“Cảnh Dương…..”
Trịnh Uyển bước vào, ánh mắt ả nhìn chằm chằm vào Cảnh Dương, bặm môi tỏ vẻ
ấm ức. Đường đường là tiểu thư nhà quyền quý nhưng ả không cần thể diện, nằng nặc đòi đi làm hầu gái của cậu. Ả lấy cái chết ra để ép Trịnh quận công đồng ý cho ả đến đây.
“Cơn gió nào thổi quận chúa đến đây? Cảnh Dương có việc phải vào triều, thứ lỗi không tiếp đãi quận chúa được.”
Hoàng Khải và mấy người gia đinh nghe vậy cười phụt, mới vừa nãy còn “tối nay tôi ở nhà ăn cơm với Ngải”, thấy vị này đến thì lại lấy cớ chuồn đi.
Còn cô Ngải, từ giây phút nhìn thấy Trịnh quận chúa, cô đã chết sững
đứng như trời trồng. Cô quận chúa này sao lại có khuôn mặt giống y đúc
với ả ma nữ kia vậy? Hay vốn dĩ chính là ả?
“Cảnh Dương, con gái ta có chỗ nào không tốt, sao cậu phải tránh nó như tránh tà vậy? Theo lão già này biết thì tối nay thánh thượng không có việc gì gọi cậu vào triều cả!”
Một
người đàn ông trung niên bước vào với khuôn mặt đằng đằng sát khí, giọng nói sang sảng. Lão liếc nhìn cô Ngải bằng nửa con mắt:
“Chẳng lẽ con gái ta lại không bằng nổi loại con gái thấp kém này?”
Lão vừa dứt lời, không khí xung quanh lập tức rét lạnh đi mấy phần. Khuôn
mặt Cảnh Dương âm u như nổi bão: “Quận công xin hãy cẩn trọng lời nói
của mình!”
“Cảnh Dương, thôi
vậy, cậu cứ nhận quận chúa vào ở trong phủ thì có làm sao? Nhà họ Trịnh
người ta là thế gia trăm năm, cậu không đắc tội được đâu! Cũng chỉ là
vào làm hầu gái thôi mà, đâu đã phải cưới làm vợ đâu!”
Hoàng Khải vội nói nhỏ khuyên nhủ, nhìn ánh mắt anh xem ra cũng không ưa hai
cha con nhà này lắm. Trịnh Uyển đắc ý cười khẩy, chỉ cần được vào phủ,
kể cả có làm con hầu, ả thiếu gì cơ hội leo lên giường của cậu chứ?
Cảnh Dương vẫn mang khuôn mặt u ám quay sang nhìn cô Ngải, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Cô Ngải vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, sao lại phải xin lỗi cô? Cậu sợ cô buồn
sao? Cô chỉ là người hầu của cậu thôi, cậu có yêu ai cưới ai làm gì đến
lượt cô xen vào chứ? Cô chỉ lo nếu Trịnh Uyển chính là ả ma nữ nọ, thì ả sẽ gây chuyện chẳng lành trong phủ này.
Mấy người gia đinh đi chuẩn bị phòng cho Trịnh Uyển, không dám sơ sót cái
gì. Ả hài lòng bỏ đi, lúc đi ngang qua cô Ngải, ả mấp máy môi nói với
cô: “Con tiện nhân mày chờ đấy.”
Lại nói cô Hồng Ngọc bị đánh trượt tức tưởi bỏ về, cứ tưởng cô khăn gói về
nhà với mẹ cha, thì lúc bước ra cô lại gặp cha con Trịnh Uyển. Ả biết cô là em gái cùng cha khác mẹ của cô Ngải, bèn cất giọng dụ dỗ:
“Mày có ghét con Ngải không?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCô Hồng Ngọc chưa được gặp người có quyền thế như vậy bao giờ, cô sợ run
rẩy không dám nói. Nhưng ánh mắt cô hậm hực đỏ au đã nói thay câu trả
lời. Trịnh Uyển cười nói:
“Thế
thì mày phải nghe tao. Bây giờ mày chờ ở đây, tí nữa cha tao về mày đi
theo ông ấy về phủ nhà tao. Nhà tao cho mày ăn ngon mặc đẹp, còn giúp
mày trả thù con Ngải nữa, đổi lại tao nói cái gì mày phải làm theo cái
đó!”
Cô Hồng Ngọc đồng ý không cần suy nghĩ.
Đêm đến, Trịnh Uyển cùng con hầu gái của ả đi qua phòng cô Ngải nói xiên
nói xỏ chán chê rồi mới chịu đi về ngủ. Con Bé hậm hực chờ ả đi rồi chạy ra cửa đốt cái gì rồi múa máy tay chân. Cô Ngải phì cười:
“Bé làm gì đấy?”
“Đốt xua vía.” – Con Bé trả lời – “Con ả này đáng ghét quá, cô chịu được chứ em không thể nào nhịn nổi nữa rồi!”
Cô Ngải cười xoa đầu nó nhưng vẫn cẩn thận nhìn trước ngó sau. Nếu để ai
nhìn thấy thì không hay, ả lại có cớ để kiếm chuyện với cô. Hai chủ tớ
quay vào chuẩn bị đi ngủ, vừa đặt lưng xuống lại nghe thấy ai gõ cửa.
“Cô còn chuyện gì nữa?”
Cô Ngải mở cửa, nhìn thoáng qua khuôn mặt kênh kiệu của Trịnh Uyển. Ả ta
cười cười đưa ngón tay lên miệng liếm liếm: “Cô Ngải quên tôi nhanh
thế?”
“Cô ơi, ngủ thôi! Cô còn đứng đó nói chuyện với ai thế?” – Con Bé ở trong khó hiểu nhìn ra.
Cô Ngải vừa kịp nhận ra ả này không phải Trịnh Uyển mà đích thực là hồn
con ma nữ nọ, thì ả đã biến mất từ bao giờ. Chỉ kịp nghe ả ngông cuồng
bỏ lại một câu:
“Đêm nay trong phủ này sẽ có một người chết.”
Ả muốn làm gì chứ?
Cô Ngải lo lắng không thôi, trong phủ này kể ra thì cũng không có nhiều
người, cô nghĩ đi nghĩ lại, nếu bảo ả có thù oán với ai nhất thì chắc
chắn là cô rồi. Không lẽ đêm nay ả sẽ ra tay với cô…
“Không có ai, em ngủ đi Bé.”
Cô Ngải tim đập liên hồi lên giường nằm, nhưng không ngủ được. Không được, cô phải đi báo với cậu chủ! Bất kể ả có ra tay với cô hay với ai, cô
cũng phải báo với cậu chủ, không thể để một người vô tội mất mạng oan
uổng được!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.