Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

4:40 sáng – 22/11/2024

08

Vì đã bàn bạc trước với đạo diễn chương trình, nên nhà tôi cũng được lắp đặt máy quay.

Hiện tại, số người cùng xem chương trình đã đạt kỷ lục cao nhất trong năm, với hàng triệu khán giả đồng thời theo dõi sự kiện ly kỳ và bất ngờ về hào môn này. Nhưng nhân vật chính của câu chuyện, Diệp Ôn Ôn, hoàn toàn không hay biết gì.

Cô ta theo Cố Ngôn Triệt bước vào biệt thự của nhà tôi và đem quà tặng cho bố cậu ta, tức là ông Cố.

Ông Cố đang chơi cờ, đúng lúc ván cờ đang đến hồi gay cấn, thế là Cố Ngôn Triệt ở lại chơi cùng ông, còn bảo Diệp Ôn Ôn ra phòng ăn thưởng thức món điểm tâm mới của đầu bếp nhà họ Cố.

Diệp Ôn Ôn theo chân người giúp việc đi tới phòng ăn. Và rồi cô ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong phòng ăn.

Người đó không ai khác chính là tôi, Giang Trúc Tâm.

Diệp Ôn Ôn suýt chút nữa thì hét lên.

Tôi thấy cô ta mở to miệng, sau đó nhanh chóng lấy tay bịt lại.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ta đến nhà bạn trai, Diệp Ôn Ôn rõ ràng muốn giữ gìn hình tượng của mình.

Chờ khi đầu bếp rời đi, Diệp Ôn Ôn ghé sát vào tôi, hạ giọng nói một cách cay nghiệt: “Giang Trúc Tâm, cô đúng là oan hồn không tan sao? Đến nhà hàng hẹn hò của tôi và A Triệt còn chưa đủ, giờ lại mò đến nhà họ Cố!”

Miệng tôi còn đang ngậm bánh tart phô mai dừa của đầu bếp vừa làm, lúng búng đáp lại: “Sao tôi không thể đến nhà họ Cố chứ?”

Diệp Ôn Ôn tức đ//iên, chỉ vào mũi tôi: “Cô có còn biết xấu hổ không? Ông Cố đã sắp tái hợp với vợ cũ rồi, cô còn bám mãi không buông?”

Tôi: “Tôi không có bám, là ông Cố tự mình mời tôi đến mà!”

Diệp Ôn Ôn không chịu nổi, bực bội bỏ ra ngoài, có lẽ muốn hít thở chút không khí trong lành để bình tĩnh lại.

Nhưng không ra còn đỡ, vừa ra ngoài, cô đã thấy một chiếc Rolls-Royce đậu ngay trước cửa.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc sườn xám xanh đen, tay đeo vòng ngọc bích từ từ bước xuống.

Người đó không ai khác chính là vợ cũ của ông Cố, mẹ ruột của Cố Ngôn Triệt — bà Giang.

Vừa nhìn thấy bà, Diệp Ôn Ôn liền vui mừng khôn xiết.

Chính thất đã trở về, yêu nghiệt chắc chắn sẽ tan biến ngay lập tức!

Cô ta lập tức tiến lên, ngọt ngào chào bà Giang: “Là bác gái phải không ạ? Cháu là Ôn Ôn, bạn gái của A Triệt.”

Bà Giang lịch sự gật đầu, nhưng có chút xa cách, rồi khẽ nhíu mày: “Hôm nay có buổi tiệc gì sao? Vậy thì tôi đến không đúng lúc rồi.”

“Không có, không có, bác đến rất đúng lúc ạ.”

Diệp Ôn Ôn vội vàng nói: “Bác vào phòng ăn đi ạ, A Triệt đang đợi bác ở đó, anh ấy có chuyện muốn nói với bác.”

Thực ra, Cố Ngôn Triệt không hề ở trong phòng ăn. Người đang ngồi trong đó là Giang Trúc Tâm — tôi.

Mục đích của Diệp Ôn Ôn là để bà Giang — chính thất — bắt quả tang tôi, kẻ muốn chen chân vào gia đình.

Ai cũng biết rằng bà Giang bề ngoài trông ôn hòa, nhưng thực ra lại là một người đàn bà thép, đã từng chiến đấu trên thương trường không chút nể nang. Rơi vào tay người như vậy, Giang Trúc Tâm chắc chắn sẽ bị hủy diệt.

Diệp Ôn Ôn cố ý nán lại ở cửa một lúc, sau đó với nụ cười đắc thắng, thong thả quay vào phòng ăn.

Đến trước cửa phòng, cô ta không vào ngay, mà đứng bên ngoài nghe ngóng.

Theo dự đoán của Diệp Ôn Ôn, bên trong hẳn phải có tiếng bà Giang đang túm tóc chửi bới tôi là kẻ thứ ba.

Nếu không thì cũng phải có tiếng đ//ánh đ//ập, tiếng bàn ghế lật đổ, bát đĩa vỡ loảng xoảng.

Nhưng bên trong lại hoàn toàn im lặng.

Thật khó tin.

Diệp Ôn Ôn đẩy cửa bước vào, cẩn thận nhìn vào trong.

Chỉ thấy trên ghế sofa, người đàn bà thép khiến ai ai nghe tên cũng phải khiếp sợ, đang gọt táo cho tôi — Giang Trúc Tâm.

Vừa gọt bà vừa nói: “A Triệt ấy à, thật không yên tâm về nó, may mà có con chăm sóc nó…”

Bà Giang nói được một nửa thì nghe thấy tiếng động phía sau. Bà quay đầu lại, nhìn Diệp Ôn Ôn với vẻ nghi hoặc: “Cháu có việc gì à?”

Diệp Ôn Ôn vội vàng nở một nụ cười ngọt ngào: “Không có, không có gì ạ.”

Nhìn biểu cảm của cô ta, tôi biết, cô ta đang bắt đầu tưởng tượng đủ mọi kịch bản trong đầu.

Theo cách suy nghĩ của Diệp Ôn Ôn thì…

Nếu bà Giang không mắng chửi tôi, điều đó có nghĩa là bà không biết về mối quan hệ giữa tôi và ông Cố.

Hơn nữa, bà Giang còn cảm ơn tôi vì đã chăm sóc Cố Ngôn Triệt…

Bà có phải đang mong muốn tôi trở thành con dâu mình không?

Vừa lúc Diệp Ôn Ôn nghĩ đến điều này, thì như để xác nhận, bà Giang nói thêm: “A Triệt từ nhỏ đã có tình cảm sâu đậm nhất với …”

Đầu óc Diệp Ôn Ôn như nổ tung.

Cô ta biết rằng hiện giờ người yêu của Cố Ngôn Triệt là mình, nhưng dù sao cậu ta cũng đã lớn lên cùng Giang Trúc Tâm từ nhỏ.

Lỡ như sau này anh ấy quay sang thích Giang Trúc Tâm thì sao? Huống hồ giờ đây Giang Trúc Tâm còn được bố mẹ Cố Ngôn Triệt chấp nhận!

Diệp Ôn Ôn lạnh toát cả tay chân, nhưng cô ta nhanh chóng nghĩ ra được cách giải quyết.

Chỉ còn một cách duy nhất, đó là hoàn toàn hủy hoại hình ảnh của Giang Trúc Tâm trong lòng Cố Ngôn Triệt.

Mà đây chính là sở trường của cô ta.

Nở một nụ cười nham hiểm, Diệp Ôn Ôn quay lại tìm Cố Ngôn Triệt.

“A Triệt, em có chuyện muốn nói với anh.”

09

Lúc này, gần như tất cả khán giả đều đã biết tôi chính là chị gái của Cố Ngôn Triệt.

Chỉ có Diệp Ôn Ôn là không hay biết gì.

Sau này, tôi nhiều lần nhớ lại chuyện này và tự hỏi: Liệu có thật là Diệp Ôn Ôn quá ngốc hay không? Thực ra không phải vậy. Khi đối diện với sự thật không thể chấp nhận, con người thường có xu hướng trốn tránh.

