18
Nhưng chuyện với Cố Xương Văn vẫn như một mớ bòng bong làm ta bực bội.
Chúng ta không ngờ rằng, người mất kiên nhẫn lại chính là Lý Vinh nương.
Nàng một mình đến thăm, lão phu nhân tiếp đón khách khí nhưng không quá thân thiện. Sau đó, bà cũng nói riêng với ta: “Đúng là một cô gái đáng thương, tạo nghiệp mà.”
Người tạo nghiệp chính là Cố Xương Văn. Chúng ta đều không hiểu vì sao Lý Vinh nương vẫn chấp nhận đi theo hắn.
Trong phòng lúc này chỉ có ta và nàng, nàng cụp mắt, dùng nắp tách trà gạt lớp bọt, ngừng một lúc rồi nói:
“Tỷ tỷ, ta biết mọi người đều khinh thường ta, cho rằng ta không có khí tiết, lại ở bên kẻ thù giết cha giết huynh. Phụ hoàng ta ở trên trời có lẽ đang trách mắng ta, nhưng ta không còn cách nào khác, ta muốn sống, chỉ có thể dựa vào chút thương hại của tướng quân mà sống tiếp.
“Việc phục quốc báo thù, ta chưa bao giờ nghĩ đến. Công chúa, hoàng tử nước Ly Dung đông như vậy, số lần ta được gặp phụ hoàng còn không bằng tướng quân.”
Nói xong, nàng dùng khăn lau nước mắt, rồi ngẩng đầu nhìn ta:
“Vì vậy, ta hy vọng tướng quân sống tốt. Dạo này vì tỷ tỷ, tướng quân chẳng màng ăn uống, chỉ dựa vào rượu cầm cự, trông như kẻ nửa sống nửa chết, không lên triều, không giải quyết công vụ, nghe nói còn làm lỡ việc quân.
“Tỷ tỷ, xin tỷ vì tình cảm trước đây với tướng quân mà cho chàng một cơ hội. Ta và Diêu Thảo sẽ an phận, giống như những con mèo nhỏ, không gây phiền phức gì cho tỷ.”
Lý Vinh nương nói đầy cảm xúc, toàn là sự thương tiếc dành cho Cố Xương Văn.
Ta càng cảm thấy hắn phụ lòng người phụ nữ này, cũng nói một câu từ tận đáy lòng:
“Ta lớn hơn muội vài tuổi, gọi muội một tiếng muội muội. Hôm trước ở tướng quân phủ, nhờ có muội giúp đỡ kéo Cố tướng quân đi, ta rất cảm kích muội.”
Ngẫm lại, ta mới nhận ra hôm đó Lý Vinh nương sợ Cố Xương Văn cưỡng ép ta, nên mới lấy con gái ra làm cớ, không để hắn cùng ta ở chung một phòng.
“Ta và Cố Xương Văn, sớm đã kết thúc rồi.
“Muội nếu thương hắn, hãy để hắn ký thư hòa ly, sống tốt với muội.
“Muội muội, nữ tử chúng ta, thương nam nhân của mình không sao, nhưng đừng thương người khác hơn bản thân mình. Một đời người, quan trọng nhất là biết thương mình. Đừng lúc nào cũng nghĩ cho hắn, hãy nghĩ cho bản thân nhiều hơn.”
Lý Vinh nương vốn là công chúa nước Ly Dung. Để một công chúa mất nước sống bên một trọng thần triều đình, hoàng đế không nói ra nhưng trong lòng không thoải mái. Mà cái cảm giác ấy ngày càng khó chịu.
Nghe xong lời ta, Lý Vinh nương không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt rồi rời đi.
Không biết từ đâu, Trần Thư Tuấn xuất hiện, khoác tay ta, cười nói: “Tỷ tỷ, hai người nói gì mà lâu thế? Cũng nên kể cho ta biết chứ.”
“Chỉ là tán gẫu thôi. Còn chàng, dỗ Sùng ca nhi mấy ngày rồi, sao thằng bé vẫn không để ý tới chàng?”
Trần Thư Tuấn thản nhiên, lấy ra một hộp phấn từ trong áo như đang khoe khoang: “Ta lấy từ chỗ đại ca đấy. Đây là hàng từ Nam quốc, có tiền cũng không mua được đâu.”
