Trong kinh người người truyền tai nhau, hình tượng của công chúa thực sự không ra gì.
Nàng ta đang dần mất đi thứ quan trọng nhất mà người nắm quyền cần có——
Lòng dân.
Mà thứ này, chính là thứ mà “Tiện dân.” trong miệng nàng ta mới có thể ban cho.
Thậm chí khi ta ở cách xa ngàn dặm.
Cũng có thể cảm nhận được quyền thế của công chúa bắt đầu suy yếu.
13.
Thời hạn ba năm sắp đến, ta đã chiếm được năm châu ở Kế Bắc.
Người Kim từng chút một bị đuổi về Bắc Cương.
Công cao lấn chủ, cuối cùng hoàng đế cũng không thể ngồi yên.
Công chúa còn sốt ruột hơn cả hoàng đế.
Nàng ta và ta cách nhau mối thù kiếp trước, còn có mạng của Tiêu Càn ở kiếp này.
Đặc biệt là ta và Lý Hoài Ngọc có thể đe dọa đến nàng ta lại còn ở cùng một chỗ.
Lại đến một năm cỏ xuân xanh.
Hoàng đế lâu ngày đau ốm, không thể xử lý quốc sự.
Thân phong công chúa làm Trấn quốc công chúa, thay mặt xử lý chính sự.
Công chúa liên tiếp hạ mười hai đạo kim bài triệu hồi ta.
Ta biết, trở về kinh thành chắc chắn là có đi mà không có về.
Một chén rượu độc trong ngục, một dải lụa trắng trong thâm cung, hoặc có thể là phục kích trên đường về kinh.
Đều có thể dễ dàng giải quyết ta.
Lý Hoài Ngọc đến tìm ta.
“Thân là nữ tử, hoàn cảnh luôn khó khăn hơn, ngay cả khi ngươi văn võ song toàn, lập công vô số, trong mắt bọn họ cũng chỉ là một nữ tử mà thôi, chỉ có thể khuất phục dưới họ.
“Thế đạo vốn không công bằng, đã không công bằng, chúng ta phải buông tay tranh đấu. Đến nước này, lẽ nào ngươi muốn cam chịu sao?”
Ta mỉm cười đưa chén trà vừa mới pha xong trong tay.
“Lời của điện hạ, chính là suy nghĩ trong lòng thần.”
“Thần nguyện cùng điện hạ cùng nhau tranh đấu, nếu bại, cũng tuyệt không hối hận.”
Ngày hôm sau, triều đình chấn động.
Lý Hoài Ngọc phát hịch văn, liệt kê tội trạng của công chúa, chỉ trích nàng ta âm thầm bỏ chu sa vào ngự thiện, khiến hoàng đế mắc bệnh triền miên.
Hắn và ta sẽ dẫn đại quân, hồi triều cứu giá cần vương.
Công chúa nổi giận, ném hịch văn đi.
Nàng ta phái binh ra bắc thượng nghênh chiến, Kim triều cũng đang tìm cách phản công.
Hoàn cảnh của chúng ta rất hung hiểm, sơ suất một chút sẽ bị địch đánh úp, toàn quân bị diệt.
Nhưng không may, các tướng lĩnh nàng ta phái đi chẳng qua chỉ là lũ vô dụng, không đáng một kích.
Nhiều năm chinh chiến, đội quân dày dạn kinh nghiệm của ta càng thêm tinh nhuệ.
Chính sách hà khắc của công chúa sau khi nắm quyền cũng khiến bách tính khổ sở không chịu nổi.
Nàng ta ham mê hưởng lạc, dùng tiền thuế của bách tính để xây dựng cung điện, lương thảo của quân đội cũng không đủ.
Dưới những hành động ngu xuẩn của nàng ta, đội quân của chúng ta từng bước lớn mạnh.
14.
Không quá nửa năm, Lý Hoài Ngọc và ta sắp tiến đến chân thành.
Công chúa vội vàng, phái rakinh kỳ binh bắt giữ bách tính chặn ở cửa thành, cố gắng ngăn cản việc công thành.
Lại bố trí rất nhiều cung thủ trên tường thành, thề sống chết bảo vệ.
Ta dần dần rơi vào thế yếu.
Hai bên giằng co, trong đám đông xuất hiện một giọng nói nhỏ.
“Tam hoàng tử và Tiết tướng quân đã đuổi người Kim đi giúp chúng ta, họ không nên chịu kết cục như vậy.”
Càng ngày càng nhiều giọng nói xuất hiện.
“Công chúa tàn bạo như hổ, loại người như vậy cũng xứng làm chủ thiên hạ sao?”
“Hôm nay dù có chết ở đây, cũng phải để họ vào thành!”
