1.
Trong lòng Chu Cận Nghiễn, tôi chỉ là bạn gái trên danh nghĩa của hắn.
Thật ra chỉ là thế thân của Lục Tư Tư, hơn nữa còn là kiểu thấp kém kia.
Ai bảo cô ta là nữ minh tinh cao quý được người người săn đón, còn tôi lại xuất thân thấp kém chứ?
Chu Cận Nghiễn bỏ ra ba mươi vạn đã mua được lòng tự tôn của tôi.
Ngày Lục Tư Tư về nước, những tin tức có liên quan đến cô ta tràn ngập hotsearch.
Chu Cận Nghiễn đi đón cô ta tham gia tiệc chào mừng, trước khi đi chỉ nói với tôi một câu.
“Đêm nay không về ăn cơm.”
Kết quả mới đọc sách được một tiếng, hắn lại gọi điện về.
“Trong tủ rượu có một chai vang đỏ quý, em tìm rồi mang đến nhà hàng cho tôi.”
Vừa bước vào trạng thái học tập đã bị cắt ngang, tôi thở dài, vẫn lấy bình rượu trong tủ rượu ra rồi lái xe đưa đến.
Trong một phòng ăn có tính riêng tư cực tốt, ánh đèn chói mặt, nhìn vô cùng xa hoa.
Ở giữa là Lục Tư Tư và Chu Cận Nghiễn được mọi người vây quanh.
Cô ta mặc váy dài lấp lánh, người hơi dựa vào Chu Cận Nghiễn, dáng vẻ rất thân mật.
Tất cả mọi người đều ồn ào: “Cuối cùng Tư Tư cũng quay về, cậu không biết A Nghiễn đợi cậu bao lâu rồi đâu.”
Tôi đi đến trước mặt Chu Cận Nghiễn: “Rượu vang anh muốn, tôi tìm theo nhãn hiệu, chắc không sai.”
Bầu không khí vốn đang vô cùng hài hòa đột nhiên đóng băng vì sự xuất hiện của tôi.
Sau khi để chai rượu xuống, tôi xoay người muốn rời đi.
Lục Tư Tư ở sau lưng bình thản lên tiếng: “Đứng lại.”
“Đến mở ra rồi rót rượu cho chúng tôi.”
Tôi quay đầu, vô thức nhìn về phía Chu Cận Nghiễn.
Hắn cởi hai cúc áo trên cùng, dựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tôi: “Nghe không hiểu sao.”
“Hiểu.” Tôi hạ ánh mắt xuống: “Tôi ra ngoài tìm người lấy dụng cụ mở rượu.”
Lúc tôi đi ra ngoài, Lục Tư Tư lên tiếng hỏi: “Anh đang thích người này?”
Bạn bè bên cạnh chống chế giúp hắn: “Tư Tư đừng tức giận, trong lòng anh Nghiễn chỉ có mình cậu thôi.”
“Đúng vậy, cũng không thể trách anh Nghiễn được, là cô ta cứ quấn lấy anh ấy, đuổi thế nào cũng không đi.”
Rượu mở xong, Lục Tư Tư vẫn không cho tôi đi.
Cô ta bực bội trong lòng, muốn tìm tôi để trút giận, hết múc canh lại bóc tôi, cuối cùng còn cười hỏi tôi: “Tốt nghiệp đại học nào vậy?”
“Đại học Lý Công.”
“Trường nổi tiếng như vậy mà cô không học được cái gọi là tự tôn tự ái sao?”
Cô ta đột nhiên trầm mặt, đưa tay ra hất nửa bát canh lên người tôi.
“Mặt dày mày dạn quấn lấy A Nghiễn, có biết xấu hổ không? Muốn trèo cao thế cơ à?”
Chất lỏng thấm ướt quần áo, làn da cũng lập tức xuất hiện cảm giác đau rát.
Chu Cận Nghiễn cầm tay Lục Tư Tư, động tác nhẹ nhàng an ủi, không nhìn tôi lấy một lần.
“Đã đặt dây chuyền kim cương hồng mà em thích rồi, đừng giận anh nữa, nhé?”
Một người bạn tốt của họ đẩy một ly rượu bia lẫn lộn đến trước mặt tôi: “Uống đi, xem như xin lỗi Tư Tư.”
Một người khác bất mãn kêu la: “Rượu quý như vậy để cô ta uống không thấy phí sao?”
Trong vòng bạn bè của Chu Cận Nghiễn, Lưu Tư Tư là ánh trăng sáng của tất cả mọi người.
Cũng vì vậy nên không ai chú ý đến tôi, ai cũng nghĩ trăm phương ngàn kế để gây khó dễ trêu đùa.
Chu Cận Nghiễn chưa từng ngăn cản.
Huống hồ lần này lại còn là trước mặt Lục Tư Tư.
Tôi cầm ly rượu đục ngầu kia lên, một hơi uống sạch.
Chất cồn mang cảm giác thiêu đốt mạnh mẽ từ yết hầu thẳng xuống dạ dày.
Nước mắt lập tức trào ra.
Tôi khom lưng, không nhịn được mà chống tay xuống bàn nôn khan.
“Được rồi, đừng nôn, cút ra ngoài đi.”
Chu Cận Nghiễn tiện tay cầm lấy dụng cụ mở rượu ném cho tôi.
Hắn không khống chế sức, dụng cụ đập vào thái dương tôi, cảm giác đau đớn nhói lên, máu tươi chảy xuống gò má tôi.
Hắn ngẩn người, vô thức đứng lên đi một bước về phía tôi.
Tôi ôm vết thương, quay người vội vàng chạy ra ngoài.
2.
Sau khi về nhà, tôi tắm rửa rồi xử lý vết thương đơn giản.
Sau đó mới phát hiện Chu Cận Nghiễn cũng trở về.
Sắc mặt hắn rất khó coi.
Tôi có thể hiểu được: “Lục Tư Tư cãi nhau với anh sao?”
“Úc Ninh!”
Hắn lạnh giọng quát lớn, nhanh chân đi đến trước mặt tôi, cầm lấy cổ tay tôi rồi đẩy xuống giường.
Tôi giãy dụa đẩy hắn ra nhưng sức của tôi và Chu Cận Nghiễn quá chênh lệch.
Ánh đèn rung động, ánh sáng chiếu vào mắt khiến tôi vô thức nhắm mắt lại, nước mắt sinh lí không kìm nén được mà chảy xuống.
Động tác của hắn dừng lại một hai giây sau đó bóp lấy cằm tôi, ép tôi ngẩng mặt lên: “Khóc cái gì, cảm thấy uất ức à?”
“Úc Ninh, không phải em nói em thích tôi, chỉ cần có thể ở bên cạnh tôi thì thân phận gì cũng được sao?”
Nụ hôn rơi xuống mang theo sự hung dữ.
Tôi nhanh chóng cảm nhận được mùi máu tanh ngọt.
Chu Cận Nghiễn ra lệnh cho tôi: “Ngày trước dạy gì em quên hết rồi sao? Nhắm mắt lại.”
“Mắt của em không giống cô ấy.”
Dưới động tác mạnh bạo của hắn, đau đớn không ngừng tăng lên.
Trong giây phút hoang mang, tôi mở mắt, đúng lúc đối mặt với ánh mắt ảm đạm khó hiểu của hắn, giống như đang phát tiết một cảm xúc nào đó.
Tôi đột nhiên hiểu rõ.
Tôi khiến Lục Tư Tư không vui, Chu Cận Nghiễn đang trừng phạt tôi.
Tôi bị cảm giác sỉ nhục bao trùm, hốt hoảng nhớ lại những chuyện ngày xưa.
Lúc mới quen, tôi là sinh viên nghèo rớt mồng tơi.
Còn hắn là tổng giám đốc Chu cao cao tại thượng.
Tôi làm công trong quán bar, hắn uống say, nhìn tôi nổi giận:
“Đừng dùng khuôn mặt giống cô ấy mà làm những chuyện thấp hèn này!”
Sau đó bà ngoại tôi đột nhiên bị bệnh, tôi chạy khắp nơi vay mượn vẫn còn thiếu ba mươi vạn.
Vì ba mươi vạn này, tôi bán mình cho Chu Cận Nghiễn.
Chủ động lao vào vòng tay hắn.
Cái giá là, hắn không cho phép tôi tiếp tục học lên.
“Thế thân phải có dáng vẻ của thế thân.”
Giọng điệu hắn bình thản, dăm ba câu đã quyết định cuộc đời của tôi.
“Không phải nói thích tôi sao? Ít nhất ba năm ở bên cạnh tôi, chỗ nào cũng không đi.”
Lúc trước Lục Tư Tư cũng vì ra nước ngoài bồi dưỡng nên bỏ hắn lại.
Chu Cận Nghiễn sẽ không cho phép xảy ra trường hợp này lần hai.
Từ ngày đó trở đi, giấc mơ nghiên cứu khoa học chuyên sâu của tôi đã biến thành một giấc mơ xa vời không thể chạm đến.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBà ngoại không thể chống đỡ được biến chứng sau khi phẫu thuật, nửa năm sau đã qua đời.
Tôi tinh thần hoảng hốt ngồi trong nghĩa trang cả một đêm.
Nửa đêm, trời đổ mưa.
Trên đầu đột nhiên xuất hiện một chiếc ô.
Là Chu Cận Nghiễn.
Hắn hạ ánh mắt, từ trên cao nhìn tôi, giọng nói dịu dàng hiếm có: “Em còn muốn đợi ở đây bao lâu? Tôi chờ với em.”
Chúng tôi ở bên nhau ba năm.
Tôi chăm sóc hắn từng chút một.
Có đôi lúc hắn rất dịu dàng trong khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau.
Nhưng tôi biết, Chu Cận Nghiễn xem thường tôi.
Lần đó cũng là hắn và mấy người bạn từ nhỏ của hắn, tôi đi đón hắn, bị mấy người kia gọi lại.
Bọn họ đánh giá tôi, cười nói: “Đúng là có chỗ giống Tư Tư… Nghe nói là nghiên cứu sinh đại học Lý Công, còn từng làm dự án độc quyền?”
“Thật hay giả vậy, ôi chao, cô làm dự án nào thế, nghiên cứu sinh, ở đây biểu diễn thử cho chúng tôi xem đi.”
Tôi nắm chặt tay nhìn họ: “Nghiên cứu khoa học là một chuyện rất nghiêm túc, không phải dùng để mua vui.”
Vẻ mặt người đàn ông đi đầu vô cùng khinh thường: “Giả vờ cái gì? Ngoài miệng nói nghiên cứu khoa học, không phải chỉ vì để bản thân được giá thôi sao?”
Anh ta đẩy bình rượu đến trước mặt tôi: “Không vui sao, vậy uống rượu đi. Uống xong chai này tôi sẽ để A Nghiễn đi với cô.”
Từ đầu đến cuối Chu Cận Nghiễn chỉ ngồi trên sofa nghịch bật lửa nhìn tôi.
Có lẽ vì men say, người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng đi đến, khóe miệng hơi nâng lên, mắt sắc lười biếng.
“Uống đi, để mọi người được chiêm ngưỡng tửu lượng của em.”
Tôi im lặng hai giây, hỏi hắn: “Nếu như hôm nay Lục Tư Tư đứng đây, anh có để cô ta uống không?”
Ngày đó Chu Cận Nghiễn rất tức giận.
Hắn giật lấy ly rượu, trực tiếp ném vào mặt tôi: “Cô là cái thá gì mà cũng xứng so sánh với cô ấy?”
“Cô ấy không mặt dày như cô, cô ấy sẽ không vì ba mươi vạn mà bán bản thân mình.”
Tôi dùng sức chớp đôi mắt chua xót, nhặt ly rượu lăn trên mặt đất lên: “Được, tôi uống.”
Mạng người nghèo không đáng tiền, nói chi đến tôn nghiêm.
Tôi đúng là đã nhận ba mươi vạn từ hắn.
Đây là điều tôi nên chịu.
3.
Trước khi Lục Tư Tư xuất ngoại, cô ta đã là một ngôi sao nữ hàng đầu.
Lần này mang ánh sáng quay về, độ nổi tiếng càng cao hơn.
Cô ta gọi điện thoại nói mình mới về nước, cần một trợ lý biết việc.
“Em thấy Úc Ninh bên cạnh anh không tệ, nhìn có vẻ giống người biết hầu hạ người khác.”
Chu Cận Nghiễn trầm mặc mấy giây.
Cô ta cười khẽ một tiếng: “Sao vậy? Không nỡ sao?”
“Không có.”
Chu Cận Nghiễn lạnh nhạt nói: “Nếu em cần thì anh nói cô ấy qua.”
Tôi đi theo Lục Tư Tư vào đoàn làm phim.
Lúc nghỉ ngơi, nữ hai Lâm Gia đến nói chuyện: “Chị Tư Tư, trợ lí này giống chị thật đó.”
“Khác mỗi đôi mắt. Dưới mắt cô ấy có nốt ruồi, nhìn còn hàm súc hơn chị nữa.”
Lâm Gia vốn là nữ chính gốc của bộ phim này, đáng tiếc Lục Tư Tư về nước, chặn ngang giữa đường, cứ như vậy lấy đi nhân vật của cô ta.
Trong lòng cô ta không thoải mái.
Cố ý nói như vậy là vì muốn chọc giận Lục Tư Tư.
Quả nhiên sắc mặt Lục Tư Tư thay đổi, ánh mắt nhìn tôi là sự hận thù không chút che giấu.
Sau khi kết thúc công việc buổi chiều, cô ta nói mình rơi nhẫn.
“Lúc chiều quay cảnh bên hồ vẫn còn, chắc là rơi xuống nước rồi.”
Ánh mắt cô ta chuyển động, cuối cùng nhìn về phía tôi: “Úc Ninh, cô đi xuống hồ tìm giúp tôi.”
Nước trong hồ nhân tạo không cao, cùng lắm cũng chỉ đến hông tôi.
Tôi ngâm mình trong hồ, cúi người, từng chút một sờ bùn dưới đáy hồ.
Chân trời chiều đỏ như máu.
Màn đêm dần buông xuống, ánh nắng dần nhạt đi.
Biết Lục Tư Tư cố ý gây khó dễ, tất cả mọi người đều đứng bên hồ im lặng nhìn.
Không ai sẽ ra mặt vì một trợ lý không có danh tiếng.
Ngón tay tôi bị làn nước lạnh như băng trong hồ làm nhăn nheo trắng bệch, lúc tôi nâng tay lên, bùn trên tay rơi xuống.
Đột nhiên tôi nhớ đến lúc còn học đại học.
Tôi ngâm mình trong phòng thí nghiệm, làm tốt dự án tốt nghiệp của mình.
Tay phải giữ gìn khô ráo sạch sẽ cầm ống nghiệm, chậu nuôi cấy và kính hiển vi, quan sát kết quả, ghi chép số liệu.
Đàn chị và giảng viên đều nói tôi rất có thiên phú, nhất định có thể đi rất xa trên con đường này.
Nhưng cuộc sống của một người bình thường không chịu được một chút sóng gió.
Chỉ một chút khó khăn trắc trở là có thể phá hủy mọi thứ.
Rõ ràng chỉ qua ba năm mà lại như chuyện của đời trước.
Cuối cùng khi trời hoàn toàn tối, chuyên viên tạo hình nói: “Chị Tư Tư, tìm được nhẫn của chị rồi, ở trên bàn phòng trang điểm.”
“Có lẽ tôi không cẩn thận bỏ quên.”
Lục Tư Tư nhận lại chiếc nhẫn, tiện tay ném vào trong túi Hermes.
“Lên đi Úc Ninh, chỉnh lại bản thân đi, đừng có để giống như mới bị tôi bắt nạt vậy.”
Sau khi kết thúc công việc, Chu Cận Nghiễn sẽ đến đón cô ta.
Tôi ướt đẫm người ngồi dưới gốc cây lê bên ngoài studio.
Không biết trôi qua bao lâu, chiếc xe Rolls-Royce đen kia vòng lại.
Chu Cận Nghiễn xuống xe đi đến trước mặt tôi: “Về nhà thay quần áo.”
Tôi không ngẩng đầu.
Hắn mềm giọng xuống: “Em đừng trách Tư Tư, cô ấy chỉ cảm thấy không thoải mái nên phát tiết cảm xúc một chút thôi.”
Thấy tôi không nói gì, Chu Cận Nghiễn mất kiên nhẫn: “Được rồi đấy, Úc Ninh, em đang cáu kỉnh với ai vậy?”
Tôi hít một hơi, kìm nén nước mắt chực trào, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Chu Cận Nghiễn, ba năm rồi, bây giờ Lục Tư Tư cũng về rồi.”
“Anh để tôi đi đi.”
Sắc mặt hắn hơi thay đổi: “Em muốn đi đâu?”
Tôi cầm túi vải bên cạnh lên, lấy một tờ đơn trong đấy ra:
“Tôi xin học nghiên cứu sinh ở nước ngoài của đại học hàng đầu trong nước, họ đã gửi thông báo trúng tuyển cho tôi rồi…”
Lời còn chưa dứt, Chu Cận Nghiễn đột nhiên giật lấy tờ đơn trong tay tôi rồi xé nát.
Hắn nắm lấy cổ tay ướt sũng của tôi, kéo tôi vào trong xe.
Lòng bàn tay nóng hổi và cánh tay lạnh buốt của tôi dán sát vào nhau, nhiệt độ dần truyền qua.
Trong ánh đèn mờ tối, ánh mắt Chu Cận Nghiễn nhìn tôi rất lạnh lùng.
“Em nghĩ cũng đừng nghĩ, nơi nào cũng không được đi.”
“Úc Ninh, em là bạn gái tôi.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.