“Nàng chính là Thạch cô, con gái của Thạch ông Thạch bà?”
Vua nhìn cô Ngải không tin nổi, Thạch ông Thạch bà năm nay đã một trăm năm
mươi tuổi, theo lẽ thường con gái họ không thể trẻ trung cỡ mười tám đôi mươi thế này được. Bảo là cháu chắt gì thì còn tin.
“Bẩm bệ hạ, vâng, cha mẹ tuổi đã cao mới sinh hạ được tiểu nữ.” – Cô Ngải
đáp, ai hỏi cô cũng trả lời vậy để tránh phiền phức cho Thạch ông Thạch
bà.
Vua à một tiếng, tuổi đã
cao mới sinh được một mụn con gái, thế thì cô con gái này hẳn được Thạch ông Thạch bà rất cưng chiều. Cảnh Dương được các quan trong triều nhắm
cho con gái mình rất nhiều, vốn vua còn định cố chấp giới thiệu cho cậu
vài cô, xem tình hình này chắc phải từ bỏ ý định rồi.
Con gái yêu quý của Thạch ông Thạch bà, sao có thể chung chồng với kẻ khác được chứ!
Đêm đó vua giữ Cảnh Dương và cô Ngải ở lại trong cung, cho họ nghỉ tại một
gian điện xa hoa, chuyên dùng cho vương tôn quý tộc. Cô Ngải lo xoắn
xuýt, đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung một phòng!
Bởi cậu lúc nào cũng tôn trọng cô, năm lần bảy lượt bày tỏ muốn cưới cô,
nhưng cô chưa đồng ý thì cậu không hề quá phận một tí gì, ở phủ trạng
nguyên hay đi ra ngoài cũng đều ở hai phòng riêng cạnh nhau.
Chục cô cung nữ xinh đẹp thướt tha, đi ra đi vào chuẩn bị nước thơm để tắm
cho cô Ngải. Cô không quen để người khác hầu hạ, nói họ ra ngoài hết đi, thì cung nữ nói:
“Lệnh của trạng nguyên, chúng nô tì không dám cãi.”
Hai má cô Ngải hồng hồng, cậu sai họ làm cái này, tính chơi trò gì đây?
“Cái… cái thùng này lớn quá, không cần thiết đâu…”
Cung nữ bưng cái thùng tắm rất to đem vào, thấy cô Ngải mặt đỏ lợi hại nói
năng ấp úng, khẽ cười nói: “Thạch cô, không lớn quá đâu, vừa vặn đủ cho
hai người.”
Cô Ngải không nhịn
nổi nữa dứt khoát đuổi hết cung nữ ra ngoài, ý họ nói cái thùng này là
để tắm uyên ương, cô đâu có ngốc mà không hiểu. Chỉ là, sao cậu dám lớn
gan chơi trò này ngay trong cung chứ?
Thời gian trôi qua chừng một khắc thôi mà đối với cô dài như cả thế kỉ vậy,
chưa ngồi vào tắm mà cả người cô đã ướt sũng đầm đìa mồ hôi rồi. Tiếng
bước chân trầm ổn vang lên ngoài hành lang, các cung nữ bên ngoài đồng
thanh chào hỏi: “Trạng nguyên đã về.”
Cô Ngải ở bên trong mướt hết cả mồ hôi, cậu về nhanh vậy, cô chưa kịp
chuẩn bị tâm lý gì! Luống cuống thế nào mà cô ngã cái oạch vào trong
thùng tắm, tiếng nước tùm tùm rất lớn vọng ra bên ngoài.
“Chuyện gì thế?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCảnh Dương biến sắc phi xộc vào phòng, chỉ thấy cô Ngải chật vật lặn ngụp
trong thùng nước thơm chứa đầy hoa. Thân hình cao lớn của cậu như một
mũi tên vọt qua, thoáng chốc đã nhấc cô Ngải lên ôm gọn gàng trong lòng.
“Phụt… khụ khụ khụ…”
Cô Ngải cúi gập người kho liên hồi, hết ho vì sặc nước rồi lại ho vì lồng
ngực rắn chắc đã đập vào mắt cô từ bao giờ. Cô cũng chưa kịp nhìn xem
bản thân mình vừa ngã vào nước, cả người ướt nhẹp, khi nãy còn bị đám
cung nữ bắt mặc vào bộ đồ rất mỏng, bây giờ nó đã dính sát trên người
cô, không che đậy được cái gì.
“Khụ khụ khụ…”
Cô Ngải chỉ biết ho khù khụ để bớt đi sự ngượng ngùng, cô chui tọt khỏi
lòng cậu, chạy đến bên bàn trà, rót một chén thật lớn ngửa cổ uống sạch: “Uống miếng nước cho bớt ho.”
“Đó là rượu.”
Đôi môi cậu khô khốc mấp máy nhắc nhở từ đằng sau, cô trốn quá nhanh cũng
không kịp nhìn thấy yết hầu cậu đang chuyển động nuốt nước bọt. Chén
rượu cay nồng trôi xuống cổ, đầu óc cô Ngải mụ mị đi mấy phần.
Cậu thở dài đi tới đỡ lấy cô: “Có sao không?”
“Không, không sao…”
Miệng cô nói không sao nhưng hai má đã đỏ hồng, ngón tay tóm chặt lấy hai vai cậu. Đầu óc cô càng lúc càng mụ mị, khuôn mặt anh tuấn trước mặt cô có
một sức hút không cưỡng lại được.
“Chạy thôi!”
Cung nữ bên ngoài chạy biến mất tiêu, đừng hỏi tại sao trên bàn trà lại tự
dưng có bình rượu, đây là rượu vua ngự ban, hai người nhất định phải
uống.
Bên ngoài trăng thanh gió mát, trong phòng thoang thoảng mùi hương hoa sen cùng tinh dầu rất dễ
chịu. Cô Ngải sau khi tỉnh rượu, dụi mắt tỉnh dậy, nhìn thật kỹ khuôn
mặt người nằm bên cạnh, đúng là xấu hổ không dám ló đầu ra khỏi chăn. Cô cố lắm mới thoát khỏi cánh tay rắn chắc của cậu, dậy mặc lại quần áo,
cổ họng khát khô mà tìm mãi trong phòng chẳng có một giọt nước hay trà
nào cả.
“Có ai không? Cho tôi chút nước được không?”
Cung nữ đã chạy hết từ lâu, không còn ai ở gần đó, nhất thời chưa nghe thấy
cô gọi. Cô đành khoác thêm áo choàng, tay cầm bình trà mở cửa bước ra,
vừa ló người ra ngoài đã thấy rùng mình. Đúng là gió đầu hạ vẫn còn hơi
lạnh, nhưng thế này hơi lạnh quá thì phải.
“Ối, Thạch cô sao không vào ngủ đi? Trời vẫn còn chưa sáng mà.” – Một tên
thái giám gác đêm thấy cô đứng ngơ ngác trước cửa thì vội chạy qua hỏi
han.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.