Có người bắt đầu lớn tiếng hô to mở cổng thành, đẩy nhau tiến lên, sau đó là người thứ hai, người thứ ba…
Có người trong đội kinh kỳ quân vứt kiếm, tiến lên gia nhập.
Viên quan binh cầm đầu quát lớn.
“Ai dám tiến lên lập tức chém chết!”
Ngay sau đó, hắn bị một tên lính nhỏ phía sau chém ngã ngựa.
Hầu như tất cả mọi người đều vứt bỏ vũ khí, hô vang trời:
“Mở cổng thành! Cho Tiết tướng quân vào!”
Trên đài cao, công chúa rút lệnh kỳ gào lên:
“Tiện dân! Giết hết lũ tiện dân này cho ta!”
Ta giương cung cài tên, một mũi tên bắn xuyên qua cổ tay đang cầm lệnh kỳ của nàng ta.
Nàng ta hét lên một tiếng thảm thiết, bị cuốn vào đám đông chạy trốn.
Cổng thành mở rộng, ta tiến thẳng vào.
Còn Lý Hoài Ngọc thì vòng đến cửa bắc, dẫn quân bao vây kinh thành.
Giờ đây hoàng cung đối với chúng ta mà nói, chẳng khác gì đồ trong túi.
Bắt rùa trong chum, bắt chính là hai con rùa là công chúa và hoàng đế.
Công chúa trộm quần áo cung nữ, chuẩn bị bỏ trốn.
Nhưng lại bị người ta bắt đến trước mặt ta trong tình trạng đầu tóc rối bù.
Gặp ta, nàng ta vẫn điên cuồng hét lớn:
“Ta là Trấn quốc công chúa do bệ hạ đích thân phong, lũ loạn thần tặc tử, các ngươi dám giết ta sao!”
Giọng nói nhọn và chói tai.
Nghe đến mức ta phát chán.
Vì vậy, ta bảo người nhét đầy phân ngựa vào miệng nàng ta.
Sau đó túm lấy tóc nàng ta, từng bước từng bước lôi nàng ta đến điện nơi hoàng đế nghỉ ngơi.
Lý Hoài Ngọc mặc một thân chiến bào, đứng lặng lẽ trước giường.
Người nằm trên giường là phụ hoàng của hắn.
15.
Nhiều năm không gặp, bệ hạ đã già đi rất nhiều.
Ông quay mặt lại nhìn ba chúng ta, thấy tình trạng thảm hại của công chúa, trên mặt thoáng hiện vẻ đau lòng.
“Hoài Ngọc, trẫm có thể truyền ngôi cho con.”
Trong tiếng hét điên cuồng của công chúa, hoàng đế ho vài tiếng, ho ra máu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Nhưng trẫm có hai điều kiện, điều kiện thứ nhất, đối xử tốt với đích tỷ của con.”
“Còn điều kiện thứ hai…”
Ánh mắt u ám của hoàng đế chuyển sang mặt ta, đầy vẻ oán độc toan tính.
Ông nửa ngồi dậy, khó khăn chỉ vào ta.
“Tiện nhân này tuyệt đối không thể giữ lại, làm loạn triều cương, tẫn kê ti thần, đúng là tai họa!”
Lý Hoài Ngọc không nói một lời, dường như đang cân nhắc.
Trong ánh mắt tuyệt vọng của công chúa lộ ra vẻ mừng rỡ.
Nhưng Lý Hoài Ngọc lại cười, cười rất sảng khoái.
Hắn giơ một ngón tay, nhẹ nhàng ấn hoàng đế trở lại giường, nhẹ giọng nói.
“Phụ hoàng, người dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ đồng ý với hai điều kiện này?”
Hắn tháo trâm ngọc trên đầu xuống, mái tóc dài như thác nước buông xuống.
“Phụ hoàng tốt của ta, ngươi thật đúng là đáng thương.”
“Chuyện đã đến nước này, mà người vẫn không biết ta là nam hay nữ.”
Hoàng đế kinh ngạc trợn tròn mắt, trong cổ họng có đờm, khiến ông ta thở khò khè.
Một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Lý Hoài Ngọc mỉm cười.
“Người sủng ái hoàng hậu nhưng bà ta lại hay ghen tuông, mẫu thân sợ ta mang họa nên khi ta sinh ra đã nói ta là con trai, từ nhỏ đã cho ta sống như một nam nhân.”
“May nhờ phụ hoàng không quan tâm nên bí mật này của ta mới được giữ đến ngày hôm nay.”
Công chúa hoảng loạn ôm đầu, hét lên rằng không thể nào.
Ta kéo công chúa đến trước giường.
Lý Hoài Ngọc đưa trâm ngọc đến trước mặt công chúa.
“Ngươi còn nhớ cây trâm này không?”
Công chúa kinh hoàng mở to mắt liên tục lắc đầu.
Hắn dí đầu nhọn của trâm vào mặt công chúa.
“Cây trâm này, chính là vật mà mẫu nữ các ngươi đã dùng để vu oan cho mẫu thân ta. Ngươi nói rằng chính mắt ngươi thấy mẫu thân ta ăn trộm cây trâm này, hoàng hậu liền dùng hình với bà.”
“Khi ta tìm thấy bà, bà đã bị người ta đánh gãy cả hai tay rồi ném xuống giếng, thi thể đã bị ngâm nát.”
Lý Hoài Ngọc dùng sức, cây trâm đâm vào miệng công chúa.
Đâm vào cái lưỡi đáng ghét của nàng ta.
Hắn quay đầu mỉm cười với hoàng đế.
“Yên tâm, ngươi sủng ái nữ nhi như vậy, ta sẽ cho nàng ta xuống dưới đó bầu bạn với ngươi.”
Hoàng đế thở khò khè.
“Nghiệt chướng!”
Ông ta dùng hết sức toàn thân chỉ mắng được một câu này.
Sau đó ho ra một ngụm máu, trợn mắt, băng hà.
Lý Hoài Ngọc đưa đao bội kiếm cho ta, nhìn về phía công chúa đang kêu thảm thiết trên mặt đất.
“Chiếu Dung, theo như chúng ta đã ước định, nàng ta do ngươi xử lý.”
16.
Ta bước chân lảo đảo ra khỏi điện, ánh nắng chiếu vào người.
Áo trước ngực bị vấy máu.
Là máu của công chúa vừa bị ta cắt cổ bắn vào.
Hoàng đế dòng dõi mỏng manh, chỉ còn lại hai nữ một nam đều còn thơ ấu.
Lý Hoài Ngọc chưa đăng cơ, đã đích thân phong ta làm Trấn quốc đại tướng quân.
Có người không nhịn được nữa.
Ngày hôm sau, có hàng chục triều thần dâng sớ.
Bọn hắn nói rằng kinh thành đồn đại ta giả nam trang, quyến rũ tân đế, làm loạn triều cương.
Nên đuổi ta ra khỏi triều đình.
Lý Hoài Ngọc mặc triều phục ngồi trên cao, trầm ngâm một lúc, cười hỏi ta.
“Trấn quốc đại tướng quân, ngươi nói một câu đi?”
Ta vung kiếm chém vỡ án kỷ.
“Nói cái rắm! Ai đồn?”
Lý Hoài Ngọc thuận thế sa sầm mặt.
“Trẫm chính là nữ đế đầu tiên của triều đại này.”
“Nếu còn nghe thấy lời đồn vô lý như vậy truyền đến tai trẫm, cẩn thận cái đầu của các ngươi!”
Vì có tân hoàng làm gương trước.
Không ai dám bàn tán chuyện ta giả nam trang nữa.
Sau khi nữ đế đăng cơ đã ban hành chính sách mới.
Nữ tử cũng có thể lập hộ, mua sắm tài sản, ra ngoài kinh doanh.
Còn có thể giống như nam tử đến học đường đọc sách viết chữ.
Sau đó thậm chí còn xuất hiện nữ trạng nguyên đầu tiên của triều đại này.
Nữ đế đã mở xưởng thêu ở Giang Nam.
Tìm đến nhiều nữ tử không nơi nương tựa, dạy họ dệt vải buôn tơ.
Ta và nữ đế vi phục xuống Giang Nam, đi ngang qua một trang trại.
Có đôi vợ chồng đang bế một bé gái mới sinh.
Bà lão đi ngang qua không nhịn được mà nói nhiều.
“Ôi, sinh được một đứa con gái, chỉ sợ sau này sẽ phải chịu khổ.”
Người vợ cười chỉ về hướng kinh thành.
“Tân hoàng đế của chúng ta là nữ tử. Vị Tiết tướng quân đã thu phục sáu châu ở Ký Bắc cũng là nữ tử.”
Người chồng cười phụ họa theo.
“Những ngày sau này sẽ tốt đẹp hơn thôi.”
Ta và nữ đế nhìn nhau cười.
Đi được nửa đường.
Ta vén rèm lên.
Đây là mùa xuân năm Trường Hi thứ tám.
Bên ngoài rèm, cảnh xuân tươi đẹp, những chuyện buồn thảm trong quá khứ đều tan biến hết.
Cuối cùng ta cũng nhìn thấy.
Trời quang mây tạnh, dòng sông ngầm sáng ngời.
-HẾT-
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.