Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

10:07 sáng – 14/11/2024

Nói xong, tôi không để ý đến ánh mắt kinh ngạc sợ hãi của mọi người, bấm số điện thoại đã lưu trong danh bạ là bố.

Bên kia rất nhanh đã nghe máy, sau khi nghe tôi kể lại sự việc, bố không nói hai lời liền bảo sẽ đến ngay.

Đặng Hàng khóe miệng giật giật, mặt đen sì, ông ta là người đầu tiên hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khinh thường:

“Thẩm Lộ Dao, cô đừng có tìm người diễn kịch lừa chúng tôi!”

Tôi không trả lời, chỉ cười mà không nói với ông ta.

Khoảng mười mấy phút sau, một người đàn ông trung niên mặc vest bước vào văn phòng.

Nhìn khuôn mặt của người đàn ông có sáu phần giống tôi, vẻ khinh thường trên mặt Đặng Hàng lập tức biến thành hoảng sợ.

Hiệu trưởng Phương trực tiếp đứng bật dậy khỏi ghế nhưng ông ta không phải kinh ngạc, mà là sợ hãi.

“Tổng giám đốc Thẩm!”

Hiệu trưởng Phương không thể tin nhìn người đàn ông đứng bên cạnh tôi, giọng nói thậm chí còn có chút run rẩy.

Nhưng, ông ta rất nhanh đã phản ứng lại.

“Tổng giám đốc Thẩm… Lộ Dao là con gái…”

“Ruột của tôi!”

Giọng nói của ông đặc biệt có khí phách, dù sao cũng là người đàn ông tự tay gây dựng cơ nghiệp, khí thế đó người thường không thể so sánh được.

Hiệu trưởng Phương mặt trắng bệch, ngay cả Đặng Hàng đứng bên cạnh cũng khó nhìn ra sắc mặt lúc này.

Dù sao thì ai mà không biết Thẩm tổng cơ chứ, đó chính là người giàu nhất thành phố, trước đó còn đầu tư tiền cho trường lập học bổng.

Lúc đó Đặng Hàng còn cùng hiệu trưởng đi tiếp đón.

“Vậy, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Ông nhìn tôi, trong ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng quan tâm.

Vì vậy, trước mặt mọi người, tôi đã kể lại toàn bộ những chuyện vừa xảy ra cho ông, còn tiện thể giải thích tận tình cho mọi người về quá trình tôi nhận lại người thân.

“Vẫn phải cảm ơn nhà trường đã cho em cơ hội tham gia cuộc thi, nếu không thì bố mẹ cũng không có cách nào nhìn thấy tin tức về em trên báo, từ đó tìm được em.”

Tôi cười tươi như hoa hướng về phía hiệu trưởng Phương với Đặng Hàng bày tỏ lòng cảm ơn, chỉ là nụ cười đó không thể chạm đến đáy mắt.

Mặc dù trong tiểu thuyết gốc không kể chi tiết đoạn này nhưng trong ký ức của nguyên chủ đã ghi chép lại chi tiết toàn bộ quá trình cô ấy gặp lại bố mẹ giàu có.

Nguyên chủ không nói ra chuyện mình nhận lại bố mẹ giàu có, chính là vì đã quen với cuộc sống giản dị trước đây.

Hơn nữa, bố mẹ giàu có vẫn luôn áy náy vì đã làm lạc mất nguyên chủ, một là muốn tôn trọng nguyện vọng của nguyên chủ, hai là không muốn những chuyện này ảnh hưởng đến việc học của nguyên chủ nên muốn đợi sau khi nguyên chủ thi đại học xong, sẽ tổ chức cho nguyên chủ một lễ trưởng thành long trọng để tuyên bố họ đã tìm lại được con gái rượucủa mình.

Chỉ tiếc là trong tiểu thuyết gốc, nguyên chủ không đợi được đến ngày đó, vì nữ chính gây ra làn sóng chỉ trích trên mạng, khiến cô ấy mắc chứng trầm cảm, uống thuốc tự tử.

“Vậy nên, ở nơi tôi không biết, trường các người đối xử với con gái tôi như vậy sao?”

