5.
Có một trường đua ngựa ở ngoại ô phía tây. Ngày thường có không ít phu nhân tiểu thư tới chơi. Lúc ta đến đó, Chu Lệnh Kiều đang bị một đám phu nhân vây quanh ở bên trong, xa xa nhìn giữa trường đua ngựa.
Nàng ta sắp cập kê, dáng người mảnh mai hiện ra, một cái nhăn mày một nụ cười đều là hoa quý.
Mà nơi bị nàng nhìn chăm chú, đang có một thiếu niên mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen đang cưỡi ngựa.
Hắn dáng người thon dài, ngũ quan tuấn mỹ, mặt mày tràn đầy vẻ kiêu ngạo cùng tự tin. Ta đang nhìn đến thất thần.
Bên tai thình lình vang lên giọng nói ghét bỏ của Bạch phu nhân: “Sao lại là ngươi?”
Chu Lệnh Kiều theo tiếng nói đi tới: “Mẫu thân, là con bảo Trần ma ma bảo nàng ta đưa ngựa đến.”
Sắc mặt lạnh lùng của Bạch phu nhân nhất thời dịu lại: “Trường ngựa không phải có ngựa sao, cần gì phiền toái vậy?”
Chu Lệnh Kiều lắc đầu: “Con ngựa con này là phụ thân tặng, nuôi được hai năm rồi, tóm lại là con muốn lấy ra đi dạo.”
Bạch phu nhân liền cười: “Chơi một chút thì thôi, ngày sau con sẽ làm Thái tử phi, học những thứ này làm cái gì?”
Chu Lệnh Kiều cũng cười theo, không nói gì nữa. Ta im lặng nhìn họ. Trong ấn tượng, Bạch phu nhân là một nữ nhân tàn nhẫn.
Bà ta nói một câu là có thể lấy đi tính m//ạng của mẫu thân ta và Từ ma ma. Nhưng bà ta lại thương yêu Chu Lệnh Kiều như thế.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”
Chu Lệnh Kiều bất thình lình ghé sát vào ta, thấp giọng hỏi một câu. Ta kinh ngạc ngước mắt, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Chu Lệnh Kiều vươn lòng bàn tay trắng noãn về phía ta, ta lau tay, đưa dây cương qua. Nhưng nàng ta không nhận ngay.
Mà là nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt dừng ở trên người thiếu niên đang cưỡi ngựa, lại hỏi ta: “Ngươi biết ta vì sao lại muốn kêu ngươi mang ngựa đến không?”
“Chu Tuyết Phù, thật là một cái tên hay, ngươi chắc cũng từng được mẫu thân ngươi chờ mong tới thế giới này nhỉ?”
“Đáng tiếc, thứ gọi là số mệnh này, thật sự rất thần kỳ. Chúng ta chỉ kém nhau ba năm, vận mệnh đã long trời lở đất như thế. Thật ra ngựa ở trường đua ngựa vẫn là ngựa nuôi trong nhà, với ta mà nói cũng không khác nhau. Ta chỉ là muốn gọi ngươi đến xem, những thứ này không thuộc về ngươi, thật lòng khuyên ngươi nên từ bỏ những ý niệm không nên có trong đầu đi.”
Chu Lệnh Kiều cái gì cũng biết. Mặc dù Bạch phu nhân ra lệnh cưỡng chế không cho bất kì kẻ nào nói nhảm ở trước mặt nàng ta, nhưng nàng ta thông minh, đã sớm đoán ra thân phận của ta.
Ta nhìn nàng ta với sự nghi ngờ. Đối với nàng ta mà nói, ta cũng không có bất kỳ uy hiếp nào.
Chu Lệnh Kiều nhìn ta cười cười, khuôn mặt trắng nõn kia, nổi bật dưới trang phục cưỡi ngựa màu đào, xinh đẹp động lòng người.
“Ta nhìn thấy một cái gì đó trong mắt ngươi. Những người không chịu khuất phục số phận, đều có ánh mắt như ngươi.”
Nàng ta nói, tiếp nhận dây cương trong tay ta. Sau đó nhấc chân, đá đá chân ta: “Quỳ xuống, đỡ ta lên ngựa.”
6.
Chu Lệnh Kiều giẫm lên vai ta, xoay người lên ngựa. Mũi giày của nàng ta nghiền ở vai của ta, lực rất mạnh, giống như là muốn đem ta, cùng với tự tôn của ta, hung hăng nghiền vào trong đất.
Nàng ta ngồi trên ngựa, ngạo nghễ nhìn ta. Thấy ta khúm núm, hài lòng gật đầu: “Đúng không, như vậy mới đúng, mẫu thân ngươi là đồ đê tiện, không nghe lời mẫu thân ta khuyên, nhất định phải sinh ra ngươi, người một nhà các ngươi cực khổ, toàn bộ là do chính các ngươi ban tặng, Chu Tuyết Phù, ngươi không được oán trách bất kì ai đâu.”
Thiếu niên cưỡi ngựa lúc này đánh ngựa đi qua. Chu Lệnh Kiều nhất thời thu hồi tư thái cay nghiệt, cười nói: “Thái tử ca ca, chúng ta cùng đua nào.”
Hai con ngựa trong phút chốc đi xa. Ta xoa xoa cánh tay mỏi nhừ, suy nghĩ về lời Chu Lệnh Kiều vừa nói.
Nàng ta cao ngạo như hàn mai tuyết tùng. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy thiếu niên kia, lại lộ vẻ lấy lòng. Điều gì khiến nàng ta thu lại vẻ kiêu ngạo như vậy?
Ta nhớ tới tiếng “Thái tử ca ca” của nàng ta, nhắm mắt lại. Là quyền lực……
Chu Lệnh Kiều siết chặt dây cương, theo Thái tử rời đi. Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ta bình thường, chỉ có thể miễn cưỡng đi theo phía sau.
Thái tử cũng không có ý chờ nàng ta. Nàng ta chạy gấp, roi càng dùng sức quất lên người con ngựa nâu nhỏ.
Ngựa con đột nhiên hí vang một tiếng, đạp chân trước. Chu Lệnh Kiều không thể khống chế hét lên thành tiếng.
Thái tử chỉ cách nàng ta vài mét. Nghe thấy tiếng hét cũng chỉ nhìn từ xa, trên mặt như có vẻ còn mang theo hai phần hả hê khi người gặp họa.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrường đua ngựa nhất thời hốn loạn. Ta nhào tới quỳ xuống, cầu xin tha thứ: “Con ngựa nhỏ này lần đầu tiên được cưỡi, khó nén hưng phấn, không phải cố ý làm đại tiểu thư sợ hãi.”
Chu Lệnh Kiều nắm chặt khăn tay, trong mắt lấp lánh nước, mờ mịt trừng mắt nhìn ta một cái.
Lúc này Trần ma ma đi tới, đá đầu gối ta một cái: “Đồ hạ tiện nuôi ngựa cũng hạ tiện theo, còn không mau cút khỏi tầm mắt đại tiểu thư!”
Ta liên tục khom lưng, dắt ngựa con nhanh chóng rời khỏi trường đua ngựa.
7.
Buổi tối, ta đang cho ngựa ăn, Chu Lệnh Kiều lại tới.
Đây là lần đầu tiên nàng ta đến chuồng ngựa. Khăn choàng trắng như tuyết bị nàng ta dùng che mũi, nàng ta đứng rất xa, chán ghét nhìn ta, cùng với con ngựa nhỏ bởi vì bị ta cho ăn no mà đang thân mật cọ cọ ta.
Phía sau nàng ta là một đám sai vặt. Chu Lệnh Kiều chỉ Tiểu Mã ở xa xa, lạnh lùng nói: “Giet chet đi.”
Lập tức có mấy gã sai vặt tiến lên, kéo dây cương, xách đ//ao. Ngựa con như cảm nhận được, rên rỉ hai tiếng, quyết tuyệt lại bi thương nhìn ta.
Một giây sau, đ//ao rơi xuống, m//áu tươi ấm áp phun lên người ta, m//áu tràn ra khắp chuồng ngựa. Ta không nhúc nhích, ánh mắt chậm rãi chuyển tới trên người Chu Lệnh Kiều.
Nàng ta nhìn ta cười, ngạo mạn lại ngông cuồng: “Chu Tuyết Phù, ngươi xem, năm tuổi ngươi không bảo vệ được mẫu thân ngươi, mười một tuổi ngươi không bảo vệ được Hứa ma ma, mười hai tuổi ngươi ngay cả một con ngựa cũng không bảo vệ được.”
“Ngươi có biết vì sao người cùng đồ vật thân cận với ngươi, đều không có được kết cục tốt không? Bởi vì ngươi là điềm gở, ngươi từ nhỏ sinh ra đã kéo theo hạn hán đến, dân chúng đi theo ngươi chịu khổ. Nhưng ta khác với ngươi, ta là Thiên Mệnh Hoàng Nữ, ta ngày sau nhất định sẽ làm Hoàng hậu.”
