6
Vào lúc xế chiều, ba Từ về đến nhà, lúc này dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối và bày lên bàn ăn.
Ông bước vào, nhìn quanh không thấy mẹ và Từ Mộ Trân, nên hỏi tôi: “Mẹ con và em gái con đâu rồi, sao không thấy hai người?”
Tôi ngoan ngoãn trả lời ông: “Mẹ và Mộ Trân đến bệnh viện thăm anh rồi. Con vốn đi cùng, nhưng có việc đột xuất nên về trước.”
“Ồ, vậy à.”
Đây là lần đầu tiên tôi ở riêng với ba từ khi trở về nhà họ Từ. Trên bàn ăn, cả hai đều im lặng, không khí trầm mặc khiến ông có phần ngại ngùng.
Ông cố gắng bắt chuyện.
“An An, con thấy việc học ở trường thế nào?”
“Tốt ạ.”
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, và ba cũng không nói thêm gì. Ăn xong, ông vào thư phòng để tiếp tục công việc, còn mẹ và Từ Mộ Trân vẫn chưa về.
Tôi nhờ dì giúp việc chuẩn bị một ít dâu tây và mận, mang vào thư phòng. Đây là món mà Từ Mộ Trân rất thích, không chỉ cô ta mà ba Từ cũng thích, nên mẹ Từ luôn dự trữ sẵn ở nhà.
Tôi gõ ba cái lên cửa thư phòng: “Ba ơi, con có thể vào không?”
Ba Từ trả lời từ bên trong: “Vào đi.”
Tôi đẩy cửa bước vào. Ba đang ngồi trước bàn làm việc, trên bàn có vài tập tài liệu, ông cau mày nhìn màn hình máy tính.
“Có chuyện gì sao, An An?”
Tôi bước tới đặt đĩa dâu tây đã rửa sạch lên phần trống của bàn làm việc: “Dì Lý rửa ít dâu tây, con mang lên cho ba nếm thử.”
“Ừ, để đó đi.”
Tôi liếc nhìn màn hình máy tính: “Ba đang lo lắng về chuyện của chú Giang sao?”
Ba Từ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Sao con biết chuyện này?”
“Khi con đi thăm anh trai, anh ấy tình cờ nói với con. Anh nói, dù sao con cũng là con nhà họ Từ, cũng nên hiểu chút về chuyện công ty của gia đình.”
Ba Từ suy tư một lúc, rồi gật đầu.
Nếu không tìm được tủy thích hợp, người thừa kế của nhà họ Từ không thể là một người bệnh phải sống dựa vào thuốc. Chỉ có hai cách giải quyết: một là tôi hiến tủy, hai là đào tạo một người thừa kế mới.
Nhưng thời gian để đào tạo một người thừa kế mới quá dài, mà người đó còn phải có năng lực và tài năng. Trước khi tìm được tủy phù hợp, cách tốt nhất và trực tiếp nhất là để tôi hiến tủy cho Từ Mộ Hàn.
Nhà họ Từ là một công ty cổ phần, còn chú Giang mà tôi nhắc đến là Giang Khang, một cổ đông của công ty họ Từ.
Hiện tại, chú ấy nắm gần một phần ba số cổ phần công ty, đã bắt đầu đe dọa đến vị thế của ba Từ.
Việc thành lập hội đồng quản trị, thành viên hội đồng quản trị đều là kết quả của sự cạnh tranh quyền lực giữa các cổ đông.
Cuối cùng, người nào có nhiều người của mình trong hội đồng, thì công ty có khả năng sẽ nghe theo người đó.
Vì vậy, dạo này ba Từ bận rộn đến quay cuồng.
Trong tiểu thuyết, giai đoạn này hầu như chỉ được nhắc qua loa, nhưng chuyện này cũng có liên quan đến Từ Mộ Hàn.
Khi ấy, hai cha con nhà họ Từ đã phải bỏ ra không ít công sức để xử lý. Còn nhà họ Tống vào lúc đó cũng đã giúp đỡ đôi chút, coi như giúp nhà họ Từ một tay, từ đó thúc đẩy mối quan hệ giữa Tống Thanh Giác và Từ Mộ Trân.
Hiện tại, tôi mới 17 tuổi, muốn bước vào công ty nhà họ Từ còn cần ba giúp sức.