Sau khi nghe xong mọi chuyện, sắc mặt bố Thẩm đen như đít nồi, ánh mắt nhìn Đặng Hàng như muốn giết chết ông ta ngay lập tức!

Ông che chở tôi ở phía sau, một cái tát trực tiếp giáng xuống bàn hiệu trưởng trước mặt, tức giận đến cực điểm:

“Thẩm Bạch tôi có lỗi với con gái mình mười tám năm, vất vả lắm mới có cơ hội tìm được con bé, tôi còn chưa kịp nâng niu trong lòng bàn tay, ông lấy đâu ra cái gan vừa rồi nói những lời đó với con bé!”

“Nhà họ Thẩm chúng tôi không thiếu tiền, những gì Dao Dao nợ nhà trường, Thẩm Bạch tôi sẽ trả đủ từng xu một cho các người, từ nay về sau con gái tôi không nợ các người thứ gì nữa.”

“Con gái của Thẩm Bạch tôi, con bé muốn đi đâu thì đi, tôi xem xem ai dám cản!”

Hiệu trưởng Mã nghe thấy câu này không khỏi phấn khích lộ vẻ tán thưởng, chớp thời cơ đưa đơn xin chuyển trường đến tay bố Thẩm, nhìn bố Thẩm không nói hai lời ký tên, ông ấy cười như sắp nở hoa.

Ông ấy vỗ vai tôi khen ngợi: “Quả nhiên là bố con ruột thịt, tính cách không rề rà của em và bố em con đúng là đúc ra từ một khuôn!”

“Được, thầy thích lắm!”

Cười chết mất!

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Trận vả mặt này, tôi cũng rất thích!

Thế cục một lần nữa đảo ngược, có người vui mừng nhưng cũng có người buồn phiền.

Hiệu trưởng Phương cả người ngã phịch xuống ghế, vẻ mặt đầy chán nản.

Không giữ được mầm non, lại còn đắc tội với bố tôi, những khoản đầu tư đã bàn bạc trước đó e là cũng phải đổ sông đổ bể rồi!

Bố tôi hừ lạnh một tiếng, kéo tôi đi ra khỏi phòng hiệu trưởng.

4.

Hiệu trưởng Mã làm việc cũng rất nhanh chóng, gần như ngay trong ngày đã giúp tôi làm xong thủ tục nhập học.

Mặc dù việc chuyển học bạ vẫn còn hơi rắc rối nhưng với mối quan hệ của hiệu trưởng Mã thì hẳn là không thành vấn đề.

Ngày hôm sau, cô Vương dẫn tôi chuyển đến lớp trọng điểm do cô ấy phụ trách, giống như cô ấy đã nói, tất cả các bạn học trong lớp này đều rất thân thiện, cả lớp ấm áp như một gia đình, không đến ba ngày tôi đã hòa nhập hoàn toàn.

Khoản đầu tư mà trước đây bố tôi nể mặt nguyên chủ định quyên góp cho trường số 4 cũng đổ sông đổ bể, thân phận tiểu thư nhà họ Thẩm bị thất lạc mười tám năm của tôi cũng bị bại lộ hoàn toàn.

Mặc dù nhà trường hết lần này đến lần khác bịt miệng mọi người về lý do Tập đoàn Thẩm thị rút khoản tiền quyên góp lần này nhưng cuối cùng vẫn bị truyền ra ngoài.

Hiệu trưởng Phương tức giận đến mức ốm mất mấy ngày, một bụng tức không có chỗ phát tiết, cuối cùng chỉ có thể trút hết lên đầu thủ phạm gây ra chuyện này là Lữ Hiểu Đồng.

Nghe nói vì sợ lại xảy ra chuyện tương tự, Lữ Hiểu Đồng đã bị nhà trường xử lý rất nghiêm khắc với lý do phá hoại phong khí trường học, vi phạm nội quy nhà trường.

Suất tuyển thẳng chắc chắn cũng không còn liên quan đến cô ta nữa, thậm chí cả hình thức kỷ luật cũng phải ghi vào hồ sơ, theo cô ta cả đời.

