Lúc cô Ngải được Cảnh Dương thu nhận, cô Hồng Ngọc không trở về nhà mà cũng được quận chúa nhận làm hầu gái, cô đã cho con Sen về nhà truyền tin,
ai cũng biết hiện tại hai cô đang làm hầu gái ở hai phủ khác nhau. Vậy
mà bà Hai khóc lóc ầm ĩ như thể cô Ngải có liên quan đến cái chết của cô Hồng Ngọc vậy.
“Bà im đi, nói
bậy bạ cái gì thế? Con gái bà dám g.iết chết quận chúa nhà người ta đấy! Quan quân chưa cho gô cổ cả nhà này đi đã là may lắm rồi!” – Cụ Lý quát bà Hai, bây giờ cụ chỉ còn mỗi đứa con gái lớn này làm hi vọng thôi, dù có không ưa nó đến mấy cụ cũng phải cố mà bảo vệ nó.
Vụ án khép lại chóng vánh, quan phủ kết luận cô Hồng Ngọc hại chết chủ của mình, nhưng kẻ thực sự g.iết chết ả vẫn còn là một bí ẩn.
Trịnh quận công cho người âm thầm hỏi han những đạo sĩ mà Trịnh Uyển đã đi
tìm. Đáng tiếc ả tìm tới ai cũng bị người ta đuổi đi nên không tra ra
được cái gì hết. Ông ta đành lén đi tìm thầy đồng trong dân gian, hỏi về cái hình vẽ ngôi sao bằng máu kỳ quái kia. Thầy đồng nói:
“Chuyện này đích thực là kỳ lạ, xem chừng là con gái ông lỡ đắc tội với ai có
thân phận và lai lịch lớn rồi. Ta chỉ có thể gọi hồn cô ấy về, biết đâu
có chút manh mối. Còn nếu biết được thân phận lai lịch kia là ai, tuỳ
ông quyết định chứ ta cũng không dám đắc tội đâu.”
Thầy làm lễ gọi hồn cả ngày trời cũng không gọi được hồn Trịnh Uyển về.
“Rất kỳ lạ, linh hồn cô ấy có vẻ không còn tồn tại trên đời này nữa.”
“Sao có thể được? Nó vừa mới chết được có mấy ngày mà!” – Trịnh quận công sợ run cả người.
“Có thể cô ấy đã siêu thoát, cũng có thể linh hồn đã bị thế lực nào đó bắt
đi. Nhưng chết khó coi thế này thì khẳng định là linh hồn không cam tâm
đi siêu thoát nhanh thế được, khả năng thứ hai là nhiều hơn đấy.” – Thầy nói.
“Thế lực kia có thể rất lợi hại, thứ lỗi ta không giúp được tiếp đâu.”
Trịnh quận công ngỡ ngàng nhìn thầy đồng đóng cửa đuổi khách, ông ta không
cam tâm đi tìm rất nhiều thầy đồng trong dân gian khác, nhưng đều nhận
được kết quả tương tự.
Lâm vào
đường cùng, Trịnh quận công nghĩ đến một người, nghiến răng ken két hận
thấu xương: “Cảnh Dương, chẳng lẽ là ngươi? Ngươi không muốn nhận đứa
trẻ trong bụng con gái ta nên mới tìm đạo sĩ hại nó? Đáng tiếc ta không
bằng không chứng, nếu thật như thế ta quyết liều cái mạng già này với
ngươi!”
Ngày hôm đó trời âm u,
mây đen giăng kín cả bầu trời. Cả ngày không có nổi một tia ánh mặt trời nào lọt được xuống đất, mưa rả rích trút xuống không ngừng. Ban ngày mà trời tối thui như ban đêm, dân chúng kháo nhau rằng ngày tận thế đến
rồi. Không một ai dám ra đường, dân không dám ra đồng làm, các cửa tiệm
buôn bán cũng đóng cửa hết.
Nơi biên giới, sau mấy ngày trời tìm kiếm vất vả, cuối cùng Cảnh Dương cũng tìm được hang ổ của Sa Hãn, nơi hắn lẩn trốn. Một trận quyết đấu không
thể tránh khỏi.
Đây chính là nguyên nhân ngày hôm đó trời âm u như sắp sập xuống đất khiến dân chúng sợ hãi.
Suốt mấy ngày qua, Sa Hãn ngày thì lẩn trốn, đêm thì đi bắt thú rừng để ăn
thịt. Hắn phải tranh thủ lúc này, vì ban đêm Cảnh Dương phải trở về bảo
vệ cô Ngải và những người còn lại.
Sa Hãn không ít lần nghĩ đến việc đi chém hết mấy người sống kia, để họ
đều biến thành tang thi giống hắn. Nhưng có cậu Cảnh Dương bảo vệ nên
hắn không tiếp cận được dù chỉ nửa bước. Tay cầm kiếm thuận của hắn đã
bị cậu chém đứt, hắn phải rất vất vả để làm quen với việc cầm kiếm bằng
tay kia.
“Kết thúc đi. Ngươi không thắng được ta đâu.”
Cảnh Dương nhàn nhạt mở miệng, khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ mệt mỏi sau bao ngày
bới tung khu rừng tìm Sa Hãn, đôi mắt cậu đỏ lên tràn ngập sát khí.
“Yaaaa!”
Sa Hãn không đáp lại câu nào mà cứ thể xông lên chém g.iết, trong đầu hắn
chỉ có chấp niệm phải thắng bằng được Cảnh Dương, nào có quan tâm cái gì khác. Tà kiếm của hắn mấy ngày nay không được ăn máu người nào cả, chỉ
được ăn máu thú rừng nên độ khát máu của nó càng tăng cao.
Nó cùng chủ nhân của mình điên cuồng đâm chém, cây cối trong rừng từ cây
bé đến cây to, cây cổ thụ gì cũng đều bị chém cho tơi tả đổ ầm ầm. Hai
bên đánh nhau tạo thành một cơn bão cực lớn quét bay mọi thứ.
“Gió lớn quá! Liệu chúng ta có chống đỡ được không đây?”
Gió lớn đã tràn về phía đám người cô Ngải, cô cắn răng nói:
“Không đỡ được cũng phải đỡ! Nếu không đánh thắng được con quái vật đó thì tất cả chúng ta sớm muộn cũng phải chết!”
Thấy cô là một người con gái chân yếu tay mềm mà còn dũng cảm như vậy, ai
nấy cũng cảm phục, kiên cường làm tiếp việc của mình. Cậu Cảnh Dương đã
dặn họ đi chặt cây rừng dựng nhà thật chắc chắn vì sẽ không tránh khỏi
một cơn bão lớn xuất hiện.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.