Dù sao người thừa kế cũng được đào tạo từ nhỏ, Từ Mộ Hàn đã được ba đưa vào công ty giải quyết công việc từ năm 15 tuổi.
Nhưng trước tiên, phải khiến ba nảy ra ý tưởng này.
…
Khi tôi từ thư phòng của ba đi ra, tình cờ gặp mẹ và Từ Mộ Trân vừa từ ngoài về, mang theo đủ loại túi mua sắm. Nụ cười trên gương mặt họ cho thấy tâm trạng hai người khá tốt.
Tôi đứng trên lầu, nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ.
Sau khi tôi rời đi, để bù đắp cho Từ Mộ Trân, mẹ đã đưa cô ta đến cửa hàng đồ hiệu mua sắm. Họ còn gặp một số người quen, hầu hết đều khen ngợi tình cảm tốt đẹp giữa mẹ con họ.
Giọng nói hân hoan của Từ Mộ Trân vang lên như tiếng chim hót trong lồng.
“Dĩ nhiên rồi, mẹ đối với Trân Trân là tốt nhất!”
Tôi mỉm cười cúi đầu, rồi quay lại phòng mình.
Thực ra, ba mẹ cũng không hẳn là yêu thích Từ Mộ Trân đến vậy, chỉ là vì danh tiếng mà thôi.
Giống như chỉ có Từ Mộ Hàn mới có thể kế thừa sự nghiệp nhà họ Từ, họ đã định sẵn vai trò cho Từ Mộ Trân trong tương lai, đào tạo cô ta trở thành một tiểu thư ngây thơ, lương thiện của gia đình danh giá.
Trừ khi phát hiện nhầm lẫn, hoặc trừ khi Từ Mộ Hàn qua đời, thì Từ Mộ Trân cũng mãi mãi không thể trở thành người thừa kế nhà họ Từ.
Họ không muốn để người ngoài đồn đại rằng chỉ vì con gái ruột trở về mà họ lại ngược đãi con nuôi, c//ướp đi hôn nhân tốt đẹp vốn thuộc về con nuôi.
Hơn nữa, Từ Mộ Trân lại khớp với hình mẫu lý tưởng mà họ đã đào tạo, vì vậy họ không muốn chấp nhận thực tế.
Thế nên, bên ngoài, ba mẹ Từ thà để con gái ruột chịu thiệt thòi còn hơn bị mang tiếng là thiên vị. Vậy thì tôi sẽ khiến cho lòng tự hào của họ phá hủy thứ danh dự mà họ trân trọng.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa phòng tôi, giọng ngọt ngào của Từ Mộ Trân vang lên bên ngoài.
“An An, mẹ có bất ngờ dành cho chị, chị có thể ra ngoài một chút không?”
Tôi cất tài liệu trên bàn đi, đứng dậy mở cửa.
Bên ngoài là mẹ và Từ Mộ Trân, cả hai đều cầm túi quần áo.
Mẹ Từ nở nụ cười hiền hậu, Từ Mộ Trân tuy có chút ngượng ngùng, nhưng rõ ràng là đã được dỗ ngọt, niềm vui trong mắt không thể giấu được.
Mẹ đưa túi cho tôi, mỉm cười nói: “An An, đây là quần áo mẹ và em con chọn cho con, con thử xem có vừa không. Cuối tuần này có một bữa tiệc, sẽ có rất nhiều người tham dự. Ngày mai mẹ sẽ chọn cho hai chị em con bộ lễ phục thật đẹp để các con xuất hiện thật lộng lẫy.”
Tôi mỉm cười nhận lấy túi từ tay mẹ: “Cảm ơn mẹ, con rất thích.”
Chúng tôi đều ngầm hiểu rằng sẽ không ai nhắc đến chuyện kia nữa.
Chỉ có điều, Từ Mộ Hàn càng ngày càng cảnh giác với tôi hơn. Nhưng anh ta có thể làm gì đây, khi mà không tìm được tủy thích hợp để phẫu thuật, anh ta chỉ có thể duy trì sức khỏe bằng thuốc, và tình trạng sức khỏe của anh ta đang ngày càng suy giảm.
Hiện tại, công việc của công ty phần lớn đều đặt trên vai ba Từ.
Tôi cố gắng thể hiện tài năng kinh doanh xuất sắc của mình trước mặt ba, tìm kiếm cơ hội để vào công ty nhà họ Từ.