Đặng Hàng bị bãi nhiệm chức vụ chủ nhiệm khối, lớp trọng điểm trên tay cũng được giao cho giáo viên khác, có lẽ trước khi nghỉ hưu sẽ không còn liên quan đến việc đánh giá chức danh nữa.

Tôi vốn tưởng rằng chuyện này đã tạm lắng nhưng chưa đầy mấy ngày, trên mạng bắt đầu lan truyền điên cuồng đoạn video hôm đó Lữ Hiểu Đồng nhảy lầu uy hiếp tôi nhường suất tuyển thẳng.

Cũng không biết là bạn học đầu đất nào nhân lúc hỗn loạn đã lén quay đoạn video này, còn đăng lên mạng.

Tóm lại, đoạn video này gần như lập tức gây sốt trên mạng.

Để giúp đông đảo cư dân mạng hiểu rõ tình hình, không ít cư dân mạng biết chuyện đã đăng tải nguyên nhân hậu quả của sự việc này, cũng như thân thế gian truân của tôi.

Những giang cư mận đã sớm chứng kiến đủ mọi loại kỳ hoa dị thảo, đương nhiên là lập tức nhìn rõ bản chất của sự việc, mắng cô gái chính trong video là Lữ Hiểu Đồng đến mức không còn manh giáp.

[Người ta dựa vào bản lĩnh của mình giành được suất tuyển thẳng, cô ta lấy tư cách gì bắt người ta nhường chứ? Thật là ghê tởm!]

[Còn giả bộ đáng thương, ít nhất cô ta còn bố mẹ, còn Thẩm Lộ Dao từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, cô ta còn dám nói cô ta không dễ dàng sao!]

[Ngôi trường có thể dạy ra học sinh như vậy cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, nghe nói còn ép người ta phải chuyển trường, thật là ghê tởm!]

Những lời công kích không phân biệt của cư dân mạng gần như lập tức đẩy Lữ Hiểu Đồng với nhà trường lên đầu sóng ngọn gió.

Và giống như trong tiểu thuyết gốc, để bảo vệ danh tiếng của trường, nhà trường gần như không chút do dự đã đuổi họcLữ Hiểu Đồng.

Trong nguyên tác, Lữ Hiểu Đồng vô lý ngang ngược, vì bản thân mà đẩy nguyên chủ đang cố gắng vươn lên, sau bao gian khổ mới có được chút thành quả lên đầu sóng ngọn gió.

Mà sau khi nguyên chủ tự sát, cô ta lại đạp lên máu thịt của nguyên chủ mà từng bước tiến tới cuộc sống huy hoàng của mình.

Đạo đức giả đáng sợ đến mức nào, chỉ cần vài câu trắng đen lẫn lộn vài câu khóc lóc vài giọt nước mắt, là có thể dễ dàng cướp đi mọi thứ mà người khác vất vả có được, hủy hoại tâm huyết mà người khác cố gắng phấn đấu.

Những kẻ luôn miệng tự nhận mình là nhóm yếu thế, lên án người khác ỷ mạnh hiếp yếu, chẳng lẽ họ thật sự cho rằng mình là bên yếu thế sao?

Đó chỉ là một cái cớ để bản thân trở nên càng có lý hơn, một sự ngụy trang, một sự tự an ủi.

Tôi yếu nên tôi có lý nhưng kẻ mạnh kia có phải bẩm sinh đã là kẻ mạnh không?

Nếu họ cũng hô to khẩu hiệu tôi yếu nên tôi có lý, bạn phải nhường tôi thì cả đời họ chỉ có thể là kẻ yếu.

Cố gắng trở nên mạnh mẽ phải là sự tự tin, chứ tuyệt đối không phải là vũ khí để bị đạo đức giả lợi dụng!

Nhưng giờ đây mọi thứ đã khác, tất cả những gì nguyên chủ phải chịu đựng ở kiếp trước, đều được sao chép dán lên người Lữ Hiểu Đồng.

Đây là tội do cô ta tự gây ra, mọi hậu quả đều do cô ta tự gánh chịu!

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận