1
Ban đầu, phụ thân ta còn định dựa vào công lao cứu tiên hoàng để xin thánh chỉ ban hôn cho ta, mà ban cho nhà nào thì nhà đó xui xẻo.
Nhưng hoàng thượng đang vuốt bộ râu bạc trắng giống phụ thân ta cũng liên tục lắc đầu.
“Công lao của ái khanh năm đó đã dành hết cho việc suýt làm tiểu thế tử bị thương rồi. Nếu không thì ái khanh nghĩ rằng năm đó Vương gia và thái hậu có thể để cho nhà ái khanh yên ổn được sao? Nhờ có trẫm liều mạng ngăn cản cả đấy.”
Phụ thân ta suy nghĩ một lúc, thấy cũng đúng.
Hứ, rõ ràng là hắn trêu chọc ta trước mà.
Thôi, dù sao ta cũng thích được nhàn hạ tự tại.
Chả biết có đứa ngốc nào lại muốn đi tranh giành một nam nhân với một đám nữ nhân, ngày ngày sống trong cảnh gà bay chó sủa, lại còn phải diễn vở kịch giả giả thật thật, ngươi chết ta sống ở hậu viện chứ?
Chẳng gì sướng bằng được nằm dưới bóng râm vườn nho nhà ta, ăn dưa hấu ướp đá mát mẻ.
“Bảo Quyên, mau mang thêm cho tiểu thư của ngươi một chậu tôm hùm đất, nhớ cho nhiều ớt nhé!”
Ta lắc lắc chén rượu trái cây đỏ au trong tay, lại ăn thêm một miếng tôm hùm đất thơm ngon cay nồng.
Hương vị này, chậc!
Tất nhiên nếu có thêm một tiểu quan nhân tuấn tú của Nam Phong quán đút cho ta miếng thịt tôm trắng nõn đã bóc vỏ thì mới thực sự là cuộc đời sung sướng vô cùng.
Đáng tiếc ta chỉ có thể mơ thôi.
Trong mơ ta biến thành một nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, cầm một thanh Hồng Anh thương đi khắp thiên hạ.
Thấy chuyện bất bình thì quát lên một tiếng, lúc cần ra tay thì ra tay ngay lập tức!
Ban ngày trừng trị kẻ gian trừ khử cái ác, ban đêm say sưa ở Nam Phong quán.
“Tiểu thư, tiểu thư mau tỉnh dậy rồi đi chải đầu trang điểm. Lão gia ở tiền sảnh mời tiểu thư qua đó dâng trà.”
Ta lắc lắc cái đầu choáng váng vì ngủ.
Lại đến rồi.
Thú thật thì ta cũng không phải là đứa không gả được chồng.
Vẫn có một số kẻ muốn một bước lên trời, không sợ chết đến trước mặt phụ thân ta, vỗ ngực thề trung thành.
Nhưng những kẻ này đều không thể vượt qua được một hiệp với ta.
Hơn nữa, chỉ cần bọn họ đến rồi lại đi, mẫu thân ta nhất định sẽ túm lấy tai ta, vừa khóc vừa đuổi theo ta khắp sân mà mắng.
“Con đúng là đến đòi nợ mà, vất vả lắm mới tìm được cho con một mối duyên mới, thế lại bị con đánh cho chạy mất. Con có thể để ta bớt lo lắng một chút được không! Kiếp trước ta đã nợ con bao nhiêu vậy!!”
Sau đó, phụ thân sẽ đi theo sau mẫu thân, bảo vệ bà ấy.
“Ôi trời, phu nhân, nàng đi chậm một chút thôi, nàng không biết võ công, nhỡ làm chính mình mệt mỏi thì sao?”
Gì vậy trời? Lão tướng quân, cha không thấy người đang bị bắt nạt thực ra là ta sao?
Ta chỉ có thể vừa chịu đựng cơn đau âm ỉ vừa ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình để chịu đựng tổn thương lần thứ hai.
Cơm chó này nhiều năm qua ta cũng ăn đủ rồi.
Xem ra ta vẫn phải nghĩ cách gả chồng cho nhanh thôi.
2
Vậy thì gả cho ai đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, ta để mắt đến tiểu công tử nhà Thượng thư.
Ta hái một chùm nho, lại nhẹ nhàng bật nhảy lên nóc nhà, đối diện với ánh trăng sáng, vừa ném nho vào miệng vừa tính toán xác suất thành công khi ta hạ gục tiểu công tử đó.
Thứ nhất, nhà Thượng thư có tới mười tám nhi tử , người đó xếp thứ tám, nhiều hơn một nhi tử hay ít hơn một nhi tử thì lão Thượng thư cũng không để ý đâu nhỉ!
Thứ hai, nghe nói hắn ta vừa sinh ra đã mất thân mẫu, thậm chí đêm trước ngày đại hôn, tân nương tử lại đột ngột qua đời.
Thứ ba, khi danh tiếng của hai ta ghép lại với nhau, hắn không chê ta thô lỗ, ta nhìn trúng mệnh cứng của hắn, không phải rất tốt sao?
Thực ra quan trọng nhất là, những bằng hữu thân thiết của ta luôn miệng khen hắn ta khá đẹp trai, có chút yếu đuối như tiểu quan nhân ở Nam Phong quán.
Ta có thể bỏ qua hắn được sao?
Nói làm thì phải làm ngay.
3
Nhưng ta còn chưa kịp ra tay thì nhà ta lại có khách đến.
Cùng với vị khách đến đó còn có một đạo thánh chỉ, chính là thánh chỉ ban hôn mà phụ thân ta mơ ước bấy lâu nay.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBảo Quyên thở hổn hển, miệng cười đến tận gót chân, gào giọng hét lớn: “Tiểu thư, tiểu thư, cuối cùng thì người cũng được gả đi rồi!”
Ta đang định đi tán tỉnh tiểu công tử nhà Thượng thư thì bị vấp chân, là nhà nào không sợ chết lại còn dám làm thật, còn xin cả thánh chỉ nữa thế?
“Là, là tiểu thế tử của Quốc công phủ ạ!”
Tên nhóc khóc nhè năm xưa cướp bánh hoa quế của ta, sau đó bị ta chọc thủng đáy quần ấy ư? Hắn rảnh rỗi đến phát ngốc à? Nhiều năm như vậy, ta không đi tìm hắn tính sổ thì thôi, hắn lại tự mình đâm đầu vào họng súng? Ta cười lạnh, cầm cây thương đi thẳng đến tiền sảnh. Phụ thân thấy cây thương của ta thì giật giật khóe miệng. May mà mẫu thân đi chơi không có ở nhà. Nói thật, nếu bà ấy ở đây, ta cũng không dám ngang ngược như vậy đâu.
“Ôi chao, thế tử, nhiều năm không gặp gỡ, có phải ngài nhớ nhung cây thương này của ta lắm rồi đúng không!” Ta lạnh lùng nói với một thiếu niên đang đứng chắp tay chào phụ thân ta. Thiếu niên đó đứng thẳng người, quay đầu nhìn ta, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc. Chậc, sao lớn lên lại còn cao lớn lệch lạc thế này nhỉ! Lúc nhỏ thì đáng yêu, lớn lên thì kỳ quái. Ta không nhịn được, bật cười thành tiếng. Khiến ta nhiều năm như vậy không gả được chồng, đáng đời lúc ngươi lớn lên bị lệch chiều cao.
“Uyển Nhi đang tìm ta sao?” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau ta. Ta quay người, ngẩng đầu, ngây người. Trời ơi, đây là vị công tử vô song nhà ai thế này? Ta lục tung trí nhớ cũng không thể hình dung được vẻ đẹp của nam tử trước mắt. Một chữ đẹp, hai chữ, má nó đẹp quá. Một thân trường bào thêu viền màu xanh, thắt lưng bằng gấm dát vàng, mặt trắng như ngọc, lông mày đen như kiếm, trong mắt như có ánh sao trải thành dòng sông ngân chảy trong đó, tay cầm quạt xếp lại, hai tay chắp lại, cong môi cười nói: “Uyển Nhi muội muội, xa cách mấy năm, trông muội càng thêm anh tư sảng khoái rồi!”
Ánh mắt hắn dừng lại trên cây thương đỏ hai giây, sau đó lại như không có chuyện gì mà dời đi. Hừ, nhưng đối với một thiếu nữ nhạy bén và có sức quan sát siêu phàm như ta, hai giây đã đủ để ta hiểu rõ ý định của hắn. Đúng vậy, nhất định hắn luôn ghi hận chuyện “phá trứng” năm xưa của ta, mưu tính nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để trả thù. Ta có thể để hắn toại nguyện sao? Mơ đi!
Nhưng sự thật chứng minh là ta đã chủ quan, thánh chỉ đã ban xuống. Vì vậy, một tháng sau, trong tiếng cười nói của mẫu thân ta “Cuối cùng thì nữ nhi ngốc nghếch này của ta cũng có heo đến đủn đi rồi”, cùng tiếng khóc ròng của phụ thân “Cuối cùng thì không còn ai quấy rầy thế giới hai người của bọn ta nữa”, ta đã gả vào Quốc công phủ.
4
Còn đêm tân hôn, hai ta ngồi trên giường trừng mắt nhìn nhau.
Sau đó, hắn lảo đảo nghiêng ngả, một tay ôm trán, một bên lẩm bẩm say khướt ngã xuống chiếc giường bạt ngàn xa hoa.
Ta cười lạnh, nheo mắt lại, đừng tưởng ta không nhìn thấy lúc hắn ngã xuống, hắn đã hơi nghiêng người sang hai phân để tránh cây thương đỏ của ta đấy nhá.
Nhưng nhìn thánh chỉ được bày biện ngay ngắn trên bàn tiệc cưới, ta nuốt nước bọt.
Nhẫn nhịn một chút mới có thể thành đại sự, tuyệt đối không thể kháng chỉ, cũng không thể giết phu quân vào đêm tân hôn.
Giá mà hắn chịu hòa li với ta thì tốt.
Ta nhìn hắn ngã xuống giường hỉ.
Nhiều năm không gặp, sau những phút kinh ngạc ban đầu, ta đã có thể tìm thấy đường nét của thiếu niên năm xưa trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Chỉ là hắn cao hơn một chút, đôi mắt sâu hơn một chút, đường nét hàm dưới rõ ràng hơn một chút, ngoài ra hình như, ta nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo của hắn vô tình hở ra khi hắn ngã xuống…
Dẹp dẹp dẹp, ta lắc đầu, vội nhắm mắt lại.
Từ nhỏ tên này đã gây rắc rối cho ta, khi hai đứa ta ở bên nhau thì tuyệt đối là gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ.
Nhưng từ sau lần ta suýt khiến hắn mặc quần thủng đũng, hắn đã bị đưa đi.
Không ngờ nhiều năm sau gặp lại, ta lại trở thành thế tử phi của hắn.
Hắn nhất định là đến tìm ta báo thù đây mà.
Vì vậy, ta vừa nghĩ cách để hắn cam tâm tình nguyện mang danh kháng chỉ để bỏ ta, vừa mơ màng ngủ thiếp đi, hình như có ai đó đang cởi giày tất và lễ phục của ta thì phải, ta chỉ nghĩ Bảo Quyên lại ngoan ngoãn đến giúp ta cởi đồ rồi, còn lẩm bẩm: “Đã lớn thế này rồi mà vẫn không khiến người ta bớt lo như hồi nhỏ.”
Nhưng động tác của người kia nhẹ nhàng quá, hình như sợ làm ta đau, lại sợ đánh thức ta.
5
Sáng sớm thức dậy đã không thấy bóng dáng hắn đâu, sau một đêm ngủ ngon, ta tỉnh dậy, sảng khoái đánh một bài quyền. Làm đủ lễ nghi, kính trà cho bà mẫu, ta trở về viện, bưng đĩa hoa quả nằm vào ghế thái sư.
Khi thế tử đến nhà ta cầu hôn với phụ thân, hắn đã thề thốt rằng, ở phủ thế tử, hắn là lão đại, ta là lão nhị. Vì vậy, cuộc sống của ta dường như không có gì thay đổi nhưng nhìn bức tường cao ngất, ta biết rằng khoảng cách giữa ta và tự do có lẽ chỉ cách một đôi cánh.
Ôi không, chỉ thiếu một mỹ nhân thôi!
Mỹ nhân trong kế mỹ nhân của 36 kế.
Đối với một nam nhân bụng đen, khó tính và hay thù dai như vậy, sách truyện nói rằng, kế mỹ nhân là hiệu quả nhất.
Nhưng ta đi đâu mới tìm được mỹ nhân đây?
Ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn mấy nha hoàn của mình, Bảo Châu run rẩy, hai chân khuỵu xuống ôm lấy đùi ta.
“Tiểu thư, chúng ta đều là người một nhà mà.”
Thôi thôi, chắc thế tử cũng không để mắt tới đâu.
Lúc này, có người ngoài cửa báo, có đích trưởng nữ của nhà Hàn Lâm Viện là Tô Nhược Lan đến thăm.
Ta phấn khích vỗ đùi làm Bảo Quyên giật mình, vừa buồn ngủ thì có người mang gối đến.
Chiếc gối này, ôi không, vị Tô tiểu thư này sinh ra đúng là nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn, lại còn tinh thông cầm kỳ thi họa, đúng là tài nữ số một kinh thành.
Chỉ có điều ánh mắt không tốt, nàng ấy lại đem lòng yêu Đoạn Thanh Ca.
Chính là tên thế tử phu quân tiện nghi của ta.
Ta nhìn bàn tay nõn nà mềm mại của nàng ấy run rẩy chỉ vào ta, tức đến nói không nên lời. Đây là đến tìm ta tính sổ sách sao?
Chậc, các tiểu thư khuê các đánh nhau cũng thật tao nhã và văn vẻ.
Ta lại cúi đầu nhìn đôi tay thô ráp của mình, ngày nào cũng múa đao lộng thương, sắp chai sần cả bàn tay, thì ra là do ta không xứng.
Dù sao ta cũng đã gả cho người nàng ấy muốn gả nhất rồi, huống hồ bây giờ ta còn muốn nàng ấy lấp hố nữa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.