Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

1:55 chiều – 25/10/2024

01

Tôi tên là Tô Uyển Uyển, tôi luôn cảm thấy mình không giống với bố mẹ.

Bố mẹ đều có ngoại hình nổi bật, bố thì đẹp trai, mẹ thì xinh đẹp, thân hình lại hoàn hảo, anh trai lớn cũng cao ráo, khôi ngô tuấn tú. Chỉ có tôi, như viên đá tầm thường xen lẫn vào đống đá quý, sự khác biệt quá rõ ràng.

Vì vậy, khi tôi 13 tuổi, bảo mẫu Lý Tẩu nói tôi là con gái ruột của bà ta, tôi cũng không nghi ngờ gì nhiều. Chẳng có cảnh mẹ con đoàn tụ cảm động gì cả, bà ta trực tiếp đòi tiền tôi.

“Anh trai ruột của con sắp vào cấp ba, phải đóng phí bảo trợ. Sau này khi anh con thành công, vào làm việc trong công ty Tô thị, cũng có thể giúp đỡ con.”

Bà ta nói một hồi, tôi cuối cùng cũng hiểu được ý của bà ta.

Bà ta muốn tôi sau này lớn lên sẽ thao túng Tô thị, tốt nhất là chiếm đoạt tài sản của nhà họ Tô, mà chiếm đoạt xong tài sản đương nhiên là để cho anh trai ruột của tôi sử dụng.

Chỉ vài câu nói, tôi đã nghe ra được, bà ta chính là kiểu người trọng nam khinh nữ điển hình.

Ba câu thì có đến hai lần bà ta nói con gái không giữ được tiền, và hai lần nói phụ nữ phải có anh em giúp đỡ, phải dựa vào anh trai.

Tôi khẽ nhíu mày, nghĩ một lúc, bố mẹ nhà họ Tô đâu có nói như vậy. Họ luôn nói con gái phải học hành chăm chỉ, mỗi ngày đều tiến bộ, con gái và con trai đều như nhau, đều phải tự cường tự lập.

“Con không có tiền, con mới mười ba tuổi mà.”

Một đứa trẻ mười ba tuổi thì có thể có bao nhiêu tiền? Lý Tẩu không tin.

“Đừng tưởng rằng ta không biết, ông bà chủ mỗi tháng đều cho con tiền tiêu vặt, tiền lì xì và tiền sinh nhật mỗi năm, con đều để dành lại. Con không nghĩ xem, nếu không phải ta đã tráo thân phận của con với tiểu thư thực sự của nhà họ Tô, thì con làm gì có được những ngày tháng tốt đẹp như bây giờ?”

Bà ta đang đe dọa tôi, nếu tôi không đưa tiền, bà ta sẽ phanh phui tất cả, khiến tôi mất hết những ngày tốt đẹp này.

Bà ta nghĩ rằng tôi sẽ sợ hãi. Tôi đúng là có hơi sợ. Tôi đề nghị đi cùng bà ta về nhà xem thử.

“Con về làm gì, lỡ bị người khác phát hiện thì sao?”

“Nếu không về xem, làm sao con biết họ có chăm sóc tiểu thư thật tốt không?”

Lý Tẩu đồng ý, nhân dịp cuối tuần bố mẹ và anh trai tôi không có nhà, bà ta dẫn tôi về nhà của bà ta.

02

Nhà của Lý Tẩu ở trong một khu thành cũ, rất tồi tàn, sân rất rộng nhưng cũng rất đổ nát, bên trong chất đầy những thứ lộn xộn. Có một cô gái rất xinh đẹp nhưng mặc đồ rách rưới đang hì hục giặt quần áo.

Cô ấy tên là Lưu Doanh, có một người anh trai tên Lưu Cường. Cô ấy gầy gò, nhưng khuôn mặt lại rất đẹp, trong ánh mắt còn có chút kiên cường.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết cô ấy là con ruột của bố mẹ, cô ấy giống hệt mẹ tôi.

Xoẹt một cái. Có lẽ là quần áo đã quá cũ nên khi giặt bị rách. Lý Tẩu, người luôn tỏ ra hòa nhã ở nhà họ Tô, lập tức lao đến, giơ tay lên đánh.

“Tao đ//ánh chet cái đồ phá của này, suốt ngày chỉ biết làm hỏng đồ, nhà này có bao nhiêu tiền để mày phá hả?”

Cô gái ôm đầu, không nói một lời, chỉ im lặng nhìn tôi, như thể đang dò xét. Những trận đòn này đối với cô ấy đã trở thành chuyện thường ngày, cô ấy đã quen rồi.

