Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

8:57 chiều – 07/11/2024

Lục Tư Tư lúc nào cũng vênh vang đắc ý không ngừng rơi nước mắt.

Cô ta thút tha thút thít, liên tục gọi tên Chu Cận Nghiễn: “A Nghiễn, cứu em!”

Tôi nhìn bọt nước cuồn cuộn dưới vách núi, không nói gì.

Lâm Gia hỏi tôi: “Không giãy dụa chút sao?”

“Làm không được.”

Tôi nhỏ giọng nói: “Hơi mệt.”

Hình như họ còn nói thêm gì đó, bàn điều kiện trao đổi các loại.

Dạ dày tôi ngày càng đau nhức, trán và lưng đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Chu Cận Nghiễn.

Hắn gọi tôi: “Úc Ninh.”

“Tôi cũng sẽ cứu em, em nhìn tôi đi.”

“Em ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái đi.”

Tôi không ngẩng đầu, chỉ nghe Lâm Gia cười lạnh nói:

“Làm gì có chuyện tốt như vậy. Chu Cận Nghiễn, tôi vất vả nhiều năm như thế, khó khăn lắm mới đi được đến vị trí này, tất cả đều bị anh phá hỏng, anh phải trả giá lớn cho chuyện đó!”

Sau lưng đột nhiên bị ai đẩy một cái.

Cả người tôi nhẹ bẫng, cảm giác mất trọng lượng xuất hiện, bọt nước màu trắng trước mắt ngày càng gần.

Lục Tư Tư hét lên, nhưng tôi không nghe thấy rõ.

Lúc này tôi mới ý thức được Lâm Gia đẩy cả tôi và Lục Tư Tư xuống.

Trước khi bị nước biển nhấn chìm, tôi nghe thấy Chu Cận Nghiễn gọi tên mình lần cuối.

Là giọng nói sợ hãi và tuyệt vọng tôi chưa từng nghe thấy.

“Úc Ninh!”

7. Góc nhìn của Chu Cận Nghiễn

Ba ngày sau khi Úc Ninh rơi xuống biển.

Thư ký gọi điện thoại đến nói đội cứu hộ vẫn không tìm được cô ấy.

Thời gian cứu viện tốt nhất đã qua, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

“Cô Lục đã từ bệnh viện đến đây, cô ấy đang ở ngoài cửa đợi ngài.”

Thư ký chần chừ nhìn Chu Cận Viễn: “Ngài có muốn gặp cô ấy một lúc không?”

Hắn đứng trước cửa sổ, nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, một lúc lâu mới nói.

“Không cần, đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi.”

Lời vừa dứt, Lục Tư Tư đã trực tiếp đẩy cửa đi vào, lạnh lùng nhìn hắn: “Anh có ý gì? Anh muốn đẩy cái chết của Úc Ninh lên đầu em sao?”

Xương gò má của cô ta hơi trầy, cánh tay bị rạch một đường, bây giờ vẫn còn quấn băng.

Chu Cận Nghiễn tránh ánh mắt của cô ta, giọng điệu bình thản: “Không, em về nghỉ ngơi đi.”

Lục Tư Tư không đi, cô ta đứng đó, đỏ mắt nhìn hắn.

“Anh hối hận, đúng không?”

“Hối hận cái gì?”

“Hối hận vì đã đính hôn với em, hối hận người anh giữ được ngày hôm đó không phải cô ta!”

Chu Cận Nghiễn hơi mím môi không nói gì.

Lục Tư Tư lập tức hiểu ra: “Chu Cận Nghiễn, chính anh biết rõ cô ta chỉ là một thế thân thấp hèn vì tiền bán mình!”

Cô ta đeo túi Hermes, trên tay đeo nhẫn kim cương hồng, trang phục từ đầu đến chân cộng lại hơn trăm vạn.

Quỷ thần xui khiến thế nào, Chu Cận Nghiễn nhớ đến lần đầu mình gặp Úc Ninh.

Trong ánh đèn mờ tối của quán bar, trong bầu không khí xa hoa trụy lạc, cô mặc áo somi trắng, tóc cắt ngắn.