Gần đây, ba cũng có ý định trao đổi với tôi về một số vấn đề của công ty. Trước tiên phải giải quyết Giang Khang, vì cổ phần mà ông ấy nắm giữ không dễ gì để ông ấy từ bỏ.
Điều này khiến tôi phải đau đầu.
…
Buổi tiệc cuối tuần nhanh chóng đến, mẹ đã chuẩn bị sẵn lễ phục cho hai chúng tôi. Một bộ trắng và một bộ xanh, bộ trắng là sở thích của Từ Mộ Trân, nên tôi chọn chiếc màu xanh lục đậm.
Cả hai bộ lễ phục đều đơn giản và trang nhã. Để che đi vết sẹo trên tay tôi, mẹ còn chu đáo chuẩn bị thêm một chiếc khăn voan mỏng.
Tôi nói với bà rằng không cần thiết, vì vết sẹo đã nhạt đi nhiều, chỉ cần phủ phấn là ổn.
Cuộc sống giàu sang đúng là có thể thay đổi con người, ở nhà họ Từ một thời gian, làn da của tôi đã trắng lại, sẹo trên người cũng đã lành đến tám, chín phần, trừ những vết thương sâu thì hoàn toàn có thể che đi bằng phấn.
Trang điểm xong, tôi nhìn khuôn mặt trong gương, khuôn mặt có nét giống mẹ Từ, thanh tú và độc đáo, trông thật giống một mỹ nhân.
Buổi tiệc được tổ chức ở một khách sạn cao cấp xa hoa, cổng khách sạn xe cộ qua lại tấp nập, không khí vô cùng náo nhiệt.
Mẹ Từ xuất trình thiệp mời, chúng tôi bước vào sảnh tiệc. Đập vào mắt đầu tiên là không gian được trang trí lộng lẫy, tiếp theo là những người ăn mặc sang trọng.
Trong không gian thơm ngát, rượu vang đỏ hòa cùng tiếng cười nói.
Tôi và Từ Mộ Trân đi bên cạnh mẹ Từ, cảm nhận ánh nhìn tò mò từ xung quanh hướng về mình.
Tôi giữ nguyên nụ cười, lịch thiệp trò chuyện với các quý bà và tiểu thư mà mẹ giới thiệu.
“An An, con qua đây với ba một chút.” Ba đột nhiên xuất hiện và gọi tôi qua.
Mẹ có chút ngạc nhiên nhưng không nói gì, còn Từ Mộ Trân nhân cơ hội này cáo lui, chuẩn bị đi tìm Tống Thanh Giác.
Tôi cùng ba bước về phía người đó, ánh đèn rực rỡ chiếu lên khuôn mặt sắc sảo của anh. Tôi nhìn rõ đôi mắt sâu thẳm, thâm tình của anh khi anh nhìn tôi tiến lại gần.
Anh ấy mặc bộ vest xanh đậm, đeo cà vạt bạc. Dáng người cao ráo, đôi mắt quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt. Đôi mắt ấy cho tôi một cảm giác quen thuộc.
Ba Từ mỉm cười giới thiệu tôi với họ: “Đây là con gái nhỏ của tôi, Từ Niệm An. An An, đây là Tổng Giám đốc Bùi.”
Thì ra là anh ấy.
Tôi mỉm cười duyên dáng rồi nói: “Nghe danh Tổng Giám đốc Bùi đã lâu.”
“Từ tiểu thư quả là thanh tao, xuất chúng.”
Anh ấy cười, ánh mắt càng thêm phần thâm tình, nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt.
Tôi lục lại trí nhớ, cuốn tiểu thuyết này là truyện ngọt, chủ yếu xoay quanh những cảnh tình cảm của nam và nữ chính. Nhưng trong truyện cũng có đề cập đến Tổng Giám đốc Bùi – người vừa giàu có, vừa quyền lực.
Tóm lại, anh ấy là người rất có ích.
Tổng Giám đốc Bùi tên là Bùi Tịch, gia đình anh phát triển sự nghiệp ở nước ngoài. Gần đây, sau khi anh về nước, sản nghiệp nhà họ Bùi mới phát triển mạnh mẽ trong nước.
Tuy nhiên, giống như sản nghiệp của nhà họ Bùi phân bố ở nhiều quốc gia, sản nghiệp trong nước chỉ là phần mở rộng của gia đình. Cuối cùng, Bùi Tịch sẽ phải quay lại Mỹ.