Tôi bước tới giữ tay Lý Tẩu lại.

“Đừng đánh nữa.”

Lý Tẩu rất tức giận, nhưng vẫn cười nhạt: “Tiểu thư đừng quan tâm, con bé này bẩn thỉu lắm, không đánh thì không biết điều.”

Bẩn thỉu?

Tôi cũng lạnh mặt: “Bà còn muốn lấy tiền thì dừng tay ngay.”

Lý Tẩu lúc này mới dừng lại, nhưng vẫn lầm bầm mắng vài câu.

“Nếu không phải là tiểu thư cầu xin, hôm nay tao đã đ//ánh chet mày rồi. Loại mày đúng là số mệnh hèn mọn, nhìn xem, đây mới là tiểu thư thật, số mệnh cao quý suốt đời.”

Bà ta nói những lời này mà không hề thấy xấu hổ sao? Tôi chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

Sau đó, tôi gặp Lưu Cường, hắn ta nằm trong nhà chơi game trên điện thoại, mười lăm, mười sáu tuổi, trông rất vạm vỡ, khỏe mạnh, rõ ràng được ăn uống đầy đủ hơn Lưu Doanh.

Nhìn thấy tôi mặc quần áo sang trọng, trong mắt hắn ta tràn đầy tham lam. Tôi cũng gặp Lưu Vĩ, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trông rất đê tiện và lười biếng.

Khi thấy tôi, ánh mắt ông ta cũng đầy sự tham lam, thậm chí còn muốn lấy chiếc dây chuyền tôi đeo trên cổ, nhưng bị Lý Tẩu ngăn lại.

Lý Tẩu nói đó là quà của phu nhân, bây giờ mà đưa đi sẽ bị nghi ngờ, bảo ông ta chờ một thời gian nữa rồi sẽ mang tiền về.

Đây chính là bố mẹ ruột và anh trai ruột của tôi. Nhìn thấy tôi không có niềm vui, trong mắt họ chỉ có tiền.

Lý Tẩu không để tôi nhìn lâu, bà ta nhanh chóng dẫn tôi đi.

“Nhìn xem, cả nhà chúng ta đều nuôi dưỡng con để có cuộc sống tốt, con không thể vô ơn được. Mỗi tháng nhớ lấy tiền giúp đỡ, để chúng ta còn đổi sang một căn nhà tốt hơn.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Tôi im lặng, nói với bà ta rằng hãy đợi đã.

Rồi buổi tối, tôi vào phòng bố mẹ và kể hết mọi chuyện cho họ.

03

Bố mẹ bình tĩnh hơn tôi tưởng rất nhiều, thậm chí còn gọi cả anh trai lớn là Tô Trạch đến. Nhìn vẻ mặt của họ, tôi ngay lập tức hiểu ra.

“Mọi người đã biết từ lâu rằng ton không phải con ruột, đúng không?”

Tôi đã nghi ngờ rồi mà, nhà họ Tô ai cũng tinh anh, chỉ có mình tôi là kẻ ngốc, ngay cả tôi cũng nhận ra mình không giống con ruột, thì làm sao họ không nhận ra được?

Tô Trạch định nói gì đó nhưng lại thôi, bố mẹ hỏi tôi có đúng không. Tôi nói rằng cứ theo tôi về xem thì biết.

Tôi dẫn họ đến nhà họ Lưu, Lưu Doanh lại đang bị đánh, dường như là vì Lưu Cường thua game, mà đúng lúc Lưu Doanh gọi hắn ta ra ăn cơm, nên bị đánh.

Vệ sĩ nhà họ Tô giữ chặt Lưu Cường và Lưu Vĩ.

Giống như tôi đã nói, ngay khi nhìn thấy Lưu Doanh, họ lập tức biết cô ấy là con ruột của họ.

Cả gia đình nhà họ Lưu và Lý Tẩu đều bị khống chế, nhìn thấy những vết thương trên người Lưu Doanh, bố mẹ và Tô Trạch rất đau lòng, ôm cô ấy khóc nức nở.

Tôi đứng một bên, vừa buồn vừa thấy ngượng ngùng.

Lý Tẩu còn hét rằng bà ta đã nuôi dưỡng con cái nhà họ Tô bao nhiêu năm, đòi tiền cấp dưỡng, lại còn mắng tôi là đồ vong ân bội nghĩa.

Bọn họ nhìn tôi với ánh mắt hung ác, như thể muốn lột da, xé xác tôi ra.

