1
Vào lúc đích tỷ xé tờ giấy đã ký rồi quỳ xuống đất là ta biết tỷ ấy cũng đã sống lại.
“Cấm Nhi! Con nói cái gì?”
Đích mẫu không thể tin đập tay lên bàn, đứng phắt dậy.
Mà đích tỷ vẫn lù lù bất động, lời nói ra thể hiện sự dũng cảm.
“Con là con cả trong nhà, tất phải đứng ra làm gương. Làm gì có chuyện để muội muội đi được?”
Ngay cả thái giám tới tuyên chỉ cũng vì lời này mà thay đổi sắc mặt.
“Cô nương thật là có chí khí. Mấy người con gái của những đại nhân khác đều khóc sướt mướt, chỉ có cô nương nhà Lâm đại nhân mới hiểu chuyện như thế này.”
Nghe như vậy, đôi mắt phụ thân vốn đang im lặng đứng một bên đột nhiên sáng rực.
“Vậy thỉnh cầu Công công thay ta nói tốt vài câu trước mặt Hoàng Thượng.”
Ông nói xong thì đi tới, đá vào đích mẫu vẫn đang khóc lóc thảm thiết ôm chặt đích tỷ.
“Khóc cái gì mà khóc? Cấm Nhi hôm nay có thể được chôn theo thái hậu chính là phúc phận từ đời trước để lại. Bà không nhanh trang điểm cho con đi, đừng để Công công chờ lâu nóng nảy!”
Đích tỷ chủ động thoát khỏi cái ôm của đích mẫu, còn nhìn ngược về phía ta.
Trong đôi mắt kia như đang biểu đạt rất nhiều cảm xúc. Có không cam lòng, có thù hận, còn có cả vui sướng.
Ta bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt tỷ ấy, từ tốn nói:
“Đích tỷ, tỷ tội tình gì mà phải làm thế?”
Tỷ ấy thuận thế ôm lấy ta, giọng nói lạnh lùng như rắn độc quẩn quanh tai ta.
“Muội muội, muội cứ nhìn đi. Đời này ta sẽ làm Hoàng Hậu.”
2
Đích tỷ đi rồi, im lặng lại một lần nữa bao trùm trong phủ.
Hiện giờ đang lúc loạn thế.
Chiến sự ở biên quan căng thẳng, lại gặp phải đại hạn trăm năm khó gặp khiến quốc khố trống rỗng.
Hoàng đế hạ chỉ gia tăng thuế mà, còn bắt nhà nào cũng phải sung quân đi lính để phục vụ quốc gia khiến bá tánh khổ không nói nên lời.
Mấy ngày trước Thái hậu đã băng hà, Hoàng đế để chứng tỏ bản thân là người có đạo hiếu nên rầm rộ tu sửa hoàng lăng khiến mấy nghìn người mệt đến chết.
Vào đêm khuya khi ngủ mơ, Hoàng đế mơ thấy thái hậu nói cho mình rằng bà tiếc nuối bản thân chưa có người cháu dâu nào.
Hoàng đế bừng tỉnh, ngay lập tức hạ mệnh lệnh cho toàn bộ triều thần, mỗi nhà chọn một người con gái chưa xuất giá để làm bạn với thái hậu.
Nhà nào không nghe theo, tru di cửu tộc.
Người nào có chút quyền thế thì hối lộ thái giám tìm đại một nha đầu để lừa dối qua cửa. Còn bản thân thì nhanh chóng tìm một công tử gia thế trong sạch để gả con gái đi.
Nhưng với những chức quan nhỏ bé như phụ thân ta cũng chỉ đành nhận mệnh.
Cuối cùng mấy chục ngàn quan viên trong triều có tất cả hơn 8000 thiếu nữ phải bị chôn vào trong hoàng lăng.
Rõ ràng người nào người nấy cũng đều xinh đẹp thướt tha, gấy béo đủ cả
Ta nghe thấy tiếng khóc phát ra từ nhà bên cạnh. Ta cũng chỉ nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt chảy xuống.
Ta trọng sinh quá muộn nên bây giờ không thể cứu được các nàng ấy.
Nhưng ta sẽ báo thù giúp họ.
3
Chớp mắt đã đến ngày hạ táng Thái Hậu.
Đích mẫu quỳ gối trong viện, nhìn về phương Bắc, bà dập đầu nhiều đến nỗi máu thịt lẫn lộn, cả người cũng như sắp ngất đi.
“Cấm nhi, chỉ trách mẹ vô dụng! Mẹ có lỗi với con!”
Tuy ta không thích bà ấy nhưng lại có thể hiểu được nỗi đau khổ của bà khi mất con.
Hai người con trai ruột của bà đều bị sung quân, bây giờ còn chưa biết sống chết thế nào.
Giờ chỉ còn lại đứa con gái duy nhất cũng sắp bị chôn sống.
À không, chuyện này cũng chưa chắc.
Ta tính toán giờ, thầm nghĩ đích tỷ lúc này hẳn đã nhìn thấy hoàng thượng rồi.
Đời trước, khi ta được cho phép quay về nhà, đích tỷ cũng đã từng tìm hiểu xem ta đã thoát khỏi cảnh phải chết như thế nào.
8000 thiếu nữ đứng trước hoàng lăng, người nào người nấy đều khóc đến đau thấu tâm can.
Chỉ có một mình ta là không đổi sắc mặt, thản nhiên chịu chết.
Hoàng đế hỏi: “Vì sao ngươi không khóc?”
Ta đáp: “Ta sinh ra vốn không có nhà, bây giờ đã an lòng có nơi có chốn để về.”
Hắn ta cười ha hả: “Để người tuyệt sắc như này đi theo mẫu hậu mới khiến trẫm không thể an lòng được. Người đâu, nâng Nghi phi Nương Nương dậy.”
Lúc ấy đích tỷ nghe rất chăm chú.
Có lẽ trong vô số đêm gian nan, tỷ ấy đều luôn nói lặp đi lặp lại câu này trong khoảng không.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBây giờ chắc chắn tỷ ấy cũng có thể diễn được vai này.
Ta không hề để tâm nữa, tiếp tục thêu nữ công, mãi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng thông báo của thái giám.
“Thánh chỉ đến!”
Kim đâm vào đầu ngón tay, máu nhỏ lên vải thêu tạo nên một dấu tròn màu đỏ tươi. Tựa như mặt trời đăng chiếu thằng vào kiến trúc nguy nga đồ sộ của hoàng thành.
Đích tỷ nếu như đã trọng sinh sẽ không chỉ làm Hoàng hậu mà thôi.
4
Đích tỷ được làm Nghi phi nương nương như mong đợi.
Một người làm quan, cả họ được nhờ.
Phụ thân thăng quan liên tiếp vài bậc, người tới nịnh bợ ông chen chúc gần như muốn vỡ cổng.
Trong những người đó có cả phu quân đời trước của đích tỷ, chính là Đô úy Tứ phẩm Thượng kỵ, Thẩm đổ.
Nhưng hắn lấy lòng phụ thân không phải vì thăng quan, cũng không phải vì mỹ nhân.
Mà chỉ là vì quân đội do hắn lãnh đạo gặp thương vong nặng nề, thiếu cả lương thực lẫn dược phẩm, khó có thể tồn tại.
Nhưng hoàng thượng vốn là người không để ý tới triều chính, cũng không nhìn thấy sổ con xin cầu viện của hắn.
Hắn chỉ nghe nói hoàng thượng đang chỉ say đắm một cô gái, ngày ngày chỉ ở trong cung người kia.
Đến khi cùng đường, hắn mới đi tìm nhà mẹ đẻ của cô gái này, ý đồ xây dựng quan hệ với nhà nàng ta nhờ truyền lời thêm.
Cũng giống như đời trước, phụ thân không chịu nổi sự quyến rũ của sư tử vàng, chấp nhận hôn ước giữa ta với Thẩm Độ.
Ta cũng không chối từ.
Trước ngày đại hôn, ta từng lén đi nhìn hắn một lần.
Hắn mang một bộ đồ đen, mày kiếm mắt sáng, khí phách bừng bừng.
Chẳng trách đích tỷ vốn tâm cao khí ngạo lại đồng ý gả cho một võ quan tứ phẩm.
Chỉ tiếc hắn chết quá sớm.
Đời này, nếu như hắn đủ thông minh, ta sẽ khiến hắn sống lâu hơn một chút.
5
Vào ngày đại hôn, đích tỷ sai người đưa hạ lễ tới.
Hộp đựng được làm từ gỗ Hoàng đàn thơm ngát, lại được gói lại bởi gấm vóc thêu thêm tơ vàng, phải nói là vô cùng xa hoa.
Mà ta cũng từng nghe qua về sự xa hoa lãng phí của tỷ ấy ở trong cung.
Một lần tắm gội phải dùng gần trăm chiếc khăm.
Tỷ ấy muốn ăn vải, phải mấy con thiên lý mã chạy đến chết mới có thể đưa được trong ngày.
Lâu lâu tỷ ấy nhàm chán còn muốn đi lên đài phong hỏa để bắn pháo hoa, ngắm cảnh.
Thật sự là hưởng hết vinh hoa phú quý.
Ta mở hộp ra, bên trong là một xấp tiền âm phủ dày cộp, có thêm mấy cây nến thơm.
Dưới đáy hộp có khắc bốn chữ to: Phòng ngừa chu đáo.
Xem ra tỷ ấy cho rằng Thẩm Độ nhất định sẽ chết nên đã chuẩn bị sẵn vật mai táng cho ta.
Ta vừa bực mình vừa buồn cười.
Ma ma tặng quà còn đang đứng trước mặt nên ta cũng không tiện thể hiện ra ngoài, chỉ đành trả lời: “Đa tạ sự ưu ái của Nương nương. Tiểu nữ có một bức thư nhà mong ma ma thay ta chuyển đi.”
“Từ khi Nương nương vào cung vẫn luôn nghĩ về người nhà, phu nhân đúng là người có lòng.”
Ma ma đầy hiền từ nhận lấy.
Nhưng sau khi ra khỏi cửa không lâu, bà ta lại vo lá thư kia lại rồi ném vào trong giếng cạn.
Ta đứng bên cửa sổ nhìn thấy toàn bộ hành động của bà ta, suy nghĩ càng thêm chồng chất.
Vừa hay Thẩm Độ vừa uống xong rượu mừng ở tiền viện, giờ phút này hắn đang say khướt được bà tử dìu về phòng.
Ta vội cất món quà mà đích tỷ đưa, về ngồi ngay ngắn trên giường.
6.
Mở khăn hồng, uống rượu hợp cẩn.
Trong ánh nến đỏ lay động, Thẩm Độ ngồi bên cạnh ta nhưng lại không hề mảy may chạm vào ta.
“Nàng đã đưa lá thư kia cho Nghi phi Nương nương chưa?”
Ta gật đầu.
Thư thì đã đưa rồi, chẳng qua bây giờ nó đang nằm trong chiếc giếng cạn ở viện kia kìa.
Thẩm Độ mặt đầy vui mừng, sau đó lấy ra một xấp giấy tờ từ trong tay áo.
Tờ giấy đầu tiên lại là thư li hôn.
Ta nhướng mày: “Phu quân đây là ý gì?”
Hắn cũng không giấu giếm: “Ta nhiều năm chinh chiến sa trường, không hay trở về nhà, sống chết thế nào cũng chưa chắc chắn. Nếu như sau này nàng có thích người đàn ông nào hoặc ta có chết đi thì nàng cứ bỏ ta là được.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.