Không phải Nhị Hồ nói chỉ cần kẻ luyện cổ độc chết thì cổ độc tự khắc chết
theo chủ nhân sao? Trương Linh đã chết rồi, sao cô vẫn còn bị cổ độc
hành nữa? Lẽ nào đúng như những gì cô nghi ngờ, Trương Linh chỉ là con
rối thực hiện mọi chuyện theo sự sai khiến của kẻ đứng sau? Kẻ đó là ai
mới được?
Nhị Hồ trước khi đi
có để lại cái roi và dung dịch nước hoà lẫn máu của hắn, Cảnh Dương nhìn nó rồi lại nhìn cô Ngải nằm trên giường, tay cô túm chặt chăn gối chịu
đựng cơn đau, người đầm đìa mồ hôi:
“Có con gì chạy dưới da của em… đau quá, ngứa quá, đừng, đừng làm hại con của tôi…”
Cô kêu lên đau đớn, hai tay không kìm được mà gãi sột soạt khắp người, thứ đó chạy dưới da của cô làm cô ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Có vài chỗ da thịt đã bị cô gãi cho bật máu, làn da mơ hồ có những đốm trắng nhỏ li
ti như trứng của loài côn trùng…
Cảnh Dương đóng cửa lại, không cho ai ở lại trong phòng, đôi tay cậu run rẩy cầm cái roi tiến đến gần cô. Cậu một đời vào sinh ra tử, chưa từng rơi
lệ vì cái gì bao giờ, nhưng giờ phút này đuôi mắt cậu lại ươn ướt nước:
“Ngải, tha lỗi cho tôi, cố gắng chịu đau một chút…”
“Vút vút” tiếng roi quất vang lên cùng với tiếng kêu la đau đớn thống khổ của cô Ngải.
Mỗi một lần quất roi lên người cô, Cảnh Dương đều nghiến chặt răng, cụp mắt xuống không nỡ nhìn. Vừa đánh cậu vừa đọc câu chú Nhị Hồ truyền lại,
hắn nói càng những lần sau cổ độc càng ghê gớm hơn, khiến người trúng cổ đau đến chết đi sống lại.
“Phụt” một ngụm máu được phun ra, vẫn như lần trước có thân ảnh một con rết
xuất ra từ ngụm máu, có điều lần này trông nó to hơn lần trước, màu trên người nó đậm sắc hơn lần trước nhiều. Màu càng đậm thì độc tính của cổ
càng cao, người trúng cổ càng bị hành cho thê thảm hơn.
Cảnh Dương đau lòng ôm lấy thân thể đầy vết roi bầm tím của cô, ánh mắt cậu
đỏ ngầu hằn lên những tia máu. Sự căm hận đối với kẻ luyện cổ độc càng
dâng cao, cậu muốn đi đánh Hồ tộc ngay bây giờ, ngay lập tức.
Cậu cẩn thận đặt cô Ngải đã đau đến ngất lịm lên giường, rồi mở cửa đi ra
ngoài. Bên ngoài vua đang đứng chờ, ngài thấy bóng Cảnh Dương vung roi
đánh vợ, lòng hoài nghi, đây có phải Cảnh Dương mà ngài quen biết?
“Sao ngươi lại đánh vợ mình tàn nhẫn như thế?”
“Cô ấy trúng cổ độc của Hồ tộc, thực tình Cảnh Dương bất đắc dĩ mới phải
làm như vậy. Bệ hạ, chuyện đánh Hồ tộc mong người sớm ân chuẩn, Cảnh
Dương xin phép cáo lui về phòng trông chừng cô ấy.”
Cậu quay về phòng, vua cho thái y mang đến cao bôi vết thương ngoài da. Cậu ân cần bôi cho cô Ngải, động tác nhẹ tay hết sức, giống như nâng niu
một bảo bối trân quý mong manh dễ vỡ vậy. Một lúc sau, bên ngoài có mấy
tiếng “bịch bịch” vang lên, cung nữ thái giám canh gác bên ngoài bỗng
ngã lăn ra ngất xỉu vì trúng mê hương.
Đây là dấu hiệu cho thấy Nhị Hồ đã về.
Cảnh Dương nhanh tay đắp chăn che lại thân thể vợ mình và dùng tốc độ thật
nhanh mặc lại quần áo cho cô, vừa rồi phải cởi quần áo để bôi thuốc. Tên Nhị Hồ đáng ghét này về đột ngột không báo trước tiếng nào, cậu bắn cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.
Nhị
Hồ đùng cái xuất hiện giữa phòng cùng với một vật cầm trong tay và một
cái bao tải vác trên vai. Một góc bao tải có vết máu đỏ thấm ra ngoài
ướt đầm đìa, mà trông hình dáng cái bao cũng giống như chứa một người ở
bên trong, hình như là một cái xác.
Cảnh Dương nhíu mày, tên này không phải đã g.iết người rồi cho xác vào bao tải đem về đấy chứ.
Nhị Hồ chán ghét vứt cái bao tải xuống đất, hắn nhìn cái roi vứt lăn lóc
trên nền nhà, lại thấy vết tím bầm trên bàn tay cô Ngải hé ra ngoài
chăn, đã hiểu đại khái câu chuyện:
“Cô ấy lại bị cổ độc hành sao?”
“Kẻ đó chạy mất rồi, hình như hắn được đồng bọn ứng cứu. Tuy không bắt được hắn, nhưng ta cũng có thu hoạch được một thứ.”
Nhị Hồ lấy ra một con hình nhân bằng gỗ, trên người có khắc bát tự ngày
tháng năm sinh của cô Ngải. Con hình nhân này được thiết kế như một cái
hộp gỗ, mục đích để đựng cổ trùng bên trong.
“Thứ quái quỷ gì đây?”
Cảnh Dương liếc nhìn thấy bát tự của cô Ngải khắc trên con hình nhân, máu
trong người như sôi lên. Kẻ này rắp tâm muốn dùng vu thuật để hại cô,
giày vò thân thể và tinh thần của cô.
“Ta đuổi theo kẻ khả nghi, đúng như dự đoán, hắn chạy hướng về phía núi Hồ. Tuy hắn mặc đồ đen và bịt kín mặt, nhưng trên người lại toả ra một mùi
thơm rất quen, ta đã ngửi được ở đâu đó mà không nhớ. Cho nên khả năng
lớn kẻ này là nữ nhân.”
“Điều
làm ta bất ngờ là thân thủ cô ta rất yếu ớt, bị ta đánh trúng mấy chiêu
lận. Lúc đi đến núi Hồ còn vô dụng trượt chân ngã lăn xuống sườn núi
nữa! Nếu không phải lúc đó có đồng bọn ứng cứu, ta đã sớm tóm được cô ta rồi! Con hình nhân này là của cô ta bất cẩn làm rơi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.