“Sống trong nhà này không tốt, có lợi lộc gì cho mày, Tô Uyển Uyển, mày là kẻ ngốc, mày nghĩ rằng vạch trần chúng ta ra, họ sẽ còn giữ mày lại sao?”

Bố mẹ nhà họ Tô không thèm quan tâm đến lời nói của bọn họ. Tôi quỳ xuống ngay lập tức.

“Bố mẹ, xin hãy cho con ở lại thêm vài năm nữa, đợi đến khi con thi đậu đại học sẽ rời đi, tuyệt đối không bám víu vào mọi người. Những năm qua tiền cấp dưỡng con sẽ ghi nợ, sau này khi có tiền nhất định sẽ trả lại. Con có thể làm giúp việc trong nhà, con biết làm việc.”

Tôi nhất định sẽ không quay về nhà họ Lưu, nơi đó chẳng khác gì ổ sói cọp.

04

Bố mẹ nhà họ Tô đàm phán với gia đình nhà họ Lưu, họ không kiện tội bắt cóc, nhưng sẽ đưa cả tôi và Lưu Doanh về.

Gia đình nhà họ Lưu muốn tống tiền, họ nói rằng hai đứa con gái thì phải để lại một đứa.

Họ nghĩ bố mẹ nhà họ Tô thương tôi nên muốn tống tiền, nhưng họ chẳng hề quan tâm đến tình cảnh của tôi.

Tôi đứng bên cạnh, cúi đầu khóc. Bố mẹ ruột của tôi, lại là những kẻ vô liêm sỉ như vậy.

“Dù các người có kiện chúng tôi tội bắt cóc, cũng chẳng có bằng chứng, dù sao thì cũng chỉ là sự cố bế nhầm trong bệnh viện.”

Tôi vừa khóc vừa giận dữ hét lên: “Một bệnh viện tư và một bệnh viện công, làm sao có thể bế nhầm, các người nghĩ mọi người đều là kẻ ngốc sao?”

Tô Trạch nhìn tôi một cái, ánh mắt khó hiểu.

Biết tôi không phải con ruột, lại còn có bố mẹ như vậy, anh ấy chắc chắn rất ghét tôi, đúng không?

Dù sao, tôi cũng có gen xấu xa như vậy.

Bố mẹ nhà họ Tô cũng đưa ra bằng chứng, đó là đoạn video giám sát trong bếp khi Lý Tẩu nói chuyện với tôi.

Trong đó, rõ ràng bà ta đã thừa nhận việc mình đã tráo đổi tôi và Lưu Doanh. Lý Tẩu và tôi đều vô cùng kinh ngạc.

Hóa ra, dù tôi có báo cáo hay không, họ đã biết hết mọi chuyện. Cuối cùng, để tránh vào tù, gia đình nhà họ Lưu đành phải thỏa hiệp.

Tôi theo họ trở về nhà họ Tô, lòng đầy lo lắng, rồi bước vào phòng mình, định lấy những đồ dùng học tập và quần áo đơn giản ra ngoài.

Những thứ ở trong đây đều là của Lưu Doanh, không, phải gọi là Tô Doanh, chứ không phải của tôi.

Nhưng bố mẹ bước lên, ôm chặt lấy tôi: “Uyển Uyển, con là đứa trẻ tốt mà chúng ta đã nuôi dưỡng, mãi mãi là con của chúng ta. Con không cần phải chuyển đi, cũng không cần phải làm bảo mẫu gì cả, chúng ta sẽ nuôi con trưởng thành.”

Tô Trạch đứng phía sau im lặng nhìn tôi, nhưng anh ấy cũng gật đầu. Tôi vừa khóc vừa nói cảm ơn, xin lỗi.

Ngoài những lời đó, tôi không biết phải nói gì thêm. Tô Doanh đứng ở cửa, nhìn chúng tôi khóc, nét mặt vẫn bình thản.

Tôi nghĩ, cô ấy chắc hẳn rất hận tôi, cô ấy nên hận tôi, bất kể là cố ý hay vô ý, tôi đã chiếm lấy cuộc sống của cô ấy, danh phận tiểu thư nhà họ Tô suốt mười ba năm.

Tôi sống ở nhà họ Tô, sung sướng, không phải làm gì, trong khi cô ấy ở nhà họ Lưu bị đánh, bị mắng, còn phải phục vụ hai gã đàn ông ấy đến kiệt sức.

Nghĩ đến thôi cũng đã thấy giận.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận