Không có ai trả lời cô bởi bên trong đã không còn một bóng người. Một làn gió lạnh thổi qua làm một vật gì đó cài ở khe cửa bay xuống dưới chân cô.
Cô vội nhặt lên xem, là một lá thư:
“Thời hạn xuống trần của chúng ta đã hết, người trên trời thúc giục, chúng ta không thể ở lại thêm.
Chúng ta ở đây làm nhiệm vụ canh giữ long mạch, nay có người khác thay
thế thì chúng ta phải trở về thôi. Người thay chúng ta làm nhiệm vụ này
chính là vợ chồng con đấy, hãy để ý bảo vệ long mạch. Con hãy bảo trọng
và chăm sóc thật tốt đứa bé trong bụng.”
Cô hướng mặt lên trời hai mắt rưng rưng, con Bé vội chạy qua khoác thêm áo cho cô:
“Có chuyện gì vậy cô?”
Nó theo hầu cô Ngải cũng được cô dạy cho chút chữ nghĩa, nhìn vào lá thư
nó cũng đọc chữ được chữ không. Thì ra ông bà là tiên đúng như người ta
đồn, nhưng sao ông bà lại hoá lên trời vào đúng lúc này chứ, cậu chưa
về, chỉ còn mỗi cô, bụng mang dạ chửa nhưng chuyện gì cũng không ngại tự mình đứng ra lo liệu.
“Long mạch, bảo vệ long mạch…”
Cô
lẩm bẩm nghĩ ngợi vài giây rồi lập tức lệnh gia đinh đi lên đỉnh núi.
Trên đó có cái động đá, quan tài của cậu đặt bên trong, cậu nói với cô
đó chính là vị trí của long mạch. Mấy ngày nay kinh thành loạn lạc,
người bị ăn thịt liên tục xuất hiện làm dân chúng hoang mang, cộng thêm
Thái tử trúng tà, nhiều khả năng bị Hồ yêu mê hoặc. Chuyện liên quan vận mệnh đất nước như vậy, nếu suy đoán của cô không lầm, rất có thể có kẻ
đã động chân động tay vào long mạch.
Càng lên đỉnh núi càng lạnh thấu xương, gia đinh bên ngoài cả kinh kêu lên:
“Mợ ơi, ở đó có hai con Hồ yêu…”
Chúng đang đứng trước cửa động đá, hai con cứ đi qua đi lại như đang tìm cái
gì. Cô Ngải vén màn kiệu lên, vừa nhìn đã biết chúng đang tìm chỗ mở
cửa động. Đó là một hòn đá nhỏ nằm giữa vô vàn hòn đá y hệt bên ngoài
cửa động. Ngoại trừ Cảnh Dương không ai biết vị trí chính xác của hòn đá đó, ngay cả cô cũng không.
Tiếng vó ngựa rầm rập vang lên càng
lúc càng gần, mười người gia đinh dùng tốc độ nhanh nhất mà đi, họ đi
đến chân núi đã gặp người của vua cũng đang thần tốc đi hướng lên núi.
“Người của Cảnh Dương?”
Vua đã quen mặt mấy người này, lên tiếng hỏi: “Khuya rồi các ngươi đi đâu?”
“Chúng nô tài phụng lệnh vào cung cầu kiến bệ hạ, thật may gặp được người ở đây.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Trùng hợp như vậy? Có chuyện gì gấp sao?”
Vua nghe kể lại ý của cô Ngải xin ngài bắt cung nữ Thanh Anh đưa
đến đây, đôi lông mày ngài giãn ra nét cười: “Vợ chồng nhà hắn quả là
tâm linh tương thông với trẫm, cung nữ Thanh Anh đó trẫm đang dẫn theo
đây.”
Sau lưng vua là một cái kiệu nhỏ, người ngồi bên trong là
cung nữ Thanh Anh đã bị trói chặt tay chân, miệng nhét giẻ. Vua nghi ngờ Thanh Anh cũng giống như Nhị Hồ, xuất thân từ Hồ tộc, nên đem đến đây
mục đích muốn nhờ Thạch ông Thạch bà xác định thân phận của nó.
“Trước hết chúng ta đi kiểm tra long mạch.”
Vua dẫn đầu đoàn người hừng hực tiến lên, lên đến đỉnh núi thì thấy cảnh
tượng đoàn người cô Ngải và hai con Hồ yêu đang trong thế chuẩn bị tấn
công đối phương.
“Hồ yêu gian xảo, long mạch là chỗ nào mà các ngươi cũng dám mò tới?”
Hai con Hồ yêu này là người của Nhất Hồ, chúng phụng lệnh Hồ bà đưa cô chủ
Thanh Anh vào cung tiếp cận Thái tử, rồi chờ đêm không trăng là thời cơ
thích hợp để phá huỷ long mạch. Một khi long mạch bị phá huỷ, cộng thêm
Hồ yêu Thanh Anh mê hoặc thiên tử tương lai, vận nước sẽ thay đổi, thiên hạ đổi chủ.
Cô Ngải đứng giữa những người gia đinh tay lăm lăm
vũ khí, gió đêm thổi làm tóc cô tung bay và cũng làm tiếng của cô vang
xa khắp núi:
“Thanh Anh đang ở trong tay chúng ta, các ngươi tự
động não nghĩ đi. Cút xa khỏi động đá, nếu không thứ các ngươi nhận về
chỉ là thi thể của nó thôi.”
Cái tên Thanh Anh này cô cứ nghĩ mãi
từ hôm đó đến giờ, cuối cùng cũng nhớ ra. Nó là con gái duy nhất của
Nhất Hồ, hậu duệ duy nhất đến thời điểm hiện tại của Hồ ông. Nếu trong
tương lai không có đứa cháu trai nào được sinh ra, thì Thanh Anh sẽ
đường hoàng ngồi lên ngôi vị nữ tộc trưởng Hồ tộc.
Địa vị của nó ở Hồ tộc cao như thế, không đem ra làm con tin quả là uổng.
“Không thể nào!”
Hai con Hồ yêu nghệt mặt nhìn nhau rồi cảnh giác nhìn cô Ngải, sao cô chủ
Thanh Anh của chúng lại dễ dàng bị phát hiện thân phận như thế được?
Bọn chúng là hai cánh tay trái phải đắc lực của Nhất Hồ, Nhất Hồ chết giao
phó lại cho chúng nhiệm vụ lật đổ Nhị Hồ, phò tá cô chủ Thanh Anh lên
ngôi nữ tộc trưởng. Mà hiện tại người Hồ tộc đều gió chiều nào theo
chiều nấy, kết bè cánh ủng hộ Nhị Hồ. Không có người Hồ tộc ủng hộ,
chúng chỉ còn con đường đi cướp thiên hạ của loài người, bằng cách phá
huỷ long mạch này.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.