta lại bóp má huynh ấy: “Sư huynh, sao huynh không nói gì vậy?”
Ánh mắt sư huynh tối đi một chút.
Thấy huynh ấy như pho tượng đất vậy, ta tiến gần hơn, không ngừng lắc lắc cánh tay huynh ấy: “Sư huynh, sư huynh, huynh nói gì đi.”
Nhưng sắc mặt sư huynh càng lúc càng u ám.
Ta thấy mặt huynh ấy từ từ tiến gần ta, cho đến khi chỉ còn cách ta một gang tay, ta thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở sâu nông của huynh ấy.
“Sư huynh?”
Sư huynh như không nghe thấy, tiếp tục chậm rãi tiến gần ta.
Ta mở to mắt nhìn huynh ấy, nhưng huynh ấy lại đột ngột dừng lại khi chỉ còn cách môi ta một khoảng bằng ngón tay.
Ta nghe thấy sư huynh khẽ thở dài, đầu ngón tay hơi động đậy, ép hết dược lực trong cơ thể ta xuống.
Đầu óc ta bỗng trở nên tỉnh táo.
Giọng sư huynh có chút lạnh lùng: “Tỉnh rồi chứ?”
Ta xoa xoa thái dương: “Đầu đau quá, tai cũng hơi đau, như không nghe rõ huynh nói gì.”
Ta vừa nói vừa đẩy huynh ấy ra ngoài: “Khó chịu quá, sư huynh, huynh về trước đi, ta nghỉ ngơi một chút đã.”
Sư huynh cũng không vạch trần ta, bước hai bước ra khỏi phòng. Khi ta sắp đóng cửa lại, huynh ấy đột nhiên đưa tay chặn cửa lại: “Sư muội không phải muốn cảm ơn ta sao?”
Ta đáp qua loa: “Ngày mai nhất định, ngày mai nhất định.”
Cho đến khi cuối cùng đóng được cửa lại, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Rồi lập tức ngồi xuống ổn định cảnh giới.
Hừ, đàn ông hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến việc tu luyện của ta.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.