“Aaaa!” – Cô Ngải đâu thể ngờ mụ lại dám làm vậy, rốt cuộc mụ là ai, vì sao lại bất chấp mạng sống của mình chỉ để hại cô như thế!
Từ xác bà Mẹo tách ra một hồn ma, là ả ma nữ trong hồ sen. Khuôn mặt ả cau có, con mụ này đúng là vô tích sự, một đứa con gái trói gà không chặt
như Thị Ngải mà mụ mãi vẫn không xử lý được, buộc lòng ả phải tự mình ra tay, thoát khỏi xác Trịnh Uyển, đến nhập vào người mụ. Mới đầu ả muốn
cô Ngải chết, nhưng rồi lại thay đổi ý định: đổ oan cho cô Ngải tội
g.iết người, để xem cậu Cảnh Dương còn bênh vực nổi cho một kẻ g.iết
người hay không.
Cô Ngải đã bị
che mắt âm dương nên không nhìn thấy ả. Sau giây phút hoảng loạn ban
đầu, cô Ngải nhận ra mình đã xong rồi. Người này ở đâu chạy đến chết
trong phòng cô, ai mà không nghĩ là cô g.iết bà ta chứ! Không được, cô
phải đi tìm cậu! Chỉ có người công tư phân minh như cậu mới cứu được cô
lúc này!
Cô Ngải vừa đặt chân ra khỏi cửa, bỗng hàng loạt tiếng la ó vang lên phẫn nộ:
“Đồ đàn bà độc ác! G.iết người rồi tính bỏ trốn sao?”
Những người hầu trong Cảnh Gia Trang đã tụ tập trước cửa từ bao giờ, mỗi
người một câu mắng chửi cô Ngải. Một cái miệng không thể nào nói lại một trăm cái, cô Ngải bị một đám người bao vây giữ lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Cảnh Dương đã trở về, khuôn mặt hơi lấm lem vì dính khói lửa, nhưng không
làm giảm đi khí chất lạnh lùng cùng vẻ anh tuấn của cậu. Trông thấy bóng dáng quen thuộc bị một đám người bao vây, tim cậu bỗng đập nhanh như
đánh trống, sợ có chuyện chẳng lành xảy ra với cô rồi!
Cô Ngải vừa trông thấy khuôn mặt cậu từ xa, uất ức vô cùng, cô kêu lên:
“Cậu ơi, cứu em với! Em bị oan! Em không có g.iết người!”
Nghe thấy mấy chữ “bị oan”, “g.iết người”, khuôn mặt Cảnh Dương trầm xuống, bước chân sải đi như bay về phía cô Ngải.
“Cậu chủ, cô Ngải đã g.iết bà Mẹo!”
“Cậu chủ, bà Mẹo chết trong phòng cô Ngải, chính là cô ta!”
“Cậu chủ, cậu phải trả lại công bằng cho bà Mẹo!”
Những người hầu nhao nhao lên tố cáo cô Ngải, vừa mới mấy hôm trước có một cô gái mặt thì xấu nhưng thích ăn mặc loè loẹt đến đây, canh lúc Đinh lão
có việc ra ngoài, cho bọn họ mỗi người một nén bạc, sai họ làm việc. Đại khái là mụ Mẹo sẽ xảy ra tranh chấp với một người nào đó sắp tới đây,
việc của họ là cãi sống cãi chết phải bênh mụ Mẹo. Một tên đàn ông lực
điền túm chặt hai tay cô Ngải quặt về đằng sau, Cảnh Dương bắn một ánh
mắt sắc lạnh qua:
“Ngươi là chủ ở đây à?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetGã lực điền sợ quá vội thả tay ra. Khuôn mặt cậu chủ lúc này y như ác ma
chui từ dưới địa ngục lên đòi mạng vậy. Gã thà nhìn cái mặt chết trợn
ngược mắt của mụ Mẹo kia, còn hơn là phải nhìn khuôn mặt đáng sợ của
cậu!
“Người chết là ai?”
“Bẩm cậu, người chết là vợ của Trần Mẹo, bị bán vào đây làm nô tì.” – Đinh
lão đáp, vụ của Trần Mẹo do đích thân cậu chủ xử nên lão cũng có biết.
“Hung khí là một con dao cắt cỏ dài ba tấc, nhân chứng không có. Cô Ngải khai lúc xảy ra án mạng chỉ có mình cô và mụ Mẹo ở trong phòng. Mụ cầm con
dao xông vào muốn hành hung cô Ngải, hai người xảy ra xô xát rồi mụ Mẹo
tự lấy dao đâm chính mình chết.”
“Vô lý, có ai lại tự mình đâm chết mình chứ! Cô Ngải có thù oán với mụ Mẹo nên âm mưu g.iết mụ thì có!”
Đám người hầu lại nhao nhao lên phản đối. Không ai để ý cạnh xác mụ Mẹo
đang có một dòng chữ đỏ tươi được viết bằng máu từ từ hiện ra.
“Các người nói láo! Tôi còn không biết bà ta là ai, sao lại vô duyên vô cớ g.iết bà ta được chứ!”
Đám người hầu im bặt, họ đều nhận tiền làm việc nên khi bất ngờ bị hỏi
ngược lại, họ ấp úng không biết đáp sao. Một người trong số đó vội la
lên:
“Thì… thì cô đang giả vờ không biết! Mụ Mẹo kể với chúng tôi trước đây mụ là vợ của quan huyện,
cô cướp chồng của mụ, hại mụ tan cửa nát nhà! Cô âm mưu g.iết mụ vì thù
oán riêng…”
Người nọ đang nói liền im bặt vì bị một đôi mắt sắc lạnh như vuốt chim ưng nhìn tới.
“Cắt lưỡi hắn.” – Cảnh Dương nhàn nhạt mở miệng.
“Dạ, cậu bảo cắt… cắt…” – Đinh lão toát mồ hôi hột, cậu chủ chưa bao giờ tàn nhẫn với người hầu như thế này.
Cảnh Dương cho Hoàng Khải một ánh mắt, anh là bạn thân cũng là cấp dưới của
cậu, quen biết nhau đã lâu nên rất hiểu ý nhau. Hoàng Khải kéo gã kia đi như kéo một con lợn, nói là đi cắt lưỡi nhưng thực ra là đi thẩm vấn
lấy lời khai.
“Còn kẻ nào không tận mắt chứng kiến nhưng cứ thích làm nhân chứng thì bước hết lên đây.”
Một câu này của Cảnh Dương khiến đám người ba hoa chích choè khi nãy giờ
ngoan ngoãn câm miệng hết. Cậu bước đến, cầm chiếc khăn tay lót vào tay
mụ Mẹo, nhấc lên xem xét. Tức thì dòng chữ máu hiện lên trước con mắt
trợn trừng của tất cả mọi người.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.