Và có lẽ Diệp Ôn Ôn cũng như vậy.

Cô kéo Cố Ngôn Triệt vào phòng làm việc, khẽ nói với cậu: “A Triệt, em biết anh và Giang Trúc Tâm lớn lên cùng nhau, nhưng em nghĩ anh chưa hiểu hết về cô ấy đâu.”

Cố Ngôn Triệt không muốn nói chuyện trong phòng này, vì theo bố trí của chương trình, phòng làm việc này có nhiều máy quay và thiết bị thu âm nhất, tất cả cuộc trò chuyện của họ sẽ được phát sóng đầy đủ.

Cậu quay người định đi ra: “Chuyện này để sau, ra ngoài ăn điểm tâm đã.”

“A Triệt!”

Diệp Ôn Ôn cố chấp níu lấy cậu.

Trong lúc giằng co, Diệp Ôn Ôn đột nhiên nói to: “Giang Trúc Tâm đã từng leo lên giường của ông chủ công ty chúng ta!”

Cố Ngôn Triệt khựng lại.

Cậu cứng đờ cổ quay đầu nhìn cô, khuôn mặt hiện lên vẻ kỳ lạ: “Em nói gì cơ?”

Diệp Ôn Ôn nhìn thấy phản ứng của cậu, cho rằng đó là sự ngạc nhiên, nên càng đắc ý, nhấn mạnh từng chữ: “Giang Trúc Tâm hồi mới vào nghề không có tiền, lại tham lam, nên đã làm tiểu tam của ông chủ công ty chúng ta.”

“Ông ấy đã hơn sáu mươi, không thích tắm và rất nhờn, vậy mà cô ta vẫn chấp nhận. Anh nghĩ xem, vì tiền mà cô ta không biết xấu hổ đến mức nào?”

Khuôn mặt đẹp trai của Cố Ngôn Triệt dần trở nên tái nhợt: “…Chuyện đó không phải đã được giải thích rồi sao?”

Lúc đó đúng là có nhiều tin đồn nói rằng tôi có mối quan hệ với ông chủ công ty, nhưng tôi đã báo cảnh sát và lên tiếng phủ nhận. Dù vậy, vẫn còn rất nhiều người không tin, nghĩ rằng tôi không trong sạch.

Diệp Ôn Ôn nhìn biểu cảm của Cố Ngôn Triệt, cảm thấy đây là cơ hội duy nhất để kéo cậu về phía mình.

Vì thế, cô nhìn thẳng vào mắt cậu ta, nói với vẻ chân thành: “Em chính mắt thấy.”

Cố Ngôn Triệt lặng đi, tất cả sắc mặt trên khuôn mặt cậu đều biến mất, cơ thể cậu bắt đầu run lên vì cảm xúc.

Diệp Ôn Ôn rất hài lòng với phản ứng của cậu.

Cô ta tiếp tục nói: “Em chính mắt thấy Giang Trúc Tâm dây dưa với ông ấy trong phòng làm việc, gọi ông ấy là ‘Sugar Daddy’…”

Nhưng cô ta chưa nói hết câu.

Bởi vì một cái tát trời giáng từ Cố Ngôn Triệt đã rơi xuống mặt cô ta.

Cố Ngôn Triệt trước giờ luôn để lại ấn tượng là một người nghệ sĩ, ngây thơ, dịu dàng.

Đây là lần đầu tiên cậu đánh người.

Diệp Ôn Ôn bị đánh choáng váng, tay ôm mặt, hét lên trong cơn hoảng loạn: “Em biết điều này khó chấp nhận, nhưng mọi chuyện đều do Giang Trúc Tâm làm! Sao anh có thể đánh em?”

Nhưng cậu không nói gì cả. Cậu chỉ nhìn cô ta, đôi mắt đỏ ngầu, tràn ngập phẫn nộ.

Một lúc lâu sau, cậu nghiến răng, thốt lên hai chữ: “Là cô.”

“Cái gì…?”

Diệp Ôn Ôn ngập ngừng, và đột nhiên nhận ra điều gì đó, toàn thân cô run rẩy khi nghĩ đến khả năng đáng sợ.

Những chi tiết cô ta vừa nói hoàn toàn khớp với những gì tin đồn ban đầu đưa ra. Nói cách khác, người tung tin đồn khi ấy chính là Diệp Ôn Ôn.

“Anh nghe em giải thích, em ghét cái cách Giang Trúc Tâm làm nên em mới báo tin cho truyền thông…”

“Báo tin, hay bịa chuyện?”

Cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra. Tôi mặc một chiếc váy dài màu hồng, bình thản bước vào.

Thật phiền, mà kịch này tôi dĩ nhiên phải có mặt khi đến cao trào mới đáng chứ nhỉ?

Diệp Ôn Ôn trừng mắt nhìn tôi, có chút sợ hãi.

Nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép cô ta rút lui, cô t chỉ còn cách đối đầu.

Cô ta ngẩng cao cổ, trừng mắt nhìn tôi: “Tôi nói đều là sự thật! Cô luôn là người như thế, hết bám ông chủ lại đến bám ông Cố, cả thế giới đều biết cô là loại phụ nữ không đứng đắn!”

Cô ta vừa nói xong thì một người khác cũng bước vào.

Đó là ông Cố.

Diệp Ôn Ôn chợt khựng lại, giọng yếu ớt: “Ý em không phải vậy, chắc chắn là Giang Trúc Tâm quyến rũ ông Cố, ông ấy chắc chắn không thèm để ý cô ta…”

Tôi ngắt lời cô ta, điềm nhiên nói: “Ôn Ôn, cách đây vài ngày người nói sẽ mua tám trăm tài khoản truyền thông để bôi xấu tôi, có phải là cô không? Bây giờ mọi thứ đã rõ ràng rồi.”

Tôi xoáy ánh mắt vào cô, và lạnh lùng nói: “Vậy nên, người đã hãm hại tôi chính là cô.”

“Là cô đã gửi tin giả cho các trang tin rồi trả tiền để nó lan truyền.”

Sự nghiệp của tôi suýt nữa đã bị hủy hoại bởi vụ việc ấy.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

08

Vì đã bàn bạc trước với đạo diễn chương trình, nên nhà tôi cũng được lắp đặt máy quay.

Hiện tại, số người cùng xem chương trình đã đạt kỷ lục cao nhất trong năm, với hàng triệu khán giả đồng thời theo dõi sự kiện ly kỳ và bất ngờ về hào môn này. Nhưng nhân vật chính của câu chuyện, Diệp Ôn Ôn, hoàn toàn không hay biết gì.

Cô ta theo Cố Ngôn Triệt bước vào biệt thự của nhà tôi và đem quà tặng cho bố cậu ta, tức là ông Cố.

Ông Cố đang chơi cờ, đúng lúc ván cờ đang đến hồi gay cấn, thế là Cố Ngôn Triệt ở lại chơi cùng ông, còn bảo Diệp Ôn Ôn ra phòng ăn thưởng thức món điểm tâm mới của đầu bếp nhà họ Cố.

Diệp Ôn Ôn theo chân người giúp việc đi tới phòng ăn. Và rồi cô ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong phòng ăn.

Người đó không ai khác chính là tôi, Giang Trúc Tâm.

Diệp Ôn Ôn suýt chút nữa thì hét lên.

Tôi thấy cô ta mở to miệng, sau đó nhanh chóng lấy tay bịt lại.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ta đến nhà bạn trai, Diệp Ôn Ôn rõ ràng muốn giữ gìn hình tượng của mình.

Chờ khi đầu bếp rời đi, Diệp Ôn Ôn ghé sát vào tôi, hạ giọng nói một cách cay nghiệt: “Giang Trúc Tâm, cô đúng là oan hồn không tan sao? Đến nhà hàng hẹn hò của tôi và A Triệt còn chưa đủ, giờ lại mò đến nhà họ Cố!”

Miệng tôi còn đang ngậm bánh tart phô mai dừa của đầu bếp vừa làm, lúng búng đáp lại: “Sao tôi không thể đến nhà họ Cố chứ?”

