Giang Diễm sắp phiền muốn chết.
Lời nói của Đào Chi vẫn quanh quẩn trong đầu hắn, không xua đi được.
Hắn biết mình thật sự hiểu lầm Giang Sùng Văn.
Nhưng thiếu gia tính tình lại tái phát, hắn nhấc không nổi cái mặt này đi xin lỗi.
“Vô trách nhiệm… vô trách nhiệm…”
Giống như Đào Chi đang nhắc tới bên tai hắn.
Mẹ nó, ông đây dám làm dám chịu!
Hắn tùy tiện mặc một cái áo len, lái xe thể thao màu vàng sáng, trực tiếp đạp chân ga, dừng ở cửa biệt thự của Giang Sùng Văn.
Gõ cửa rầm rầm, lúc bảo mẫu mở cửa cho hắn, nghĩ đứa nhỏ nhà này ai cũng có chứng cuồng loạn hết.
“Giang Sùng Văn đâu! Giang Sùng Văn đâu!”
Ồn ào đến nỗi Giang Sùng Văn phải xuất hiện.
Người đàn ông vừa đeo đồng hồ vừa đi vào phòng khách.
“Hôm nay không mang người nữa sao?”
Giang Sùng Văn ung dung cười làm cho hắn càng thêm khó xử.
Giang Diễm hừ lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào anh trai của mình.
Lớn giọng cũng không thể che giấu được mình bị chột dạ.
“Lúc trước tôi hiểu lầm anh, thật sự anh không làm sai cái gì cả. Lúc trước tôi đánh anh bắt nạt anh, hiện tại anh cũng có thể trả lại.”
Tiếp theo lại bổ sung: “Tôi không đánh trả, cũng không báo cảnh sát, là tôi tự nguyện bị anh đánh!”
Phản ứng đầu tiên của Giang Sùng Văn là hắn lại cố ý gây sự.
Nhưng trong mắt nam sinh có sự xấu hổ không giấu được.
Giang Sùng Văn giống như nhìn một tên hề, nhìn hắn đầy vẻ mỉa mai.
Một lúc lâu mới nói: “Tôi không có hứng thú.”
Anh cũng không nói rõ ràng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrên thực tế, anh chưa bao giờ để Giang Diễm vào mắt.
Càng không nói đến ghi hận.
Nhưng lời này nếu như nói, Giang Diễm lại muốn nhảy cẫng lên.
Nam sinh lầm tưởng Giang Sùng Văn khinh thường hắn không muốn ra tay.
Hít một hơi thật sâu, bộp bộp tự cho mình hai quyền.
Giang Sùng Văn: “……”
Xương gò má Giang Diễm đỏ bừng.
“Anh nhớ cho kỹ, Giang Sùng Văn, chỉ cần anh muốn tìm tôi phát tiết, bất cứ lúc nào cũng có thể tới đánh tôi một trận!”
“Hai trận cũng được…”
“Nhưng chỉ cần anh hết giận, hai ta liền thanh toán xong!”
Đừng làm như ông đây là một kẻ hèn nhát.
Đào Chi xem xong toàn bộ hành trình ở đầu cầu thang.
Giang Sùng Văn vừa quay đầu lại chính là cô gái nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Diễm đang cười.
Tốt lắm.
Người đàn ông lại cởi chiếc đồng hồ vừa đeo xuống.
Đi đến phòng kia lấy một cái thắt lưng, chậm rãi đi về phía Đào Chi.
Đào Chi:!!!
Cô vừa giật giật chân, còn không đợi cô chạy ra ngoài hai bước, đã bị người từ phía sau chặn ngang ôm lấy.
Giang Sùng Văn khóa trái cửa phòng ngủ.
Buộc hai tay Đào Chi lại với nhau.
Bên môi lộ ra nụ cười nguy hiểm.
“Chi Chi, hôm nay chúng ta chơi kiểu khác nha.”
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.