08
Ta đã mang thai được năm tháng, thêm vào chuyện gần đây trong phủ, ta thực sự kiệt sức, cũng không muốn giả vờ làm hiền thê đi an ủi Thế tử.
Còn hắn ở trong thư phòng một ngày, đến tối thì đến viện của ta.
Ta đang nằm trên giường mỹ nhân nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn thấy người đứng trước cửa, cũng giật mình.
Hắn hơi cúi đầu, quầng mắt đỏ hoe, khuôn mặt trắng trẻo như ngọc dính chút bụi vài sợi tóc mai rũ xuống, trông cô đơn và yếu đuối.
“Thế tử.”
“Xin lỗi.”
Ta biết hắn muốn nói gì nhưng cũng không muốn nghe hắn nói tiếp, hắn có lỗi với ta, còn ta cũng có mưu đồ.
Ta xua tay, ngắt lời hắn: “Đều qua rồi, hãy nhìn về phía trước.”
“Nguyên Nương, nàng có oán ta không?”
Oán sao, trên đường về nhà ngoại, hắn bỏ mặc ta, ta oán, khi hắn bao che cho kẻ muốn hại con ta, ta oán.
Nhưng ta không thật lòng với hắn, sao có thể yêu cầu người khác thật lòng với ta.
“Ta cũng là nữ tử, nếu nói không oán, Thế tử cũng sẽ không tin.”
Sở Diên Niên đứng ngoài cửa, cứ nhìn ta như vậy, quầng mắt dần đỏ hoe, mở miệng là nghẹn ngào.
“Nàng tốt như vậy, ta lại vì một người như thế mà nhiều lần bỏ mặc nàng, khiến nàng là chính thê nhưng lại phải nhường nhịn thiếp thất, hết lần này đến lần khác vì ta và nàng ta mà chịu ấm ức, ta thật quá đáng, Nguyên Nương, ta sẽ bù đắp cho nàng, ta sẽ đối xử tốt với nàng như nàng đối xử với ta.”
Không phải đã nói đừng nói nữa sao, một câu nói mà lòng ta thấy áy náy vô cùng.
Sở Diên Niên rửa mặt xong thì ở lại phòng ta, ta và hắn mặc nguyên quần áo mà nằm, hắn ôm ta một lúc rồi mới mở miệng.
“Nguyên Nương, hoa đào sau núi chùa Tế Ninh là hoa đào đẹp nhất mà ta từng thấy.
“Hóa ra động lòng, bắt đầu từ lúc đó.”
Ta không đáp lời, nhắm mắt lại, trong lòng phức tạp.
Trời vừa sáng, lúc sắp tỉnh là lúc mơ hồ nhất, không ai biết Vệ Thanh Nhi đã trốn ra khỏi phòng củi như thế nào, không ai phát hiện ra nàng ta đã đột nhập vào phòng ta bằng cách nào.
Ta còn đang ngủ say, nàng ta giơ dao găm đâm mạnh vào ta, Sở Diên Niên đột ngột mở mắt, không kịp ngăn cản nàng ta, theo bản năng lật người lên chắn trước ta, dao găm đâm mạnh vào tim phổi hắn, hắn rút trâm vàng trên tóc ta đâm ngược lại vào cổ họng Vệ Thanh Nhi.
Ta đột nhiên tỉnh giấc, cảnh tượng trước mắt khiến ta đau đớn tột độ, Sở Diên Niên đè lên người ta, dùng tay che bụng ta, không ngừng nôn ra máu, thấy ta tỉnh lại, hắn lẩm bẩm lặp lại: “Nguyên Nương… Có ta ở đây… Ta sẽ bảo vệ nàng.”
Rồi nặng nề ngã xuống giường.
Ta nhìn Sở Diên Niên ngất xỉu trên mặt đất, trong lòng hỗn loạn, run rẩy gọi: “Mau gọi người… Mau tìm đại phu.”
Trong lòng là nỗi hoảng sợ chưa từng có.