Ta nghiêng đầu. Trên mặt đầy m//áu tươi, ánh mắt trống rỗng vô hồn, thoạt nhìn rất giống á//c q//uỷ. Ta nói trắng ra: “Thái tử không thích ngươi.”
Chu Lệnh Kiều sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ dữ tợn: “Vậy thì sao? Hắn là Thái tử, ta là Hoàng nữ, hắn nhất định phải cưới ta, ta cũng nhất định là Thái tử phi, như vậy là đủ rồi.”
“Nhưng ngươi, một kẻ thấp hèn, lại dám nói năng lỗ mãng như thế?”
Nàng ta dùng ngón tay trắng mịn chỉ một cái, ta giống như thịt trên thớt, lại bị đ//ánh hai mươi gậy. Cuối cùng đau đến ngất đi.
Khi tỉnh lại, ta đang nằm trong căn phòng tối tăm. Bên giường có một bóng người mập mạp đang ngồi. Mũi ta cay cay, gần như không thể kiềm chế mà lên tiếng: “Hứa ma ma…”
Cái bóng kia chậm rãi xoay người. Là Trần ma ma. Trong tay bà ta bưng một chén thuốc, ghét bỏ nhìn ta, lạnh lùng nói: “Tiện nhân, dám tranh luận cùng đại tiểu thư, ngươi là không cần cái mạng này nữa sao?”
Thấy ta tỉnh, bà ta nhét chén thuốc vào trong tay ta, động tác thô lỗ, giọng điệu oán giận: “Ngươi nếu có ý niệm này, tốt nhất hiện tại hãy từ bỏ ngay đi, Hứa thị lấy m//ạng bảo vệ ngươi, ngươi phải sống cho ta.”
8.
Phải sống, để chờ thời cơ. Sau đó sáu chữ này giống như là búa đục khắc vào trong x//ương c//ốt của ta.
Ta đã chờ đợi một thời gian dài. Đợi đến đông đi xuân đến, ta mười ba rồi. Chu Lệnh Kiều cũng mười sáu.
Nhưng Thái tử vẫn chậm chạp chưa tới cầu hôn. Cả Chu gia rơi vào khủng hoảng. Cũng may mười sáu tháng tư, người trong cung cuối cùng cũng tới, nhưng không phải tới cầu hôn.
Đức công công đọc thánh chỉ, mọi người Chu gia ào ào quỳ xuống đất.
Thì ra là Công chúa nhỏ nhất của Hoàng đế đã đủ mười hai, muốn chọn sáu thư đồng trong những quý nữ thế gia, trong cung sàng lọc thiếu nữ đủ mười hai tuổi trong nhà quan viên tam phẩm trở lên, vào cuối tháng tham gia cuộc thi, người đạt tiêu chuẩn mới có thể trúng cử.
Chu Lệnh Kiều xưa nay được sủng ái, nói chuyện cũng không cố kỵ.
Nàng ta bĩu môi, nhìn phụ thân trịnh trọng tiếp nhận thánh chỉ, khinh thường nói: “Cũng không phải thánh chỉ tứ hôn.”
Đức công công cười bồi thường: “Lời này của Chu tiểu thư sai rồi, Đông cung cũng ở trong hoàng cung, nếu người có thể được chọn, vậy sẽ có nhiều cơ hội bồi dưỡng tình cảm với Thái tử điện hạ.”
“Hôn sự chậm chạp chưa định, thứ nhất là Thái tử điện hạ tuổi còn trẻ, chưa có công trạng gì, muốn đặt nhiều tâm tư vào quốc sự, vì vậy mới lần nữa hoãn lại với Hoàng thượng.”
“Nhưng làm thư đồng chưa tới hai năm, đến lúc đó Thái tử cũng sắp đạt quan, chính là thời điểm tốt để đàm hôn luận gả, hai người ngài bồi dưỡng ra tình cảm rồi thành hôn, chẳng phải là tốt hơn sao?”
Chu Lệnh Kiều vừa nghe, quả thật lộ ra vẻ vui mừng. Nàng ta nâng cằm, ra vẻ kiêu căng nói: “Như thế, vậy thì làm phiền Đức công công rồi.”
“Không phiền, lão nô còn phải đến phủ Hình bộ thị lang, không trì hoãn nữa.”
Đức công công nói xong, kêu mấy người phía sau rời đi. Ông ta vừa quay lại. Ta vẫn luôn trốn ở phía sau núi giả đột nhiên bổ nhào ra.
Ta cũng không đi về phía Đức công công. Mà nhào đến dưới chân phụ thân ta, giọng điệu chắc chắn nói: “Phụ thân, con cũng muốn tranh cử làm thư đồng cho Công chúa.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.