11.
Ăn cơm xong, tôi tạm biệt Sầm Vũ Khinh.
Cô ấy nửa thật nửa đùa chỉ vào chiếc Porsche hỏi tôi: “Tôi đưa cho cô một chiếc xe để tiện đi làm nhé, không cần thật sao?”
Tôi bật cười: “Sở nghiên cứu sắp xếp một căn nhà riêng, sở cũng cách đó có một con đường, tôi đi xe làm gì?”
Cô ấy mỉm cười: “Được, có chuyện gì tìm tôi.”
Tôi vừa vào sở nghiên cứu làm được hai ngày, Chu Cận Nghiễn lại đến.
Hắn đến nhà ăn tìm tôi, ngồi xuống đối diện, nhìn đuôi mắt phải tôi rất lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Nốt ruồi lệ ở đuôi mắt của em đâu?”
“À.”
Tôi thuận miệng trả lời: “Lúc ngã từ vách núi xuống, mặt bị thương, sau đó phải giải phẫu nên khuôn mặt không giống trước lắm.”
Bàn tay đặt trên bàn của hắn đột nhiên run rẩy.
Hắn hỏi tôi: “Đau không?”
Đây đúng là câu hỏi buồn cười đến cùng cực.
Tôi để đũa xuống, ngẩng đầu lên, bình tĩnh chăm chú nhìn hắn: “Chu Cận Nghiễn, cho dù thế nào, vấn đề này cũng không nên do anh hỏi.”
“Ba năm kia ở chung với anh, những đau đớn tôi phải chịu có lẽ anh đã quên, nhưng tôi nhớ rất rõ.”
Người làm sẽ rất dễ quên, rất dễ dàng xem nhẹ tổn thương mình từng mang đến cho người khác.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Chu Cận Nghiễn, rất tốt bụng mà xòe tay đếm giúp hắn.
“Tôi sốt ba mươi chín độ, đúng lúc này Lục Tư Tư ở nước ngoài cúp điện thoại của anh, anh tức giận, trút giận lên người tôi, còn nói sốt ôm mới dễ chịu.”
“Tôi cùng anh ra ngoài, bạn bè anh rót rượu cho tôi, cuối cùng tôi uống đến mức nôn ra máu. Anh để tôi tự mình lái xe đến bệnh viện, vì không có người thân kí tên, lúc tôi nội soi dạ dày không được tiêm thuốc gây tê.”
“Lục Tư Tư từng bị Lâm Gia bôi nhọ, anh nói do tôi làm, mắng tôi là hàng loại ba, tát tôi hai cái.”
“Còn có rất nhiều lần nữa, tôi đã quen, cho nên phẫu thuật chữa trị cũng không quá đau.”
Tôi nói một câu, sắc mặt hắn tái đi một bậc.
Cuối cùng, Chu Cận Nghiễn lúc nào cũng kiêu ngạo lạnh lùng, ở trước mặt tôi rơi nước mặt.
Tôi thấy hơi xấu hổ, quay đầu nhìn xung quanh.
Cũng may trong nhà ăn không có nhiều người, nơi chúng tôi ngồi cũng vắng vẻ nên không có ai nhìn.
“Xin lỗi, A Ninh, ngày đó tôi… không hiểu được trái tim của mình.”
Hắn khó khăn nói: “Lâm Gia, và những người bắt cóc em đã bị phán án hình. Hôn ước của tôi và Lục Tư Tư cũng sẽ hủy bỏ, tôi biết cô ấy đã gây khó dễ cho em ở studio…”
Tôi chế giễu cười: “Kẻ cầm đầu thật sự là Lâm Gia sao, không phải Lục Tư Tư đấy chứ?”
“Chu Cận Nghiễn, thật ra anh biết rất rõ, khoảng cách trong nước và ngoài nước không phải là ranh giới giữa đất và trời, huống hồ với tài lực của anh, ra nước ngoài một chuyến, thậm chí đi theo cô ta mấy năm là chuyện vô cùng đơn giản. Nếu như anh thật lòng với Lục Tư Tư, anh sẽ có một ngàn cách để ở bên cô ta chứ không phải tìm bạn gái, tìm thế thân, biến người khác thành kẻ thay thế.”
“Anh không yêu cô ta như vậy, cũng không chịu nổi cô đơn nên lúc nào cũng phải có người ở bên cạnh hầu anh. Nhưng anh lại kiêu ngạo, xem thường những người ở bên cạnh mình, cho nên muốn dùng tất cả mọi cách để làm nhục họ, để thỏa mãn tâm lý của bản thân.”
Hắn ngơ ngác nhìn tôi, á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng chỉ có thể đỏ mắt nói: “Nhưng A Ninh, bây giờ anh thật lòng yêu em.”
“Anh biết mình làm rất nhiều chuyện có lỗi với em, em cho anh một cơ hội, anh sẽ toàn tâm toàn ý bù đắp cho em…”
Tôi thở dài, cảm thấy người này đúng là hết thuốc chữa.
“Anh đã có nhiều như vậy nhưng vẫn lãng phí thời gian ở mối tình yêu hận không có kết quả này.”
“Anh chưa hiểu rõ sao? Tôi chưa từng thích anh, tôi chưa từng có chút tình cảm nào với anh. Lúc trước tôi đồng ý ở bên cạnh anh là vì anh đưa tiền hỗ trợ tôi.”
“Nhưng những thứ này tôi nghĩ tôi đã trả sạch sau lần tai bay vạ gió rơi từ vách biển xuống rồi.”
Tôi bưng khay đồ ăn đứng lên, Chu Cận Nghiễn nắm lấy tay tôi.
Hắn nói năng lộn xộn: “Em còn thiếu gì? Chỉ cần cho anh một cơ hội, kinh phí nghiên cứu khoa học, đầu tư hạng mục, thậm chí… anh xây cho em một phòng thí nghiệm riêng, em tự lập cánh cửa của riêng mình, không bị ai thúc giục, được không…”
Đúng là khó chơi…
“Đừng không có mặt mũi như vậy, Chu Cận Nghiễn.”
Tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn, hất tay hắn ra.
Nước canh trong khay bị đánh đổ lên bộ âu phục đắt tiền của hắn.
Tôi động đậy môi, lạnh lùng nhìn hắn: “Tiền giặt là hết bao nhiêu, nói trợ lí anh cầm phiếu đến sở nghiên cứu tìm tôi, tôi bồi thường.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCả người hắn nhếch nhác như chó nhà có tang, ánh sáng trong mắt vụt tắt.
Không còn lấp lóe dù chỉ một chút.
12.
Mấy ngày sau khi gặp Chu Cận Nghiễn, Lục Tư Tư đến tìm tôi.
Cô ta căm hận trừng mắt với tôi: “Tôi cho rằng cô đã sớm chết.”
“Những năm nay anh ấy liên tục muốn hủy hôn với tôi nhưng đều bị tôi từ chối. Cho nên anh ấy trừng phạt tôi, uống say là nhìn tôi gọi tên cô, nói người anh ấy yêu là cô.”
“Úc Ninh, cô dám để tôi làm thế thân của cô sao?”
Tôi nhìn khuôn mặt hoàn toàn khác xưa của cô ta, hai mày nhíu chặt thể hiện sự mệt mỏi, giống như một con thú bị nhốt trong lồng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi nhớ đến năm cô ta mới quay về.
Kiêu căng ngạo mạn, người người săn đón.
Gọi tôi đến múc canh rót rượu cho mình.
Thuận miệng nói một câu là tôi đã phải ngâm mình trong hồ nhân tạo lạnh như băng để tìm chiếc nhẫn không tồn tại kia.
Quanh đi quẩn lại, kết quả lại là bản thân bị tra tấn thành thế này.
Thấy tôi từ đầu đến cuối đều bình tĩnh nhìn mình, cảm xúc của Lục Tư Tư bùng nổ.
Cô ta đột nhiên đứng dậy trợn trừng mắt với tôi: “Cô quay về làm gì? Đã đi rồi thì đừng về nữa. Cô có biết cô vừa về Chu Cận Nghiễn càng kiên quyết hủy hôn với tôi hơn không?”
“Anh ấy nói, anh ấy muốn bản thân sạch sẽ để theo đuổi cô, để cầu xin một cơ hội từ cô.”
“Tôi ra nước ngoài học, làm nghiên cứu khoa học, sau đó mang thành quả của mình về đào tạo chuyên sâu, cống hiến cho quốc gia và nhân dân, tôi cho rằng chuyện này không có gì là sai cả.”
Tôi khuấy tách cà phê trước mặt, bình thản nói: “Cô Lục, là tư duy của cô hạn hẹp, áp tư duy của mình vào yêu hận tình thù, cô lấy tư cách gì mà chất vấn ngược lại tôi?”
Cô ta oán hận trừng mắt với tôi nhưng không thể nói được gì.
Lục Tư Tư và Chu Cận Nghiễn đều là một loại người.
Từ khi sinh ra cái gì cũng có, không thiếu thứ gì.
Trong quan điểm của bọn họ, anh không yêu tôi, tôi không yêu anh chính là bất hạnh của cuộc đời.
Nhưng con đường lý tưởng của tôi chưa từng là điều đó.
Tôi không để ý đến Lục Tư Tư, đứng dậy thanh toán tiền cà phê rồi rời đi.
Không ngờ đêm đó tôi lại thấy bản thân mình trên hotsearch.
Cô ta và Lâm Gia năm đó am hiểu nhất chính là dùng dư luận công kích người khác.
Trong bài đăng trên Weibo, cô ta và Chu Cận Nghiễn là vị hôn thê hôn phu có tình cảm sâu đậm với nhau nhiều năm, còn tôi là kẻ ác chia cắt đôi tình nhân bé nhỏ khi vừa đặt chân về nước.
Những người kia không tìm được tôi nên đã chạy đến sở nghiên cứu yêu cầu sa thải tôi.
[Cho dù có thành tích cao đến mấy, những người có phẩm chất thối nát như thế này cũng đâu thể đảm nhiệm được việc nghiên cứu khoa học quan trọng như vậy chứ?]
Khí thế của dư luận lần này rất quyết liệt.
Thậm chí còn có mấy fan hâm mộ cực đoan chạy đến sở nghiên cứu biểu tình.
Tôi trực tiếp báo cảnh sát.
Sầm Vũ Khinh tức giận muốn ngất: “Tôi nể mặt mà cô ta không cần, một người phụ nữ chỉnh hình thành cái dạng đó còn có tư cách nhảy nhót làm loạn sao?”
Tôi ngăn cô ấy lại: “Lần này để tôi tự giải quyết đi.”
Có nhiều thứ năm đó tôi không nói không có nghĩa tôi không có chứng cứ.
Tôi đăng ký tài khoản, đăng một đoạn video lên.
Lúc đầu ở studio, Lục Tư Tư và Lâm Gia xảy ra mâu thuẫn, tức giận không có nơi trút nên đã bắt tôi xuống nước tìm nhẫn cho cô ta.
Thật ra ở studio lúc đó có một trợ lý nhỏ vô danh bị chèn ép như vậy nên đã lén lút quay lại cảnh này rồi gửi cho tôi.
Cô ấy nói: “Nếu như cô ta bắt nạt cô nữa thì cô đăng video này lên.”
“Những người này chính là như vậy, được fan hâm mộ nâng lên trời rồi khinh thường chúng ta…”
Năm năm trước, tôi không để lộ video này.
Vì tôi biết rõ, điểm mấu chốt chưa từng nằm ở Lục Tư Tư, mà là ở Chu Cận Nghiễn.
Nhưng lần này, là cô ta chủ động động vào tôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.