Khách hàng cố ý trêu chọc, nhét tiền vào cổ áo cô.

Cô bình tĩnh lấy ra, cẩn thận bỏ vào túi, còn nói cảm ơn với người ta.

Trong đôi mắt kia như có ánh lửa bập bùng cháy.

Về sau cũng vậy.

Cô vì ba mươi vạn mà chủ động tìm đến nhào vào lòng hắn.

Hắn vừa nhận được tin Lục Tư Tư mập mờ với người nào đó, trong lòng tức giận, cố ý tra tấn cô.

Rất nhiều lần cúi người, ánh lửa trong mắt cô có thể nhạt đi, nhưng mãi mãi không dập tắt.

Chu Cận Nghiễn thừa nhận, lúc đầu hắn vốn xem thường Úc Ninh.

Cuộc sống của hắn và cô như hai thế giới khác nhau vậy.

Trong buổi tối rối loạn đầu tiên, hắn gần như là ôm lấy cô để phát tiết cảm xúc của mình.

Úc Ninh không nói một tiếng mà cứ vậy chịu đựng, trong ánh đèn lờ mờ lay động kia, cô hạ mắt, lông mi run rẩy, giống như đang phải chịu đau.

Sáng hôm sau, cô hỏi hắn, có thể mượn của hắn một khoản tiền được không.

“Xem như là cho tôi mượn đi.”

Chu Cận Nghiễn càng cảm thấy khinh thường hơn, ít nhất trong số những bạn gái cũ của hắn, chưa có ai là hám tiền như vậy.

Dù vậy hắn vẫn nói: “Muốn bao nhiêu?”

“Ba mươi vạn.”

Cô nói xong lại ngập ngừng bổ sung: “Nếu như có thể thêm mấy vạn thì càng tốt, xem như dự phòng.”

Ngòi bút của hắn dừng lại trên tờ chi phiếu.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Đột nhiên cảm thấy thật hoang đường.

Tiền chia tay hắn tiện tay ném cho bạn gái cũ còn gấp mười lần số tiền Úc Ninh muốn.

Thật ra lúc đó hắn nên ý thức được cô không giống những người kia.

Đến gần hắn cũng không phải vì lòng tham lam hư vinh.

Mà là đường cùng.

Về sau hắn phát hiện ra rất nhiều vết thương và vết sẹo đã mờ trên người Úc Ninh.

Cô không quá quan tâm, nói khi còn bé đi đường núi đi học, trời mưa trơn ngã nên mới có sẹo.

Chu Cận Nghiễn từng vô số lần nghĩ, khi đó trái tim hắn đột nhiên nhói lên, thật ra là biểu hiện của việc hắn đã động lòng.

Chỉ là bị hắn cưỡng chế bỏ qua.

Hắn thích Lục Tư Tư nhiều năm như vậy, cô ấy như một đóa hoa được che chở cẩn thận tỉ mỉ, không nhiễm chút bụi bặm, kiêu ngạo kiêu sa.

Mà Úc Ninh…

Giống như một hồ nước trong suốt.

Cô luôn im lặng đi bên cạnh hắn, chấp nhận hết mọi yêu cầu gây khó dễ của hắn và bạn hắn.

Bọn hắn càng khinh thường cô, đôi mắt sáng ngời kia càng phản chiếu lại dáng vẻ ti tiện và mất mặt của bọn họ.

Đôi lúc Chu Cận Nghiễn sẽ nôn nóng bất an.

Vì hắn cảm thấy hắn chưa từng có được cô.

Cô chỉ vì tiền, vì ân tình ba mươi vạn kia nên mới bị ép buộc ở lại bên cạnh hắn.

Hắn biết cô sẽ lén lút đọc sách ở nơi hắn không thích được, giống như lúc nào cũng có thể rời khỏi hắn.

Hắn chưa từng có được sự khao khát, nhiệt tình và nghiêm túc của cô như lúc cô đọc sách.

Hắn chỉ muốn trong mắt Úc Ninh có hắn, cho dù là chán ghét hay hận thù cũng được.

Vậy nên từng bước đi sai, sai lầm nối tiếp sai lầm.

Ngày thứ mười Úc Ninh rơi xuống biển.

Tất cả mọi người đều nói cô không thể nào sống được.

Bạn bè khuyên hắn: “Thôi bỏ đi, đã đến nước này rồi, đừng vì một người chết mà ồn ào với Tư Tư. Hơn nữa không phải cậu nói, cô ta chỉ là thế thân thôi sao?”

Chu Cận Nghiễn ngẩng đầu.

Đôi mắt hằn lên tia máu.

Lục Tư Tư đứng bên cạnh rơi nước mắt.

Cô ta chất vấn: “Tin Lâm Gia vào tù đã được đăng lên, lúc này anh tuyên bố hủy hôn, không phải đang nói cho người khác biết anh chỉ diễn với em thôi sao?”

“A Nghiễn, anh thật sự không nghĩ cho sự nghiệp của em sao?”

Lúc này cô ta vẫn gọi hắn là A Nghiễn.

Dùng giọng nói dịu dàng thảm thiết, vẻ mặt khiến người khác yêu thương.

Chu Cận Nghiễn đột nhiên ý thức được, thật ra Úc Ninh chưa từng gọi hắn bằng tên thân mật.

Lúc đầu cô gọi hắn là tổng giám đốc Chu, sau đó dưới mệnh lệnh của hắn cũng chỉ chịu gọi hắn bằng họ tên.

Khách sáo, lạnh lùng đến cùng cực.

Chu Cận Nghiễn bắt đầu thường xuyên mơ thấy Úc Ninh.

Trong mơ hắn không nhục nhã khinh thường cô như vậy, không dùng lý do báo ân để giữ cô ở bên cạnh, thái độ của cô đối với hắn cũng ngày càng nhẹ nhàng, cũng chịu buông bỏ phòng vệ để gọi hắn một tiếng “A Nghiễn”.

Hắn đến sở nghiên cứu đón cô tan làm, trong xe giấu một bó hoa hồng lớn.

Cô hơi ngạc nhiên nhận hoa, cuối cùng cũng chịu nở nụ cười thật lòng với hắn.

Nhưng khi tỉnh lại lại không có gì cả.

Đầu giường có sách Úc Ninh từng đọc, có luận văn cô từng viết, có kết quả thí nghiệm cô từng lén nghiên cứu.

Đó là thế giới của cô, thế giới mà hắn chưa từng bước vào.

Cứ như vậy trôi qua ba năm.

Ngày nào đó, trong buổi họp báo thành quả nghiên cứu khoa học hắn từng thoáng nhìn qua.

Có bóng dáng quen thuộc ngồi trong góc.

Chu Cận Nghiễn kinh hãi đứng lên, suýt nữa tưởng mình vẫn nằm mơ.

Hắn sai người đi hỏi thăm, đối phương nhanh chóng trả lời, người kia không tên Úc Ninh mà là nghiên cứu sinh đang học lên tiến sĩ của đại học nào đó ở nước ngoài.

Chu Cận Nghiễn như ngã từ mộng đẹp hư ảo xuống, hắn trầm mặc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ rất lâu.

Sau đó mới nói: “Cô ấy còn sống.”

Vẫn không tìm thấy thi thể của Úc Ninh.

Vậy có nghĩa là cô vẫn còn cơ hội sống sót, dù cho cơ hội đó nhỏ đến mức đáng thương.

Chu Cận Nghiễn bắt đầu đi khắp thế giới tìm cô, bắt đầu từ vách núi kia.

Dòng biển chảy đi đâu, ai từng đi qua đó, những bệnh viện to nhỏ lân cận.

Hết lần này lần khác dấy lên hy vọng rồi lại tận mắt nhìn hy vọng biến mất.

Hắn sắp bị vòng lặp này tra tấn đến phát điên rồi.

Ròng rã hai năm, không thu hoạch được gì.

Nhưng trong lòng hắn vẫn ôm một tia hi vọng, hắn vẫn chờ đợi.

Đợi một ngày nào đó trong tương lai, cô nguyện ý xuất hiện trước mặt hắn.

Có thể vì hận thù hay trả thù cũng được, không sao.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận