Hắn đem dao để ở trên không trung, động tác dừng lại.
Lại nhìn về phía tôi, kéo kéo khóe miệng khô khốc.
Trong thoáng chốc, tôi cảm nhận được tình yêu mãnh liệt nhưng không nói gì của anh.
“Đào Chi, đừng nhìn tôi.”
Tâm tình tôi có chút phức tạp.
Tuy rằng tôi luôn cho rằng mình đã định vị rõ ràng thân phận của mình, chính là người ngoài cuộc của thế giới này.
Nhưng lần đầu đối mặt với ân oán hào môn nồng mùi máu tanh này, vẫn có chút sợ hãi nói không nên lời.
Tôi hơi nghiêng đầu, dời tầm mắt đi.
Vừa vặn hướng về phía Giang Sùng Văn.
Tôi đột nhiên phát hiện, từ khi Giang Diễm xuất hiện, Giang Sùng Văn chưa từng liếc mắt nhìn tôi một cái.
Nhưng không kịp nghĩ nhiều, Giang Diễm ở nơi tôi không nhìn thấy đã có động tác.
Tôi vô thức căng thẳng hết cả người.
Nhưng không hề có động tĩnh.
Hai giây sau, tôi nhìn lại.
Mũi dao chỉ cách mu bàn tay hắn khoảng 2cm.
Vệ sĩ ngăn hắn lại đúng lúc.
Trong không khí yên tĩnh vẫn truyền ra một tiếng cười khẽ.
Giang Sùng Văn thưởng thức cái ly trong tay, ngữ khí tùy ý.
“Đừng để ý, chỉ đùa thôi.”
“Về phần em họ cậu, hẳn là đã trên đường về nước rồi, cô ta rất an toàn.”
Video là của mấy ngày trước, thì ra Giang Sùng Văn đã sớm cứu em họ.
Giang Diễm lập tức phản ứng lại, cúi người lật tung lá bài trên mặt đất.
Động tác rất nhanh dừng lại, hắn cách xa đối diện Giang Sùng Văn.
Hai anh em, một người đàng hoàng, một người chật vật.
Cao thấp phân rõ.
“Anh chơi tôi?”
“Trong bộ bài này căn bản không có át chủ bài.”
Giang Sùng Văn từ chối cho ý kiến.
Ngay từ đầu, đây là một tình huống không thay đổi được.
Giang Sùng Văn đứng ở điểm cuối của trò chơi này, thảnh thơi thưởng thức em trai non nớt thủ đoạn kia của anh giống như một tên hề nhảy nhót.
16
“Giang Sùng Văn, lần này là anh thắng.”
Giang Diễm chống đầu gối đứng lên: “Nhưng tôi sẽ không ngu ngốc mãi mãi như vậy, mỗi lần đều bị anh đùa giỡn.”
Tôi nhìn bóng lưng nam sinh rời đi, hơi nhíu mày.
Do dự mãi, vẫn cầm ô đuổi theo.
Hoàn toàn không chú ý tới tiếng Giang Sùng Văn cầm tách trà ở phía sau.
“Giang Diễm.”
Tôi gọi hắn lại.
Nam sinh toàn thân ướt đẫm, thân hình hơi có vẻ suy sụp.
Tôi bình tĩnh lại, mới chậm rãi mở miệng.
“Có thể đừng quấy rầy Giang Sùng Văn nữa không?”
“Anh ấy làm sai cái gì, anh cứ một mực muốn đối đầu với anh ấy như vậy?”
Giang Diễm xoay người: “Em đúng thật là rất thích anh ta, lại thiên vị giúp đỡ anh ta như vậy?”
“Giang Sùng Văn chính là con riêng của một tiểu tam sinh ra.”
Giang Diễm nói năng có khí phách: “Sự xuất hiện của anh ta, khiến cho mẹ tôi sau này, mãi cho đến trước khi qua đời cuộc sống đều trải qua không yên bình một chút nào! Sự xuất hiện của anh ta, đại diện cho sự bất trung của cha tôi, khiến cho một người phụ nữ cho tới nay, đều cho rằng chồng yêu mình sâu sắc cảm thấy bị phản bội vô cùng. Bà ấy sống có bao nhiêu đau khổ em có biết không!”
Tôi bình tĩnh chờ hắn nói xong mới nói tiếp.
“Đây là lỗi của Giang Sùng Văn sao? Anh ấy có thể lựa chọn ai sinh ra mình sao? Sai là do cha của hai người, người đàn ông chỉ để ý đến niềm vui của mình không có chút trách nhiệm nào.”
Giang Diễm mím chặt môi, hiển nhiên là không phục.
“Giang Diễm, anh sai rồi.”
“Mẹ anh ấy không phải là tiểu tam trong miệng anh, bà ấy cũng là người bị hại trong mối quan hệ này.”
Nam sinh trước mặt dừng lại, như là nghe không hiểu tôi đang nói cái gì.
Tôi biết hắn sẽ tự đi tìm hiểu.
Không phí nhiều lời với hắn nữa, tôi trở về biệt thự.
“Đào Chi.”
Tôi dừng bước.
“Em thật sự không thích tôi sao?”
Vấn đề vô ích.
Tôi cũng không muốn trả lời, nhấc chân muốn đi.
Giang Diễm lại lên tiếng, thanh âm rất thấp.
“Sau khi cha mẹ qua đời, chỉ còn lại một mình tôi.”
“Nếu em lại từ bỏ tôi, thế giới này thật sự không ai yêu tôi nữa.”
Tôi nghĩ, đại khái là Bạch Nguyệt Quang – Thẩm Uyển của hắn sau khi tốt nghiệp liền xuất ngoại, hắn mới rút lui mà tìm tới tôi.
Nhưng không nghĩ tới chính là, tôi cũng đã thích anh trai của hắn.
“Giang Diễm, ít nhất anh đã từng được yêu.”
Nhưng Giang Sùng Văn, sống 27 năm, chưa bao giờ cảm nhận được.
17
Sau khi trở lại biệt thự, Giang Sùng Văn vẫn đứng trước tủ rượu, đưa lưng về phía tôi.
Phòng khách chỉ còn lại một mình anh.
“Còn trở về làm gì?”
Giang Sùng Văn xoay quanh bình rượu bày bừa lộn xộn, cũng không quay đầu lại.
“Cái gì?”
Động tác của anh dừng lại, lắc đầu nở nụ cười, mới xoay người đi về phía tôi.
“Chẳng qua là gặp tôi mới một lần, em đã nói một lòng chung tình.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Giang Diễm nói không sai, tôi đã từng sống như một con chó, thậm chí còn hèn mọn hơn cả chó. Vừa rồi em cũng nhìn thấy, tâm lý của tôi vặn vẹo, em ở bên cạnh tôi, sẽ không sợ ngày nào đó tâm huyết dâng trào của tôi sẽ giết chết em sao?”
Người đàn ông trước mặt, dùng giọng điệu vui đùa, lại gần như tự hủy hoại lần đầu tiên bộc bạch chính mình.
Thì ra vừa rồi, Giang Sùng Văn cố ý không để tôi tránh mặt đi.
Anh bày bộ dáng chân thật nhất của mình ra.
Tôi bỗng nhiên nhìn thấu sự bất an qua vẻ bề ngoài mà anh không chút để ý.
Hệ thống im lặng hồi lâu hiếm khi mở miệng.
“Anh ta thật sự rất hy vọng cô có thể ở lại.”
Tôi biết chứ.
Khi thẳng thắn với tôi theo cách cực đoan nhất.
Anh đã sẵn sàng để tôi rời đi.
Ngọn lửa hy vọng kia bị ép rất nhỏ rất nhỏ.
Khi tầm mắt đảo quanh, đột nhiên rơi vào tay phải hơi rụt về phía sau của anh.
“Bị thương sao không rửa sạch vết thương chứ?”
Tôi trong nháy mắt ném những lời vừa rồi của anh ra sau đầu, nâng tay phải của anh lên nhìn.
Giang Sùng Văn hiếm khi dừng lại một chút, lại lập tức thu tay về.
“Có ý gì?” Nụ cười trên mặt anh nhạt đi một chút.
