“Sa Hãn tướng quân, một trăm năm rồi, kẻ thù của ngài tự do tự tại trẻ mãi
không già, còn ngài lại biến thành bộ dạng này, thật thương xót.”
Sa Hãn là kẻ thù lớn nhất của Cảnh Dương, năm xưa hắn đánh với Cảnh Dương trận nào đều thua trận nấy.
Hắn cay cú vô cùng, nghi ngờ có phải thanh kiếm của Cảnh Dương là một bảo
vật trăm trận trăm thắng hay không. Hắn nảy ra ý định biến thanh kiếm
của mình thành một bảo vật còn ghê gớm hơn thế.
Hắn tìm một đạo sĩ, tên này nuôi âm binh, dùng linh hồn của những người đã
chết dưới thanh kiếm của Sa Hãn, đem tất cả oán khí của họ luyện nên
thanh kiếm chứa lời nguyền, ai bị nó chém vào nếu đầu vẫn còn trên cổ
thì sẽ biến thành tang thi. Và phải cho nó ăn mỗi ngày, nếu không cho ăn thì nó sẽ tự đi g.iết người để kiếm cái ăn, bởi thức ăn của nó là máu.
Việc bất nhân bất nghĩa, trái ý trời như vậy, kẻ luyện tà thuật tất không
tránh khỏi bị tà thuật quật chết. Tay đạo sĩ bị đoàn âm binh mình nuôi
bóp chết, không có sự trợ giúp của tà thuật, Sa Hãn một lần nữa lại bị
Cảnh Dương đánh bại, thanh kiếm của hắn đem đi cất xó. Không được cho
ăn, nó tự đi tìm thức ăn, chém chết chính chủ nhân của mình, khiến Sa
Hãn biến thành một con tang thi gớm ghiếc.
Cảnh Dương nhận ra thanh kiếm của hắn chính là một mối hoạ, cậu đã tìm đạo
sĩ trấn yểm cả Sa Hãn và thanh kiếm. Đêm ấy cậu nằm mơ thấy một người
khổng lồ to lớn, trên người toàn là vết thương. Nếu nhìn kĩ có thể thấy
người khổng lồ này là do vô số khuôn mặt người lính chết trận ghép lại
mà thành.
“Kẻ thù của ngươi đã
chết, nhưng lưỡi kiếm của ngươi cũng chém g.iết lấy mạng vô số người,
ngươi cũng phải bị trừng phạt. Một trăm năm nữa Sa Hãn sẽ đội mồ sống
dậy, trong vòng một trăm năm này ngươi không thể chết, ngươi phải sống
đến lúc đó để ngăn chặn hắn tàn sát dân chúng. Linh hồn những người đã
chết dưới tay ngươi sẽ luôn hiện về dằn vặt ngươi.”
“Sa Hãn tướng quân, một trăm năm rồi, kẻ thù của ngài tự do tự tại trẻ mãi
không già, còn ngài lại biến thành bộ dạng này, thật thương xót.”
Nghe Tôn Túc Tử nói lời khiêu khích, cái xác khô của Sa Hãn mặt mũi ngũ quan đã phân huỷ, chẳng nhìn ra đâu là mắt mũi miệng, nhưng vẫn có một giọng nói ồm ồm cất lên:
“Ngày tàn của hắn sắp đến rồi.”
Sa Hãn nhặt thanh kiếm máu lên, hắn ngông cuồng múa vài đường, tức thì thú rừng chim muông trong rừng đều sợ hãi chạy trốn tán loạn. Hắn ngẩng lên trừng trừng nhìn rồi phóng một phát, một con chim đáng thương bị lưỡi
kiếm xuyên qua, rụng xuống đất, máu thịt lẫn lộn.
Sa Hãn hung hăng nhặt con chim lên, cũng chẳng vặt lông làm sạch gì, cứ
thế nhét hết đống máu thịt be bét vào miệng nhai nuốt. Tôn Túc Tử thoáng rùng mình kinh sợ, tên này nếu đấu với Cảnh Dương hẳn sẽ là một trận
trời long đất lở. Lão tham vọng Sa Hãn sẽ đánh bại Cảnh Dương, để lão
còn thu phục cậu về làm âm binh của lão.
Còn Sa Hãn, hắn cần một đạo sĩ giúp hắn điều khiển âm binh ra trận, lão tự tin rằng tên này sẽ không dám làm hại mình.
Đêm đến, đoàn người Cảnh Dương dừng lại dựng lều nghỉ qua đêm. Cả đoàn họ
có hai mươi ba người: cậu, cô Ngải, Hoàng Khải và hai mươi người lính.
Mấy người lính đốt lửa nướng thịt thú rừng săn được trên đường đi.
“Cậu ăn chút đi, cả ngày hôm nay cậu chưa ăn gì cả.”
Hoàng Khải đưa đến một con thỏ vừa nướng xong, Cảnh Dương lại quay đi, ánh mắt trầm ngâm nhìn về một phía nào đó:
“Đưa cho Ngải ăn đi.”
“Cô ấy đang ăn rồi, cậu ăn đi, hôm nay các anh em săn được rất nhiều thú.”
Đôi lông mày của Cảnh Dương nhíu chặt, cậu giơ tay chỉ một đàn chim đang dáo dác bay:
“Có thấy đàn chim kia không? Chúng bay rất vội vã, có vẻ đang sợ hãi chạy trốn cái gì đó.”
Tất cả mọi người đều gật gù đồng ý.
“Ngày hôm nay chúng ta săn được rất nhiều thú, không bình thường chút nào cả. Dường như tất cả thú rừng đều từ nơi khác kéo nhau chạy đến đây.”
“Đúng nhỉ, lạ thật, chẳng lẽ phía trước cháy rừng, khiến bọn chúng sợ bỏ chạy mất? Nhiều thú thế này chứng tỏ khu rừng đó rất lớn, mà nếu cháy lớn
thì chúng ta cũng phải nhìn thấy lửa cháy chứ, lạ thật.”
Cảnh Dương đứng dậy, đi qua chỗ cô Ngải đang ngồi. Cậu chăm chú nhìn cô một
lúc, rồi bất ngờ vòng tay ôm cô thật chặt. Cô Ngải giật mình nhưng vẫn
như cũ chỉ ngồi im như con rối, không giãy giụa cũng chẳng đẩy cậu ra.
“Chuyến đi này nguy hiểm, cô phải bình an vô sự, trở về còn làm vợ tôi.”
Mấy người lính ngượng ngùng quay đi, Hoàng Khải mở miệng than thở:
“Tôi tưởng cậu sẽ lấy Trịnh Uyển chứ, giờ lại nói cưới cô ấy! Cậu chọn một
thôi, hai người họ không chung chồng được đâu! Ả sẽ hành hạ cô Ngải chết mất!”
“Tôi chưa bao giờ nói sẽ cưới Trịnh Uyển.” – Cảnh Dương nói, ánh mắt quả quyết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.