Sở Diên Niên, chàng đừng chết.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLúc ta hận chàng, oán chàng, chàng đều sống tốt.
Tại sao đến bây giờ, chàng lại chết chứ.
Tối qua chàng còn nói với ta: “Hóa ra động lòng, bắt đầu từ lúc đó.”
Hóa ra chàng thích ta sớm hơn ta nghĩ.
Ta cũng không nói với chàng, ngày hôm đó dưới gốc cây, nụ cười nhẹ nhàng của chàng, thực ra ta cũng đã nhớ rất lâu rất lâu.
Sao chàng lại chết chứ.
09
Ba tháng sau khi Sở Diên Niên mất, ta sinh non một bé trai, đặt tên là Hữu Nhi.
Ngày Hữu Nhi đầy tháng, Như Nương dẫn Đỗ Đinh đến chúc mừng, bây giờ Đỗ Đinh đã là Thượng thư bộ Hình, Như Nương cũng được phong cáo mệnh.
Nàng rất thích Hữu Nhi, ôm mãi không muốn buông, tặng một bộ vòng cổ bằng ngọc dương chi vô cùng quý giá.
Đuổi hết người hầu đi, cuối cùng ta cũng hỏi ra được.
“Như Nương, ba tháng trước cấm quân bao vây Hầu phủ là do Đỗ Đinh làm phải không?”
“Ừ, ta biết được Thế tử bao che cho kẻ giết con mình, sợ tỷ ở Hầu phủ khó mà sống, vốn muốn giúp tỷ một tay, để hắn nhìn rõ Vệ Thanh Nhi là người như thế nào nhưng không ngờ lại khiến hắn mất mạng.”
Ta đã sớm biết, nhất định là Như Nương bảo Đỗ Đinh nghĩ cách, ép Sở Diên Niên nhìn rõ con người thật của Vệ Thanh Nhi, giúp ta một tay.
Nhưng hắn mất mạng vì chuyện này cũng không thể trách người khác, Vệ Thanh Nhi còn sống một ngày, họa này sẽ còn tồn tại một ngày, nàng ta coi ta là kẻ thù không đội trời chung, luôn muốn giết ta cho bằng được, Sở Diên Niên sẽ không nhìn ta chết, hắn vẫn sẽ vì cứu ta mà đánh đổi mạng sống.
Đột nhiên nhớ đến ở chùa Tế Ninh vào ngày mùng 2 tháng 2, ta ra khỏi Phật đường thì thấy Sở Diên Niên đứng dưới gốc cây, dáng vẻ phong lưu, tuấn tú phi phàm, mỉm cười với ta, một cái liếc mắt đã là vạn năm.
Sở Diên Niên, chàng không còn nợ ta nữa.
“Trưởng tỷ, tỷ thấy có lỗi với hắn?”
“Nói cho cùng, hắn cũng là vì ta mà mất mạng.”
“Hắn chết đúng lúc lắm, chết vào lúc tỷ áy náy với hắn nhất.”
Hai năm sau, Sở phu nhân vì quá đau buồn mà qua đời, công công du ngoạn khắp nơi, ít khi về kinh, Hữu Nhi được phong làm Tiểu Thế tử, kế thừa tước vị Tĩnh An Hầu, ta trở thành góa phụ trẻ tuổi và giàu có nhất kinh thành.
Ngày tháng trôi qua bình yên và vui vẻ, ta đã ít khi nhớ đến Sở Diên Niên, chỉ khi Hữu Nhi hỏi về cha, trong đầu ta mới thoáng hiện lên khuôn mặt đó nhưng ta nhận ra mình đã không thể ghép lại hoàn chỉnh ngũ quan của hắn.
Đôi khi nửa đêm tỉnh giấc, ta vẫn mơ thấy chùa Tế Ninh ngày đó.
Đôi khi Như Nương sẽ trêu ta, hỏi nếu được sống lại một lần nữa, ta sẽ chọn như thế nào?
Chọn như thế nào ư.
Liền không gả cho ai đi.
Hết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.