Ta đẩy lại: “Mau trả đi, đó là đồ của đại ca.”
Nhưng hắn mở hộp, nhẹ nhàng quệt một ít lên tay ta, nói: “Đại ca biết mà. Phòng huynh ấy không có nữ nhân, những thứ này không dùng đến, bảo ta muốn thì cứ lấy.”
Không từ chối được, ta đành nhận.
Quay người lại, đã thấy Sùng ca nhi đứng phía sau, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm.
“A nương, con nhớ người quá.”
Ta lập tức bế thằng bé lên.
Trong góc khuất tầm mắt ta, Sùng ca nhi làm mặt quỷ trêu tức Trần Thư Tuấn.
19
Cố Xương Văn cuối cùng cũng không ngồi yên được, tự mình tìm đến.
Đã vào đông, bên ngoài gió tuyết rít gào, nhưng cơn gió lạnh đến mấy cũng không che nổi mùi rượu trên người hắn.
Chỉ mới một thời gian ngắn không gặp, vẻ hào hoa khi hắn hồi kinh đã không còn. Trông hắn bây giờ như một kẻ mất hồn, tiều tụy thảm thương.
Giọng hắn nghẹn ngào, như có một quả cầu lửa chặn ngang cổ họng, khó khăn hỏi ta: “Nhược Hàn, chúng ta thật sự không còn cơ hội nào sao?”
“Không còn.”
“Nàng thích gì ở tên tiểu tử Trần gia kia chứ?”
Cố Xương Văn đau khổ ôm đầu, bắt đầu đếm từng điều không tốt của Trần Thư Tuấn:
“Hắn không học vấn, không chức tước, chỉ biết dựa vào tiền trong phủ mà sống. Nàng theo hắn thì làm sao có được ngày tháng tốt đẹp?”
Ta điềm nhiên đáp: “Cố tướng quân, ngài nói sai rồi.
“Ngài chỉ thấy những điều không tốt của Thư Tuấn, nhưng ta lại thấy chàng là người thích hợp nhất với ta trên đời. Dù làm gì, chàng cũng luôn đặt ta lên hàng đầu. Còn về tiền bạc, cửa tiệm, chúng ta không thiếu, đủ để sống yên ổn cả đời.
“Ta và chàng đều không phải người có tham vọng lớn để mưu cầu ngày tháng huy hoàng.
“Đại nhân vật thì sống đời của đại nhân vật, tiểu nhân vật thì sống đời của tiểu nhân vật, mỗi người đều có chí hướng riêng.”
Lời ta vừa dứt, Sùng ca nhi đột nhiên vấp ngã lao vào phòng.
Ngoài cửa còn thấp thoáng bóng dáng một bộ y phục màu xanh dương nhạt, chính là màu mà Trần Thư Tuấn yêu thích. Không cần đoán cũng biết, hai phụ tử bọn họ đã lén nghe trộm từ ngoài cửa.
Gương mặt nhỏ nhắn của Sùng ca nhi đỏ bừng, vừa vào liền mách ngay:
“Nương, là cha đẩy con vào đấy!”
Cố Xương Văn nghe vậy, lại bắt đầu lên án Trần Thư Tuấn.
Nhưng Sùng ca nhi lập tức chen ngang: “Ngài nói bậy! Cha của ta lợi hại lắm! Cha biết cách làm nương vui vẻ.”
“Cha còn kể chuyện hay lắm!” Sùng ca nhi đầy tự hào, hếch mũi về phía Cố Xương Văn, nói tiếp: “Ngài đừng quấy rầy nương của ta nữa. Nương không cần ngài đâu.”
Cố Xương Văn nghe lời Sùng ca nhi, khí thế liền xẹp xuống, không để ý đến thằng bé nữa, mà nhìn thẳng vào ta, hỏi: “Nhược Hàn, năm đó khi nàng mất đứa bé, có đau không?”
“Đau chứ. Nếu không có Thư Tuấn, e rằng đến giờ vẫn đau.”
Cố Xương Văn không nói thêm gì, lặng lẽ một hồi, như thể có thứ gì đó quan trọng trong hắn vừa sụp đổ hoàn toàn.
Hắn đưa tờ thư hòa ly đã ký cho ta, không nói thêm câu nào, rồi rời đi.
Hắn vừa đi, Sùng ca nhi đã lạch bạch chạy ra đóng kín cửa lớn.
Ta cũng bước ra, giẫm lên tuyết nghe tiếng lạo xạo dưới chân. Lúc này, Trần Thư Tuấn mới xấu hổ ló đầu ra.
Nhân lúc Sùng ca nhi quay lưng lại, không để ý tới chúng ta, ta nhón chân, hôn nhẹ lên má Trần Thư Tuấn.
Hắn liền thuận thế ôm lấy eo ta, còn không biết xấu hổ mà tranh thủ lợi dụng.
Lúc này, Sùng ca nhi quay đầu nhìn, nhưng hiếm khi lại làm bộ như không thấy, quay người chạy đến chỗ lão phu nhân chơi.
20
Trong đêm giao thừa, Sùng ca nhi nghịch ngợm bới tuyết trên sân, nhảy nhót đào bới dưới lớp cỏ, nói muốn tìm dế mèn.
Dế thì không thấy đâu, nhưng lại đào được một ổ rắn cạp nong. Thằng bé sợ hãi bỏ chạy, may mà Trần đại gia nhìn thấy, vội vàng kéo thằng bé lại, dùng gậy hất con rắn đi.
Sùng ca nhi rõ ràng bị dọa cho hoảng hồn, nằm gục trên vai Trần đại gia, khóc sướt mướt không ra dáng.
Vào đến chính sảnh, mặt thằng bé vẫn còn vương nước mắt. Lão phu nhân thấy vậy liền đau lòng ôm cháu vào lòng, vừa dỗ dành vừa hỏi:
“Đại gia, con cũng lớn hơn Thư Tuấn mười tuổi, đến giờ vẫn chưa thành thân sao? Có phải cũng nên sắp xếp rồi không?”
Ý lão phu nhân rõ ràng là không muốn Trần đại gia cứ mãi khắt khe với Sùng ca nhi.
Với bà, Sùng ca nhi chính là bảo bối.
Thời gian trước, vì làm việc không hiệu quả, Cố Xương Văn bị điều ra khỏi kinh thành. Chưa đi được xa đã bị giáng chức liên tiếp, ai cũng nhìn ra lý do là vì Lý Vinh nương và con gái.
Ngày hắn rời kinh, lão phu nhân vẫn đi tiễn, căn dặn hắn phải sống tốt với mẹ con Lý Vinh nương, đừng gây chuyện thêm nữa, cũng đừng phụ lòng họ.
Chức quan có lớn đến đâu, cũng phải lo bảo vệ tốt nhà mình.
Nhưng những chuyện này giờ đây chẳng còn liên quan gì đến ta.
Trần Thư Tuấn ngồi bóc hạt bí cho ta, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trần đại gia với vẻ mặt trêu chọc.
Nghe nói gần đây trong phòng Trần đại gia xảy ra chuyện phong nguyệt. Hình như hắn thích một nha hoàn, nhưng cô nương kia lại không để mắt tới. Chi tiết cụ thể ra sao thì ta cũng không rõ.
Trần đại gia không trả lời lời lão phu nhân, chỉ kể lại chuyện vừa rồi của Sùng ca nhi.
Nghe xong, lão phu nhân hoảng hốt, giáng một cái tét nhẹ lên mông thằng bé: “Con khỉ nghịch ngợm này, sau này đừng có như vậy nữa. Hai phủ chỉ có mình con là nhỏ tuổi nhất, nếu xảy ra chuyện gì, đừng nói cha mẹ hay đại bá con, mà ngay cả ta cũng đau lòng chết mất!”
Sùng ca nhi phụng phịu đáp vâng, nhưng lại lanh lợi chạy một vòng xin quà mừng.
Đèn cầy cháy sáng, tiếng gõ mõ của người tuần canh vang lên, một năm nữa lại đến.
Pháo hoa nổ vang trời.
Sùng ca nhi rúc trong lòng lão phu nhân, còn ta cầm tay Trần Thư Tuấn, dạy hắn cắt giấy dán cửa sổ. Trần đại gia ngồi lặng lẽ đọc sách.
Năm mới an khang, vạn sự như ý.
Hết.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
18
Nhưng chuyện với Cố Xương Văn vẫn như một mớ bòng bong làm ta bực bội.
Chúng ta không ngờ rằng, người mất kiên nhẫn lại chính là Lý Vinh nương.
Nàng một mình đến thăm, lão phu nhân tiếp đón khách khí nhưng không quá thân thiện. Sau đó, bà cũng nói riêng với ta: “Đúng là một cô gái đáng thương, tạo nghiệp mà.”
Người tạo nghiệp chính là Cố Xương Văn. Chúng ta đều không hiểu vì sao Lý Vinh nương vẫn chấp nhận đi theo hắn.
Trong phòng lúc này chỉ có ta và nàng, nàng cụp mắt, dùng nắp tách trà gạt lớp bọt, ngừng một lúc rồi nói:
“Tỷ tỷ, ta biết mọi người đều khinh thường ta, cho rằng ta không có khí tiết, lại ở bên kẻ thù giết cha giết huynh. Phụ hoàng ta ở trên trời có lẽ đang trách mắng ta, nhưng ta không còn cách nào khác, ta muốn sống, chỉ có thể dựa vào chút thương hại của tướng quân mà sống tiếp.
“Việc phục quốc báo thù, ta chưa bao giờ nghĩ đến. Công chúa, hoàng tử nước Ly Dung đông như vậy, số lần ta được gặp phụ hoàng còn không bằng tướng quân.”
Nói xong, nàng dùng khăn lau nước mắt, rồi ngẩng đầu nhìn ta:
“Vì vậy, ta hy vọng tướng quân sống tốt. Dạo này vì tỷ tỷ, tướng quân chẳng màng ăn uống, chỉ dựa vào rượu cầm cự, trông như kẻ nửa sống nửa chết, không lên triều, không giải quyết công vụ, nghe nói còn làm lỡ việc quân.
“Tỷ tỷ, xin tỷ vì tình cảm trước đây với tướng quân mà cho chàng một cơ hội. Ta và Diêu Thảo sẽ an phận, giống như những con mèo nhỏ, không gây phiền phức gì cho tỷ.”
Lý Vinh nương nói đầy cảm xúc, toàn là sự thương tiếc dành cho Cố Xương Văn.
Ta càng cảm thấy hắn phụ lòng người phụ nữ này, cũng nói một câu từ tận đáy lòng:
“Ta lớn hơn muội vài tuổi, gọi muội một tiếng muội muội. Hôm trước ở tướng quân phủ, nhờ có muội giúp đỡ kéo Cố tướng quân đi, ta rất cảm kích muội.”
Ngẫm lại, ta mới nhận ra hôm đó Lý Vinh nương sợ Cố Xương Văn cưỡng ép ta, nên mới lấy con gái ra làm cớ, không để hắn cùng ta ở chung một phòng.
“Ta và Cố Xương Văn, sớm đã kết thúc rồi.
“Muội nếu thương hắn, hãy để hắn ký thư hòa ly, sống tốt với muội.
“Muội muội, nữ tử chúng ta, thương nam nhân của mình không sao, nhưng đừng thương người khác hơn bản thân mình. Một đời người, quan trọng nhất là biết thương mình. Đừng lúc nào cũng nghĩ cho hắn, hãy nghĩ cho bản thân nhiều hơn.”
Lý Vinh nương vốn là công chúa nước Ly Dung. Để một công chúa mất nước sống bên một trọng thần triều đình, hoàng đế không nói ra nhưng trong lòng không thoải mái. Mà cái cảm giác ấy ngày càng khó chịu.
Nghe xong lời ta, Lý Vinh nương không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt rồi rời đi.
Không biết từ đâu, Trần Thư Tuấn xuất hiện, khoác tay ta, cười nói: “Tỷ tỷ, hai người nói gì mà lâu thế? Cũng nên kể cho ta biết chứ.”
“Chỉ là tán gẫu thôi. Còn chàng, dỗ Sùng ca nhi mấy ngày rồi, sao thằng bé vẫn không để ý tới chàng?”
Trần Thư Tuấn thản nhiên, lấy ra một hộp phấn từ trong áo như đang khoe khoang: “Ta lấy từ chỗ đại ca đấy. Đây là hàng từ Nam quốc, có tiền cũng không mua được đâu.”
Ta đẩy lại: “Mau trả đi, đó là đồ của đại ca.”
Nhưng hắn mở hộp, nhẹ nhàng quệt một ít lên tay ta, nói: “Đại ca biết mà. Phòng huynh ấy không có nữ nhân, những thứ này không dùng đến, bảo ta muốn thì cứ lấy.”
Không từ chối được, ta đành nhận.
Quay người lại, đã thấy Sùng ca nhi đứng phía sau, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm.
“A nương, con nhớ người quá.”
Ta lập tức bế thằng bé lên.
Trong góc khuất tầm mắt ta, Sùng ca nhi làm mặt quỷ trêu tức Trần Thư Tuấn.
19
Cố Xương Văn cuối cùng cũng không ngồi yên được, tự mình tìm đến.
Đã vào đông, bên ngoài gió tuyết rít gào, nhưng cơn gió lạnh đến mấy cũng không che nổi mùi rượu trên người hắn.
Chỉ mới một thời gian ngắn không gặp, vẻ hào hoa khi hắn hồi kinh đã không còn. Trông hắn bây giờ như một kẻ mất hồn, tiều tụy thảm thương.
Giọng hắn nghẹn ngào, như có một quả cầu lửa chặn ngang cổ họng, khó khăn hỏi ta: “Nhược Hàn, chúng ta thật sự không còn cơ hội nào sao?”
“Không còn.”
“Nàng thích gì ở tên tiểu tử Trần gia kia chứ?”
Cố Xương Văn đau khổ ôm đầu, bắt đầu đếm từng điều không tốt của Trần Thư Tuấn:
“Hắn không học vấn, không chức tước, chỉ biết dựa vào tiền trong phủ mà sống. Nàng theo hắn thì làm sao có được ngày tháng tốt đẹp?”
Ta điềm nhiên đáp: “Cố tướng quân, ngài nói sai rồi.
“Ngài chỉ thấy những điều không tốt của Thư Tuấn, nhưng ta lại thấy chàng là người thích hợp nhất với ta trên đời. Dù làm gì, chàng cũng luôn đặt ta lên hàng đầu. Còn về tiền bạc, cửa tiệm, chúng ta không thiếu, đủ để sống yên ổn cả đời.
“Ta và chàng đều không phải người có tham vọng lớn để mưu cầu ngày tháng huy hoàng.
“Đại nhân vật thì sống đời của đại nhân vật, tiểu nhân vật thì sống đời của tiểu nhân vật, mỗi người đều có chí hướng riêng.”
Lời ta vừa dứt, Sùng ca nhi đột nhiên vấp ngã lao vào phòng.
Ngoài cửa còn thấp thoáng bóng dáng một bộ y phục màu xanh dương nhạt, chính là màu mà Trần Thư Tuấn yêu thích. Không cần đoán cũng biết, hai phụ tử bọn họ đã lén nghe trộm từ ngoài cửa.
Gương mặt nhỏ nhắn của Sùng ca nhi đỏ bừng, vừa vào liền mách ngay:
“Nương, là cha đẩy con vào đấy!”
Cố Xương Văn nghe vậy, lại bắt đầu lên án Trần Thư Tuấn.
Nhưng Sùng ca nhi lập tức chen ngang: “Ngài nói bậy! Cha của ta lợi hại lắm! Cha biết cách làm nương vui vẻ.”
“Cha còn kể chuyện hay lắm!” Sùng ca nhi đầy tự hào, hếch mũi về phía Cố Xương Văn, nói tiếp: “Ngài đừng quấy rầy nương của ta nữa. Nương không cần ngài đâu.”
Cố Xương Văn nghe lời Sùng ca nhi, khí thế liền xẹp xuống, không để ý đến thằng bé nữa, mà nhìn thẳng vào ta, hỏi: “Nhược Hàn, năm đó khi nàng mất đứa bé, có đau không?”
“Đau chứ. Nếu không có Thư Tuấn, e rằng đến giờ vẫn đau.”
Cố Xương Văn không nói thêm gì, lặng lẽ một hồi, như thể có thứ gì đó quan trọng trong hắn vừa sụp đổ hoàn toàn.
Hắn đưa tờ thư hòa ly đã ký cho ta, không nói thêm câu nào, rồi rời đi.
Hắn vừa đi, Sùng ca nhi đã lạch bạch chạy ra đóng kín cửa lớn.
Ta cũng bước ra, giẫm lên tuyết nghe tiếng lạo xạo dưới chân. Lúc này, Trần Thư Tuấn mới xấu hổ ló đầu ra.
Nhân lúc Sùng ca nhi quay lưng lại, không để ý tới chúng ta, ta nhón chân, hôn nhẹ lên má Trần Thư Tuấn.
Hắn liền thuận thế ôm lấy eo ta, còn không biết xấu hổ mà tranh thủ lợi dụng.
Lúc này, Sùng ca nhi quay đầu nhìn, nhưng hiếm khi lại làm bộ như không thấy, quay người chạy đến chỗ lão phu nhân chơi.
20
Trong đêm giao thừa, Sùng ca nhi nghịch ngợm bới tuyết trên sân, nhảy nhót đào bới dưới lớp cỏ, nói muốn tìm dế mèn.
Dế thì không thấy đâu, nhưng lại đào được một ổ rắn cạp nong. Thằng bé sợ hãi bỏ chạy, may mà Trần đại gia nhìn thấy, vội vàng kéo thằng bé lại, dùng gậy hất con rắn đi.
Sùng ca nhi rõ ràng bị dọa cho hoảng hồn, nằm gục trên vai Trần đại gia, khóc sướt mướt không ra dáng.
Vào đến chính sảnh, mặt thằng bé vẫn còn vương nước mắt. Lão phu nhân thấy vậy liền đau lòng ôm cháu vào lòng, vừa dỗ dành vừa hỏi:
“Đại gia, con cũng lớn hơn Thư Tuấn mười tuổi, đến giờ vẫn chưa thành thân sao? Có phải cũng nên sắp xếp rồi không?”
Ý lão phu nhân rõ ràng là không muốn Trần đại gia cứ mãi khắt khe với Sùng ca nhi.
Với bà, Sùng ca nhi chính là bảo bối.
Thời gian trước, vì làm việc không hiệu quả, Cố Xương Văn bị điều ra khỏi kinh thành. Chưa đi được xa đã bị giáng chức liên tiếp, ai cũng nhìn ra lý do là vì Lý Vinh nương và con gái.
Ngày hắn rời kinh, lão phu nhân vẫn đi tiễn, căn dặn hắn phải sống tốt với mẹ con Lý Vinh nương, đừng gây chuyện thêm nữa, cũng đừng phụ lòng họ.
Chức quan có lớn đến đâu, cũng phải lo bảo vệ tốt nhà mình.
Nhưng những chuyện này giờ đây chẳng còn liên quan gì đến ta.
Trần Thư Tuấn ngồi bóc hạt bí cho ta, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trần đại gia với vẻ mặt trêu chọc.
Nghe nói gần đây trong phòng Trần đại gia xảy ra chuyện phong nguyệt. Hình như hắn thích một nha hoàn, nhưng cô nương kia lại không để mắt tới. Chi tiết cụ thể ra sao thì ta cũng không rõ.
Trần đại gia không trả lời lời lão phu nhân, chỉ kể lại chuyện vừa rồi của Sùng ca nhi.
Nghe xong, lão phu nhân hoảng hốt, giáng một cái tét nhẹ lên mông thằng bé: “Con khỉ nghịch ngợm này, sau này đừng có như vậy nữa. Hai phủ chỉ có mình con là nhỏ tuổi nhất, nếu xảy ra chuyện gì, đừng nói cha mẹ hay đại bá con, mà ngay cả ta cũng đau lòng chết mất!”
Sùng ca nhi phụng phịu đáp vâng, nhưng lại lanh lợi chạy một vòng xin quà mừng.
Đèn cầy cháy sáng, tiếng gõ mõ của người tuần canh vang lên, một năm nữa lại đến.
Pháo hoa nổ vang trời.
Sùng ca nhi rúc trong lòng lão phu nhân, còn ta cầm tay Trần Thư Tuấn, dạy hắn cắt giấy dán cửa sổ. Trần đại gia ngồi lặng lẽ đọc sách.
Năm mới an khang, vạn sự như ý.
Hết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.