Bên cạnh Bùi Tịch có một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy, tôi nhận ra cô ấy là một nữ diễn viên nổi tiếng mấy năm gần đây.
Ba Từ và Bùi Tịch trò chuyện về dự án của công ty, tôi đoán ý định của ba là muốn nhờ Bùi Tịch giúp đỡ nhà họ Từ lần này.
Thực ra hành động này của ba chẳng khác nào dẫn sói vào nhà, nhưng quyền quyết định nằm ở tay Bùi Tịch.
Với tôi, điều này không quan trọng. Chỉ là nếu tôi giành được quyền kiểm soát công ty nhà họ Từ thì sẽ có lợi hơn cho tôi.
Giữa buổi tiệc, tôi cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi. Tôi tìm một góc yên tĩnh ở ban công, qua cửa sổ nhìn ra bờ biển rộng lớn không xa. Khu vực này vô cùng sầm uất, làn nước biển xanh đậm phản chiếu ánh đèn nhiều màu rực rỡ.
Bùi Tịch xuất hiện phía sau tôi vào lúc ấy, tôi không quay đầu lại. Khi anh bước tới bên cạnh, tôi mới ngước lên nhìn anh, đôi mắt thâm tình ấy cũng dịu dàng nhìn tôi.
Một lúc sau, tôi mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Bùi, từ nơi cao nhìn xuống, phong cảnh quả thật rất đẹp.”
Anh không nhìn tôi nữa, mỉm cười ngước nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy.”
Sau buổi tiệc đó, tôi thuận lợi được ba đưa vào công ty nhà họ Từ. Nhiều công việc với tôi xử lý vô cùng dễ dàng.
Giang Khang thực sự là một đối thủ khó nhằn, dù gì ông ta cũng đã dốc sức thu mua cổ phần nội bộ. Mục tiêu của ông ta là tranh giành quyền kiểm soát công ty, đã lên kế hoạch bao năm trời, làm sao ông ta dễ dàng từ bỏ được.
Nhưng với sự trợ giúp của Bùi Tịch, điều đó cũng không quá khó.
…
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
6
Vào lúc xế chiều, ba Từ về đến nhà, lúc này dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối và bày lên bàn ăn.
Ông bước vào, nhìn quanh không thấy mẹ và Từ Mộ Trân, nên hỏi tôi: “Mẹ con và em gái con đâu rồi, sao không thấy hai người?”
Tôi ngoan ngoãn trả lời ông: “Mẹ và Mộ Trân đến bệnh viện thăm anh rồi. Con vốn đi cùng, nhưng có việc đột xuất nên về trước.”
“Ồ, vậy à.”
Đây là lần đầu tiên tôi ở riêng với ba từ khi trở về nhà họ Từ. Trên bàn ăn, cả hai đều im lặng, không khí trầm mặc khiến ông có phần ngại ngùng.
Ông cố gắng bắt chuyện.
“An An, con thấy việc học ở trường thế nào?”
“Tốt ạ.”
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, và ba cũng không nói thêm gì. Ăn xong, ông vào thư phòng để tiếp tục công việc, còn mẹ và Từ Mộ Trân vẫn chưa về.
Tôi nhờ dì giúp việc chuẩn bị một ít dâu tây và mận, mang vào thư phòng. Đây là món mà Từ Mộ Trân rất thích, không chỉ cô ta mà ba Từ cũng thích, nên mẹ Từ luôn dự trữ sẵn ở nhà.
Tôi gõ ba cái lên cửa thư phòng: “Ba ơi, con có thể vào không?”
Ba Từ trả lời từ bên trong: “Vào đi.”
Tôi đẩy cửa bước vào. Ba đang ngồi trước bàn làm việc, trên bàn có vài tập tài liệu, ông cau mày nhìn màn hình máy tính.
“Có chuyện gì sao, An An?”
Tôi bước tới đặt đĩa dâu tây đã rửa sạch lên phần trống của bàn làm việc: “Dì Lý rửa ít dâu tây, con mang lên cho ba nếm thử.”
“Ừ, để đó đi.”
Tôi liếc nhìn màn hình máy tính: “Ba đang lo lắng về chuyện của chú Giang sao?”
Ba Từ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Sao con biết chuyện này?”
“Khi con đi thăm anh trai, anh ấy tình cờ nói với con. Anh nói, dù sao con cũng là con nhà họ Từ, cũng nên hiểu chút về chuyện công ty của gia đình.”
Ba Từ suy tư một lúc, rồi gật đầu.
Nếu không tìm được tủy thích hợp, người thừa kế của nhà họ Từ không thể là một người bệnh phải sống dựa vào thuốc. Chỉ có hai cách giải quyết: một là tôi hiến tủy, hai là đào tạo một người thừa kế mới.
Nhưng thời gian để đào tạo một người thừa kế mới quá dài, mà người đó còn phải có năng lực và tài năng. Trước khi tìm được tủy phù hợp, cách tốt nhất và trực tiếp nhất là để tôi hiến tủy cho Từ Mộ Hàn.
Nhà họ Từ là một công ty cổ phần, còn chú Giang mà tôi nhắc đến là Giang Khang, một cổ đông của công ty họ Từ.
Hiện tại, chú ấy nắm gần một phần ba số cổ phần công ty, đã bắt đầu đe dọa đến vị thế của ba Từ.
Việc thành lập hội đồng quản trị, thành viên hội đồng quản trị đều là kết quả của sự cạnh tranh quyền lực giữa các cổ đông.
Cuối cùng, người nào có nhiều người của mình trong hội đồng, thì công ty có khả năng sẽ nghe theo người đó.
Vì vậy, dạo này ba Từ bận rộn đến quay cuồng.
Trong tiểu thuyết, giai đoạn này hầu như chỉ được nhắc qua loa, nhưng chuyện này cũng có liên quan đến Từ Mộ Hàn.
Khi ấy, hai cha con nhà họ Từ đã phải bỏ ra không ít công sức để xử lý. Còn nhà họ Tống vào lúc đó cũng đã giúp đỡ đôi chút, coi như giúp nhà họ Từ một tay, từ đó thúc đẩy mối quan hệ giữa Tống Thanh Giác và Từ Mộ Trân.
Hiện tại, tôi mới 17 tuổi, muốn bước vào công ty nhà họ Từ còn cần ba giúp sức.
Dù sao người thừa kế cũng được đào tạo từ nhỏ, Từ Mộ Hàn đã được ba đưa vào công ty giải quyết công việc từ năm 15 tuổi.
Nhưng trước tiên, phải khiến ba nảy ra ý tưởng này.
…
Khi tôi từ thư phòng của ba đi ra, tình cờ gặp mẹ và Từ Mộ Trân vừa từ ngoài về, mang theo đủ loại túi mua sắm. Nụ cười trên gương mặt họ cho thấy tâm trạng hai người khá tốt.
Tôi đứng trên lầu, nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ.
Sau khi tôi rời đi, để bù đắp cho Từ Mộ Trân, mẹ đã đưa cô ta đến cửa hàng đồ hiệu mua sắm. Họ còn gặp một số người quen, hầu hết đều khen ngợi tình cảm tốt đẹp giữa mẹ con họ.
Giọng nói hân hoan của Từ Mộ Trân vang lên như tiếng chim hót trong lồng.
“Dĩ nhiên rồi, mẹ đối với Trân Trân là tốt nhất!”
Tôi mỉm cười cúi đầu, rồi quay lại phòng mình.
Thực ra, ba mẹ cũng không hẳn là yêu thích Từ Mộ Trân đến vậy, chỉ là vì danh tiếng mà thôi.
Giống như chỉ có Từ Mộ Hàn mới có thể kế thừa sự nghiệp nhà họ Từ, họ đã định sẵn vai trò cho Từ Mộ Trân trong tương lai, đào tạo cô ta trở thành một tiểu thư ngây thơ, lương thiện của gia đình danh giá.
Trừ khi phát hiện nhầm lẫn, hoặc trừ khi Từ Mộ Hàn qua đời, thì Từ Mộ Trân cũng mãi mãi không thể trở thành người thừa kế nhà họ Từ.
Họ không muốn để người ngoài đồn đại rằng chỉ vì con gái ruột trở về mà họ lại ngược đãi con nuôi, c//ướp đi hôn nhân tốt đẹp vốn thuộc về con nuôi.
Hơn nữa, Từ Mộ Trân lại khớp với hình mẫu lý tưởng mà họ đã đào tạo, vì vậy họ không muốn chấp nhận thực tế.
Thế nên, bên ngoài, ba mẹ Từ thà để con gái ruột chịu thiệt thòi còn hơn bị mang tiếng là thiên vị. Vậy thì tôi sẽ khiến cho lòng tự hào của họ phá hủy thứ danh dự mà họ trân trọng.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa phòng tôi, giọng ngọt ngào của Từ Mộ Trân vang lên bên ngoài.
“An An, mẹ có bất ngờ dành cho chị, chị có thể ra ngoài một chút không?”
Tôi cất tài liệu trên bàn đi, đứng dậy mở cửa.
Bên ngoài là mẹ và Từ Mộ Trân, cả hai đều cầm túi quần áo.
Mẹ Từ nở nụ cười hiền hậu, Từ Mộ Trân tuy có chút ngượng ngùng, nhưng rõ ràng là đã được dỗ ngọt, niềm vui trong mắt không thể giấu được.
Mẹ đưa túi cho tôi, mỉm cười nói: “An An, đây là quần áo mẹ và em con chọn cho con, con thử xem có vừa không. Cuối tuần này có một bữa tiệc, sẽ có rất nhiều người tham dự. Ngày mai mẹ sẽ chọn cho hai chị em con bộ lễ phục thật đẹp để các con xuất hiện thật lộng lẫy.”
Tôi mỉm cười nhận lấy túi từ tay mẹ: “Cảm ơn mẹ, con rất thích.”
Chúng tôi đều ngầm hiểu rằng sẽ không ai nhắc đến chuyện kia nữa.
Chỉ có điều, Từ Mộ Hàn càng ngày càng cảnh giác với tôi hơn. Nhưng anh ta có thể làm gì đây, khi mà không tìm được tủy thích hợp để phẫu thuật, anh ta chỉ có thể duy trì sức khỏe bằng thuốc, và tình trạng sức khỏe của anh ta đang ngày càng suy giảm.
Hiện tại, công việc của công ty phần lớn đều đặt trên vai ba Từ.
Tôi cố gắng thể hiện tài năng kinh doanh xuất sắc của mình trước mặt ba, tìm kiếm cơ hội để vào công ty nhà họ Từ.
Gần đây, ba cũng có ý định trao đổi với tôi về một số vấn đề của công ty. Trước tiên phải giải quyết Giang Khang, vì cổ phần mà ông ấy nắm giữ không dễ gì để ông ấy từ bỏ.
Điều này khiến tôi phải đau đầu.
…
Buổi tiệc cuối tuần nhanh chóng đến, mẹ đã chuẩn bị sẵn lễ phục cho hai chúng tôi. Một bộ trắng và một bộ xanh, bộ trắng là sở thích của Từ Mộ Trân, nên tôi chọn chiếc màu xanh lục đậm.
Cả hai bộ lễ phục đều đơn giản và trang nhã. Để che đi vết sẹo trên tay tôi, mẹ còn chu đáo chuẩn bị thêm một chiếc khăn voan mỏng.
Tôi nói với bà rằng không cần thiết, vì vết sẹo đã nhạt đi nhiều, chỉ cần phủ phấn là ổn.
Cuộc sống giàu sang đúng là có thể thay đổi con người, ở nhà họ Từ một thời gian, làn da của tôi đã trắng lại, sẹo trên người cũng đã lành đến tám, chín phần, trừ những vết thương sâu thì hoàn toàn có thể che đi bằng phấn.
Trang điểm xong, tôi nhìn khuôn mặt trong gương, khuôn mặt có nét giống mẹ Từ, thanh tú và độc đáo, trông thật giống một mỹ nhân.
Buổi tiệc được tổ chức ở một khách sạn cao cấp xa hoa, cổng khách sạn xe cộ qua lại tấp nập, không khí vô cùng náo nhiệt.
Mẹ Từ xuất trình thiệp mời, chúng tôi bước vào sảnh tiệc. Đập vào mắt đầu tiên là không gian được trang trí lộng lẫy, tiếp theo là những người ăn mặc sang trọng.
Trong không gian thơm ngát, rượu vang đỏ hòa cùng tiếng cười nói.
Tôi và Từ Mộ Trân đi bên cạnh mẹ Từ, cảm nhận ánh nhìn tò mò từ xung quanh hướng về mình.
Tôi giữ nguyên nụ cười, lịch thiệp trò chuyện với các quý bà và tiểu thư mà mẹ giới thiệu.
“An An, con qua đây với ba một chút.” Ba đột nhiên xuất hiện và gọi tôi qua.
Mẹ có chút ngạc nhiên nhưng không nói gì, còn Từ Mộ Trân nhân cơ hội này cáo lui, chuẩn bị đi tìm Tống Thanh Giác.
Tôi cùng ba bước về phía người đó, ánh đèn rực rỡ chiếu lên khuôn mặt sắc sảo của anh. Tôi nhìn rõ đôi mắt sâu thẳm, thâm tình của anh khi anh nhìn tôi tiến lại gần.
Anh ấy mặc bộ vest xanh đậm, đeo cà vạt bạc. Dáng người cao ráo, đôi mắt quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt. Đôi mắt ấy cho tôi một cảm giác quen thuộc.
Ba Từ mỉm cười giới thiệu tôi với họ: “Đây là con gái nhỏ của tôi, Từ Niệm An. An An, đây là Tổng Giám đốc Bùi.”
Thì ra là anh ấy.
Tôi mỉm cười duyên dáng rồi nói: “Nghe danh Tổng Giám đốc Bùi đã lâu.”
“Từ tiểu thư quả là thanh tao, xuất chúng.”
Anh ấy cười, ánh mắt càng thêm phần thâm tình, nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt.
Tôi lục lại trí nhớ, cuốn tiểu thuyết này là truyện ngọt, chủ yếu xoay quanh những cảnh tình cảm của nam và nữ chính. Nhưng trong truyện cũng có đề cập đến Tổng Giám đốc Bùi – người vừa giàu có, vừa quyền lực.
Tóm lại, anh ấy là người rất có ích.
Tổng Giám đốc Bùi tên là Bùi Tịch, gia đình anh phát triển sự nghiệp ở nước ngoài. Gần đây, sau khi anh về nước, sản nghiệp nhà họ Bùi mới phát triển mạnh mẽ trong nước.
Tuy nhiên, giống như sản nghiệp của nhà họ Bùi phân bố ở nhiều quốc gia, sản nghiệp trong nước chỉ là phần mở rộng của gia đình. Cuối cùng, Bùi Tịch sẽ phải quay lại Mỹ.
Bên cạnh Bùi Tịch có một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy, tôi nhận ra cô ấy là một nữ diễn viên nổi tiếng mấy năm gần đây.
Ba Từ và Bùi Tịch trò chuyện về dự án của công ty, tôi đoán ý định của ba là muốn nhờ Bùi Tịch giúp đỡ nhà họ Từ lần này.
Thực ra hành động này của ba chẳng khác nào dẫn sói vào nhà, nhưng quyền quyết định nằm ở tay Bùi Tịch.
Với tôi, điều này không quan trọng. Chỉ là nếu tôi giành được quyền kiểm soát công ty nhà họ Từ thì sẽ có lợi hơn cho tôi.
Giữa buổi tiệc, tôi cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi. Tôi tìm một góc yên tĩnh ở ban công, qua cửa sổ nhìn ra bờ biển rộng lớn không xa. Khu vực này vô cùng sầm uất, làn nước biển xanh đậm phản chiếu ánh đèn nhiều màu rực rỡ.
Bùi Tịch xuất hiện phía sau tôi vào lúc ấy, tôi không quay đầu lại. Khi anh bước tới bên cạnh, tôi mới ngước lên nhìn anh, đôi mắt thâm tình ấy cũng dịu dàng nhìn tôi.
Một lúc sau, tôi mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Bùi, từ nơi cao nhìn xuống, phong cảnh quả thật rất đẹp.”
Anh không nhìn tôi nữa, mỉm cười ngước nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy.”
Sau buổi tiệc đó, tôi thuận lợi được ba đưa vào công ty nhà họ Từ. Nhiều công việc với tôi xử lý vô cùng dễ dàng.
Giang Khang thực sự là một đối thủ khó nhằn, dù gì ông ta cũng đã dốc sức thu mua cổ phần nội bộ. Mục tiêu của ông ta là tranh giành quyền kiểm soát công ty, đã lên kế hoạch bao năm trời, làm sao ông ta dễ dàng từ bỏ được.
Nhưng với sự trợ giúp của Bùi Tịch, điều đó cũng không quá khó.
…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.