Tôi vừa đi kéo tay anh lần nữa, vừa qua loa.
“Biết rồi, biết rồi. Biết là khi anh còn bé rất đáng thương, lớn lên thành kẻ biến thái được chưa?”
“Bây giờ có thể đi xử lý vết thương với em được chưa?”
Lười phân cao thấp với anh, tôi trực tiếp đẩy anh lên sô pha ngồi.
Lấy hộp thuốc, bôi thuốc cho anh.
“Giang Sùng Văn.”
Tôi cụp mắt, động tác trên tay không ngừng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLần đầu tiên tôi gọi tên đầy đủ của anh.
“Đừng chửi bới chính mình nữa.”
Tôi một bên quấn băng gạc cho anh, một bên nói:
“Anh không có làm chuyện gì sai cả. Rõ ràng khi người khác đối tốt với anh một chút thôi anh đã nhớ rất lâu rất lâu, sao lúc nào cũng biểu hiện như biến thái vậy?”
Hệ thống vừa mới nói cho tôi biết, em họ Lâm Lâm của Giang Diễm khi còn bé từng đến Giang gia chơi, chia cho mỗi một bạn nhỏ một viên đường.
Bao gồm cả Giang Sùng Văn.
Đó là lúc anh còn nhỏ, lần đầu tiên được đối xử bình đẳng.
Anh nhớ kỹ rất nhiều năm.
Cho nên, lần này anh mới cứu cô gái đó ra.
Khi đó, tôi ngây thơ cho rằng Giang Sùng Văn kỳ thật là một người bình thường, biến thái chỉ là do anh ngụy trang ra.
Mãi cho đến sau này, tôi mới phát hiện ra.
Trong cảnh chết đi sống lại vào ban đêm, anh thật đúng là rất biến thái.
Người bình thường ai lại dùng những thứ đó chứ…
Còn nữa, những viên đá kia, sao có thể bỏ vào được chứ!
18
Tôi rất có nghệ thuật buộc một cái nơ bướm ở cuối băng gạc.
Lại đưa tới trước mắt Giang Sùng Văn.
“Đẹp không?”
“Vừa rồi đuổi theo Giang Diễm nói cái gì?”
Anh phớt lờ tác phẩm nghệ thuật của tôi, đi thẳng vào một chủ đề khác.
Tôi nhún vai, đơn giản trả lời: “Bảo anh ta đừng thỉnh thoảng dán lên như keo dán da chó nữa, ầm ĩ một hồi, còn quấy rầy việc em theo đuổi anh.”
“Thật phiền phức!”
Giang Sùng Văn ngước mắt nhìn tôi.
Bên ngoài mưa to không biết ngừng lại từ lúc nào, cũng không còn u ám nữa.
Mây trôi chập chờn mà bay qua, xuyên vào một chút ánh sáng nhạt.
Phản chiếu trong mắt người đàn ông.
Tôi nhìn khuôn mặt rất khó có thể làm người ta không thể một lòng chung tình này, có chút rung động.
Ma xui quỷ khiến, tôi nhẹ giọng mở miệng.
“Em có thể hôn anh một cái không?”
Tôi hình như thật sự, có chút thích bị Giang Sùng Văn đè lên.
“Hôn ở đâu?” Anh hỏi.
Tôi quỳ trên sô pha, nâng mặt anh lên, cúi đầu hôn mí mắt anh.
“Hôn nơi này.” Tôi hôn xong mới đáp.
Vô tri vô giác, cảm thấy làm như vậy có chút không quá lễ phép.
Cũng may Giang Sùng Văn không để ý.
Trong mắt anh là màu tối đậm đến không thể hóa giải.
Chậm rãi tới gần tôi, cách môi cách nhau giống như chỉ có một cm.
“Sao không hôn ở đây?”
Giọng anh rất thấp, không khí ầm ầm mập mờ ấm lên.
Tôi trừng mắt nhìn, có chút thẹn thùng.
“Có thể không?” Tôi cẩn thận hỏi ý kiến của anh.
“Có thể.”
Giọng nói của người đàn ông như là đang cố ý mê hoặc tôi.
Suy nghĩ của tôi chuyển có chút chậm, thử lại gần chạm nhẹ một cái.
Mềm mại, còn có chút lạnh.
“Không hôn một chút nữa sao?”
Tôi đắm chìm trong sự dịu dàng của anh, nghe lời anh lại hôn anh.
Nhưng lần này không còn là nếm thử nữa.
Giang Sùng Văn ôm tôi, chậm rãi đè tôi lên sô pha.
Từ lúc ban đầu trằn trọc vuốt ve, đến lúc sau trực tiếp cạy mở hàm răng, bị anh triệt để ngăn chặn hô hấp.
Giang Sùng Văn một tay chống sau gáy tôi, qua lại điều chỉnh phương hướng, đón ý nói hùa với nụ hôn của anh.
Tay kia chống lên tay vịn sô pha bên tai tôi.
19
Ngày đó còn chưa kịp nói gì, Giang Sùng Văn đã bị trợ lý gọi đi, đến công ty xử lý văn kiện khẩn cấp.
Cho đến tối khuya mới trở về.
Lúc đó, tôi vừa tắm xong.
Trong tay anh, cầm chiếc hộp kích thước bằng lòng bàn tay.
Vừa vào phòng ngủ của tôi, anh liền ấn bả vai của tôi, để tôi ở trên cửa.
Giang Sùng Văn hơi kéo thắt cà vạt, cúi đầu lại gần.
Tôi vô thức ngăn cản.
“Làm gì?”
“Hôn em.”
Giang Sùng Văn kéo tay tôi ra, cứng rắn xoay cằm tôi lại.
Trước một giây nụ hôn ập đến, anh nở nụ cười tự giễu.
Thì thào mở miệng: “Chuyện này, sẽ khiến tôi nhớ thương cả buổi chiều.”
Hôn một cái lại một cái, tôi bỗng nhiên bị Giang Sùng Văn bế lên.
Anh ôm tôi đi tới bên giường, buông xuống, nửa tựa vào đầu giường.
Một lát sau, Giang Sùng Văn mới hơi rút lui.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại đi cáo tội anh.
“Giang tiên sinh, không thể tùy tiện hôn một cô gái đâu.”
“Không xác nhận quan hệ, sẽ không hôn em nữa.”
Giang Sùng Văn đáp một tiếng.
Sau đó lấy từ trong hộp ra một sợi dây chuyền bạc.
Phía trên đan xen những chiếc kim cương nhỏ vụn, rất chi là đẹp mắt.
Anh quỳ gối trước mặt tôi, nâng chân phải tôi lên giẫm lên đầu gối của anh.
Đeo vòng quanh ở mắt cá chân.
Một giây sau, Giang Sùng Văn không hề báo trước khẽ hôn mu bàn chân tôi.
Anh xác định mối quan hệ của mình với tôi.
“Em là của tôi.”
!!!!
Tôi trừng to mắt, mu bàn chân nhất thời tê dại.
Làm sao có thể hôn tôi xong lại đi hôn chân của tôi!
Trong lúc tôi đang sững sờ, Giang Sùng Văn ngẩng đầu nhìn tôi.
Mặt mày ôn nhu, bên miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Chậm rãi mở miệng uy hiếp.
“Là chính em đồng ý sẽ ở lại.”
“Nếu có một ngày, em chạy mất nhưng bị tôi bắt trở về, tôi sẽ phế đi hai chân của em, khóa em ở trong phòng này mãi mãi.”
Tôi: “…..”
Chắc có lẽ trên toàn thế giới chỉ có Giang Sùng Văn, có thể nói ra lời tỏ tình mà giống như uy hiếp vậy?
“Vậy nếu như, em chết thì sao?”
Nhiệm vụ thành công, tôi chắc hẳn là phải rời đi.
Đến lúc đó Giang Sùng Văn phải làm sao bây giờ?
Tôi vừa dứt lời, cổ chân liền truyền đến một tia đau đớn.
“Tê ——”
Sức lực bàn tay của Giang Sùng Văn đang nắm cổ chân tôi trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ hơn.
Tôi ngẩng đầu, sửng sốt.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.