Diệp Ôn Ôn tức đ//iên, chỉ vào mũi tôi: “Cô có còn biết xấu hổ không? Ông Cố đã sắp tái hợp với vợ cũ rồi, cô còn bám mãi không buông?”

Tôi: “Tôi không có bám, là ông Cố tự mình mời tôi đến mà!”

Diệp Ôn Ôn không chịu nổi, bực bội bỏ ra ngoài, có lẽ muốn hít thở chút không khí trong lành để bình tĩnh lại.

Nhưng không ra còn đỡ, vừa ra ngoài, cô đã thấy một chiếc Rolls-Royce đậu ngay trước cửa.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc sườn xám xanh đen, tay đeo vòng ngọc bích từ từ bước xuống.

Người đó không ai khác chính là vợ cũ của ông Cố, mẹ ruột của Cố Ngôn Triệt — bà Giang.

Vừa nhìn thấy bà, Diệp Ôn Ôn liền vui mừng khôn xiết.

Chính thất đã trở về, yêu nghiệt chắc chắn sẽ tan biến ngay lập tức!

Cô ta lập tức tiến lên, ngọt ngào chào bà Giang: “Là bác gái phải không ạ? Cháu là Ôn Ôn, bạn gái của A Triệt.”

Bà Giang lịch sự gật đầu, nhưng có chút xa cách, rồi khẽ nhíu mày: “Hôm nay có buổi tiệc gì sao? Vậy thì tôi đến không đúng lúc rồi.”

“Không có, không có, bác đến rất đúng lúc ạ.”

Diệp Ôn Ôn vội vàng nói: “Bác vào phòng ăn đi ạ, A Triệt đang đợi bác ở đó, anh ấy có chuyện muốn nói với bác.”

Thực ra, Cố Ngôn Triệt không hề ở trong phòng ăn. Người đang ngồi trong đó là Giang Trúc Tâm — tôi.

Mục đích của Diệp Ôn Ôn là để bà Giang — chính thất — bắt quả tang tôi, kẻ muốn chen chân vào gia đình.

Ai cũng biết rằng bà Giang bề ngoài trông ôn hòa, nhưng thực ra lại là một người đàn bà thép, đã từng chiến đấu trên thương trường không chút nể nang. Rơi vào tay người như vậy, Giang Trúc Tâm chắc chắn sẽ bị hủy diệt.

Diệp Ôn Ôn cố ý nán lại ở cửa một lúc, sau đó với nụ cười đắc thắng, thong thả quay vào phòng ăn.

Đến trước cửa phòng, cô ta không vào ngay, mà đứng bên ngoài nghe ngóng.

Theo dự đoán của Diệp Ôn Ôn, bên trong hẳn phải có tiếng bà Giang đang túm tóc chửi bới tôi là kẻ thứ ba.

Nếu không thì cũng phải có tiếng đ//ánh đ//ập, tiếng bàn ghế lật đổ, bát đĩa vỡ loảng xoảng.

Nhưng bên trong lại hoàn toàn im lặng.

Thật khó tin.

Diệp Ôn Ôn đẩy cửa bước vào, cẩn thận nhìn vào trong.

Chỉ thấy trên ghế sofa, người đàn bà thép khiến ai ai nghe tên cũng phải khiếp sợ, đang gọt táo cho tôi — Giang Trúc Tâm.

Vừa gọt bà vừa nói: “A Triệt ấy à, thật không yên tâm về nó, may mà có con chăm sóc nó…”

Bà Giang nói được một nửa thì nghe thấy tiếng động phía sau. Bà quay đầu lại, nhìn Diệp Ôn Ôn với vẻ nghi hoặc: “Cháu có việc gì à?”

Diệp Ôn Ôn vội vàng nở một nụ cười ngọt ngào: “Không có, không có gì ạ.”

Nhìn biểu cảm của cô ta, tôi biết, cô ta đang bắt đầu tưởng tượng đủ mọi kịch bản trong đầu.

Theo cách suy nghĩ của Diệp Ôn Ôn thì…

Nếu bà Giang không mắng chửi tôi, điều đó có nghĩa là bà không biết về mối quan hệ giữa tôi và ông Cố.

Hơn nữa, bà Giang còn cảm ơn tôi vì đã chăm sóc Cố Ngôn Triệt…

Bà có phải đang mong muốn tôi trở thành con dâu mình không?

Vừa lúc Diệp Ôn Ôn nghĩ đến điều này, thì như để xác nhận, bà Giang nói thêm: “A Triệt từ nhỏ đã có tình cảm sâu đậm nhất với …”

Đầu óc Diệp Ôn Ôn như nổ tung.

Cô ta biết rằng hiện giờ người yêu của Cố Ngôn Triệt là mình, nhưng dù sao cậu ta cũng đã lớn lên cùng Giang Trúc Tâm từ nhỏ.

Lỡ như sau này anh ấy quay sang thích Giang Trúc Tâm thì sao? Huống hồ giờ đây Giang Trúc Tâm còn được bố mẹ Cố Ngôn Triệt chấp nhận!

Diệp Ôn Ôn lạnh toát cả tay chân, nhưng cô ta nhanh chóng nghĩ ra được cách giải quyết.

Chỉ còn một cách duy nhất, đó là hoàn toàn hủy hoại hình ảnh của Giang Trúc Tâm trong lòng Cố Ngôn Triệt.

Mà đây chính là sở trường của cô ta.

Nở một nụ cười nham hiểm, Diệp Ôn Ôn quay lại tìm Cố Ngôn Triệt.

“A Triệt, em có chuyện muốn nói với anh.”

09

Lúc này, gần như tất cả khán giả đều đã biết tôi chính là chị gái của Cố Ngôn Triệt.

Chỉ có Diệp Ôn Ôn là không hay biết gì.

Sau này, tôi nhiều lần nhớ lại chuyện này và tự hỏi: Liệu có thật là Diệp Ôn Ôn quá ngốc hay không? Thực ra không phải vậy. Khi đối diện với sự thật không thể chấp nhận, con người thường có xu hướng trốn tránh.

Và có lẽ Diệp Ôn Ôn cũng như vậy.

Cô kéo Cố Ngôn Triệt vào phòng làm việc, khẽ nói với cậu: “A Triệt, em biết anh và Giang Trúc Tâm lớn lên cùng nhau, nhưng em nghĩ anh chưa hiểu hết về cô ấy đâu.”

Cố Ngôn Triệt không muốn nói chuyện trong phòng này, vì theo bố trí của chương trình, phòng làm việc này có nhiều máy quay và thiết bị thu âm nhất, tất cả cuộc trò chuyện của họ sẽ được phát sóng đầy đủ.

Cậu quay người định đi ra: “Chuyện này để sau, ra ngoài ăn điểm tâm đã.”

“A Triệt!”

Diệp Ôn Ôn cố chấp níu lấy cậu.

Trong lúc giằng co, Diệp Ôn Ôn đột nhiên nói to: “Giang Trúc Tâm đã từng leo lên giường của ông chủ công ty chúng ta!”

Cố Ngôn Triệt khựng lại.

Cậu cứng đờ cổ quay đầu nhìn cô, khuôn mặt hiện lên vẻ kỳ lạ: “Em nói gì cơ?”

Diệp Ôn Ôn nhìn thấy phản ứng của cậu, cho rằng đó là sự ngạc nhiên, nên càng đắc ý, nhấn mạnh từng chữ: “Giang Trúc Tâm hồi mới vào nghề không có tiền, lại tham lam, nên đã làm tiểu tam của ông chủ công ty chúng ta.”

“Ông ấy đã hơn sáu mươi, không thích tắm và rất nhờn, vậy mà cô ta vẫn chấp nhận. Anh nghĩ xem, vì tiền mà cô ta không biết xấu hổ đến mức nào?”

Khuôn mặt đẹp trai của Cố Ngôn Triệt dần trở nên tái nhợt: “…Chuyện đó không phải đã được giải thích rồi sao?”

Lúc đó đúng là có nhiều tin đồn nói rằng tôi có mối quan hệ với ông chủ công ty, nhưng tôi đã báo cảnh sát và lên tiếng phủ nhận. Dù vậy, vẫn còn rất nhiều người không tin, nghĩ rằng tôi không trong sạch.

Diệp Ôn Ôn nhìn biểu cảm của Cố Ngôn Triệt, cảm thấy đây là cơ hội duy nhất để kéo cậu về phía mình.

Vì thế, cô nhìn thẳng vào mắt cậu ta, nói với vẻ chân thành: “Em chính mắt thấy.”

Cố Ngôn Triệt lặng đi, tất cả sắc mặt trên khuôn mặt cậu đều biến mất, cơ thể cậu bắt đầu run lên vì cảm xúc.

Diệp Ôn Ôn rất hài lòng với phản ứng của cậu.

Cô ta tiếp tục nói: “Em chính mắt thấy Giang Trúc Tâm dây dưa với ông ấy trong phòng làm việc, gọi ông ấy là ‘Sugar Daddy’…”

Nhưng cô ta chưa nói hết câu.

Bởi vì một cái tát trời giáng từ Cố Ngôn Triệt đã rơi xuống mặt cô ta.

Cố Ngôn Triệt trước giờ luôn để lại ấn tượng là một người nghệ sĩ, ngây thơ, dịu dàng.

Đây là lần đầu tiên cậu đánh người.

Diệp Ôn Ôn bị đánh choáng váng, tay ôm mặt, hét lên trong cơn hoảng loạn: “Em biết điều này khó chấp nhận, nhưng mọi chuyện đều do Giang Trúc Tâm làm! Sao anh có thể đánh em?”

Nhưng cậu không nói gì cả. Cậu chỉ nhìn cô ta, đôi mắt đỏ ngầu, tràn ngập phẫn nộ.

Một lúc lâu sau, cậu nghiến răng, thốt lên hai chữ: “Là cô.”

“Cái gì…?”

Diệp Ôn Ôn ngập ngừng, và đột nhiên nhận ra điều gì đó, toàn thân cô run rẩy khi nghĩ đến khả năng đáng sợ.

Những chi tiết cô ta vừa nói hoàn toàn khớp với những gì tin đồn ban đầu đưa ra. Nói cách khác, người tung tin đồn khi ấy chính là Diệp Ôn Ôn.

“Anh nghe em giải thích, em ghét cái cách Giang Trúc Tâm làm nên em mới báo tin cho truyền thông…”

“Báo tin, hay bịa chuyện?”

Cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra. Tôi mặc một chiếc váy dài màu hồng, bình thản bước vào.

Thật phiền, mà kịch này tôi dĩ nhiên phải có mặt khi đến cao trào mới đáng chứ nhỉ?

Diệp Ôn Ôn trừng mắt nhìn tôi, có chút sợ hãi.

Nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép cô ta rút lui, cô t chỉ còn cách đối đầu.

Cô ta ngẩng cao cổ, trừng mắt nhìn tôi: “Tôi nói đều là sự thật! Cô luôn là người như thế, hết bám ông chủ lại đến bám ông Cố, cả thế giới đều biết cô là loại phụ nữ không đứng đắn!”

Cô ta vừa nói xong thì một người khác cũng bước vào.

Đó là ông Cố.

Diệp Ôn Ôn chợt khựng lại, giọng yếu ớt: “Ý em không phải vậy, chắc chắn là Giang Trúc Tâm quyến rũ ông Cố, ông ấy chắc chắn không thèm để ý cô ta…”

Tôi ngắt lời cô ta, điềm nhiên nói: “Ôn Ôn, cách đây vài ngày người nói sẽ mua tám trăm tài khoản truyền thông để bôi xấu tôi, có phải là cô không? Bây giờ mọi thứ đã rõ ràng rồi.”

Tôi xoáy ánh mắt vào cô, và lạnh lùng nói: “Vậy nên, người đã hãm hại tôi chính là cô.”

“Là cô đã gửi tin giả cho các trang tin rồi trả tiền để nó lan truyền.”

Sự nghiệp của tôi suýt nữa đã bị hủy hoại bởi vụ việc ấy.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận