Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

2:09 sáng – 22/11/2024

18

Tôi mang tất cả bảng điểm và bài tập Quan Chước làm trong khoảng thời gian này tới.

Bố của Quan Chước thấy tôi thì thở dài.

“Bữa trước thấy cháu lén lên gặp Quan Chước, chú còn tưởng cháu có thù với người giàu đó.”

Tạ Bảo Châu không hiểu nhìn tôi.

Bố của Quan Chước thấy thế thì mỉm cười: “Chú không giống mấy kẻ ham hư vinh kia, hồi nhóc Cơ còn bé, chú từng bế cháu đấy.”

Tôi mỉm cười, không quá tin.

Doanh nhân, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, mấy lời khách sáo như này nghe thôi là được rồi.

Chú ấy đã tỏ thái độ vui vẻ như vậy chỉ bởi vì Tạ Bảo Châu thân với tôi.

Nhưng mà không quan trọng, dù sao tôi cũng chỉ cần chú ấy nghe hết lời tôi sắp nói.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Chú Quan, hôm nay cháu tới là vì chuyện của Quan Chước.”

Bố của Quan Chước trầm ngâm, hỏi dò: “Thằng nhóc bắt nạt bạn học à?”

Tôi lắc đầu.

“Vì cháu mà cậu ấy bị người ta bắt nạt.”

Bố của Quan Chước suýt thì phọt hết trà trong miệng ra.

Tôi kể lại chuyện Lưu Thiên Kỳ nhục mạ tôi, kể cả chuyện cậu ta gọi côn đồ tới đánh Quan Chước.

Bố của Quan Chước kinh ngạc: “Chú không biết chuyện này, chú cứ tưởng nó học hành không hẳn hoi còn ẩu đả với người ta.”

Tạ Bảo Châu lẩm bẩm: “Chú còn không biết nhiều chuyện lắm.”

Bố của Quan Chước: “?”

Tôi ho nhẹ một tiếng: “Ý của Bảo Châu là, thật ra Quan Chước giỏi hơn chú nghĩ nhiều.”

Tôi lấy tất cả bảng điểm từ đầu cấp ba tới giờ ra.

“Chú đã xem qua, thằng nhóc này, không biết học theo ai mà điểm kém…”

“Chú nhìn này, không phải cậu ấy không biết cách làm mà chỉ là cậu ấy không muốn làm thôi.”

Bố của Quan Chước nhíu mày: “Không muốn làm? Tại sao không muốn làm?”

Tôi bình tĩnh nhìn bảng điểm trước mặt.

“Bởi vì cậu ấy nghĩ chú đang cướp đi cuộc đời của cậu ấy.”

“Vậy nên Quan Chước không muốn cố gắng cho cuộc đời không thuộc về bản thân mình.”

19

Bố của Quan Chước là một doanh nhân, tôi vốn định tại thương nói thương* với chú ấy, từ sản nghiệp của nhà họ Quan, cho tới các chuyên ngành Đại học trong nước có thể sánh ngang với nước ngoài.
(Trong kinh doanh nói chuyện kiểu kinh doanh)

Trên đường tới đây, tôi đã chuẩn bị rất nhiều lý do.

Dù ở góc độ lợi ích hay góc độ khác thì tôi đều có thể chứng minh Quan Chước học trong nước tốt hơn nhiều.

Nhưng có vẻ như không cần dùng đến.

Hóa ra, đối với người làm bố thật sự quan tâm tới con cái, chỉ cần nói một câu: “Quan Chước không muốn ra nước ngoài, cậu ấy muốn ở lại.”

Bố của Quan Chước nhìn vở bài tập nhăn nhúm trước mặt, sau đó thở dài.
“Tại sao nó không chịu nói thẳng với chú?”

Tạ Bảo Châu suy bụng ta ra bụng người: “Có lẽ vì hai người không đủ thân.”

Tôi đương định nhắc cô nàng, Quan Chước được bố cậu nuôi từ bé tới lớn thì lại thấy chủ tịch Quan như vỡ lẽ.

“Ồ, hóa ra là vậy.”

Tôi: ? Đùa nhau đấy à.

Không biết chủ tịch Quan có phải đang nói đùa không, nhưng cuối cùng công chúa Quan Chước cũng được tự do quay về trường.

Đương nhiên, chủ tịch Quan cũng có kế hoạch riêng.

Chú ấy và Quan Chước đã giao hẹn với nhau.

Chú ấy không tin lời nói từ một phía của đám nhóc chúng tôi, Quan Chước muốn chứng minh bản thân có thể làm chủ cuộc đời của chính mình thì phải đưa ra bằng chứng.

Mấy tháng sau, nếu Quan Chước có thể có tên trong danh sách thi Olympic thì chú ấy sẽ không can thiệp với sự lựa chọn của Quan Chước nữa.

Hơi hà khắc, nhưng Quan Chước không nghĩ đã đồng ý.

Tôi cảm thấy đáng lẽ cậu nên mặc cả thêm chút đỉnh.

“Thật ra chú Quan rất lo cho cậu, đáng lẽ cậu phải mặc cả thêm chứ?”

Dù cậu có là thành phần tẩm ngẩm tầm ngầm mà dẫm chết voi thì cũng hơi căng để ghi danh!?

Nhưng Quan Chước lại rất tự tin: “Không sao, có bạn gái ở đây, thi Olympic đơn giản như đan rổ.”

À, hóa ra là tự tin ở tôi.

Thế thì tự tin đúng rồi đấy.

Có vẻ như cậu đã hiểu được độ uy tín của thần đồng rồi.

Đáng khen.

20

Quan Chước trở lại với một diện mạo hoàn toàn mới.

Tóc mái lòa xòa đã được cắt.

Sau khi để lộ khuôn mặt đẹp trai ngời ngời thì chỉ cần đi từ cổng trưởng tới lớp 13 thôi đã có vô số thiếu nam thiếu nữ phải ngẩn ngơ.

Được, được lắm, từ trùm trường khó ở nay đã trở thành nam khôi, đúng là phim thần tượng vượt khó vươn lên thay đổi số phận mà.

Tôi mặt không biến sắc cắn bánh bao tám tệ mua ở nhà ăn, tính giả vờ không quen vị nam khôi mới đăng quang này.

Kết quả, một giây sau, tôi đã bị vận mệnh túm cổ.

Quan Chước vui sướng hô lên: “Chào buổi sáng, bạn gái!”

Lập tức, xung quanh vang lên tiếng trái tim tan nát.

Để tránh trở thành mục tiêu công kích tập thể của toàn trường, tôi lấy bánh bao che mặt, phi thẳng về lớp.

Quan Chước đuổi phía sau không tha: “Hóa ra không phải em không muốn bỏ trốn với anh, em lo cho anh.”

Đúng lúc Vệ Ngôn đi ngang qua, không biết Quan Chước nghĩ gì mà lại vặn to loa mồm lên.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Nếu không có em, chắc chắn bây giờ anh đã thành kẻ thất học. Em vì anh mà làm nhiều như vậy, anh không báo đáp hết được, đành phải…”

Tôi dùng cái bánh bao cuối cùng trong túi bịt miệng cậu.

“Ưm ư?”

Tôi túm lấy cằm Quan Chước, ra hiệu bảo cậu quay đầu nhìn Vệ Ngôn.

“Nhờ Vệ Ngôn tìm được bằng chứng quan trọng đấy.”

Vệ Ngôn đi ngang qua tự dưng bị kéo vào bèn nhìn Quan Chước với ánh mặt ái ngại, sau đó lẳng lặng lùi về sau nửa bước.

Anh cảnh giác nhìn Quan Chước: “Tôi không có hứng thú với cậu.”

Quan Chước trợn mắt: “Tôi cũng không có hứng thú với cậu!”

Cậu bỏ lại Vệ Ngôn, chạy tới trước mặt tôi, trưng ra bộ mặt gian xảo.

“Dù sao người khuyên được lão cổ hủ nhà anh cũng là em.”

“Anh mặc kệ, đại ân đại đức không gì báo đáp, anh không có tiền không có tài, đành phải lấy thân báo đáp…”

Cậu còn chưa dứt lời, cả lớp đột nhiên lặng thinh.

Tôi bình tĩnh bịt tai lại.

Ngay giây sau, một tiếng rống hận đủ thổi bay trần nhà vang lên: “CÚT!”

“Thần đồng là bạn gái của mọi người, đừng hòng nuốt trộng!!!”

Tôi biết ngay mà.

Yêu sớm hả?

Vào rừng mơ bắt con tưởng bở nhé.

21

Thời gian của cấp 3 trôi nhanh lạ thường.

Mới đầu cảm thấy một ngày bằng cả một năm, giờ quay đầu lại nhìn mới có thể cảm nhận rõ thế nào là năm tháng như thoi đưa.

Mới đó vừa khai giảng mà chớp mắt một cái đã sắp tới kỳ thi Olympic toán học.

Danh sách dự thi có hạn, bài kiểm tra trong hè sẽ sàng lọc chọn ra các tuyển thủ tham gia chính thức.

Sắp tới ngày thi, toàn bộ lớp 13 như hóa rồ.

Ngay cả Quan Chước luôn dửng dưng cũng bắt đầu luyện đề, kết quả học tập tăng vọt như ngồi tên lửa.

Lớp phó học tập vừa cắm đầu làm bài vừa cay cú.

“Quan Chước, cái tên tiểu nhân âm hiểm, bình thường giả vờ đáng thương, tưởng thóc hóa ra là gà.”

Quan Chước nghe vậy dửng dưng quay đầu lại: “Thóc ơi, thóc kẻ sai đường phụ rồi kìa.”

“A a a a a!”

Đương nhiên Quan Chước không bình tĩnh như thể hiện bên ngoài, dù sao thì cậu cũng đang mang gánh nặng, nếu không chen chân vào danh sách thì cậu sẽ phải say-gút-bai với lớp 13.

Nhưng người lo lắng nhất không phải Quan Chước mà là Tạ Bảo Châu với điểm tiếng Anh mãi kẹt ở quanh 110.

Tạ Bảo Châu rất thông minh, nhưng môn tiếng Anh lại kéo chân cô nàng.

Tiếng Anh là điểm yếu của cô nàng, mà đây lại là điều kiện hàng đầu để xét tuyển.

Những học sinh khác đều được học tiếng Anh từ nhỏ, còn Tạ Bảo Châu, trong một khoảng thời gian ngắn thế này rất khó để bắt kịp.

Vậy nên đối với cô nàng mà nói, thay vì thi đại học thì tham gia thi Olympic mới là đường ra tốt nhất.

Nhưng trong danh sách chỉ được tối đa mười tám bạn, mà Tạ Bảo Châu thi lần trước vừa hay đứng thứ mười chín.

Lo lắng của cô nàng, mọi người nhìn qua là biết.

Tôi muốn an ủi cô nàng nhưng lại không biết nên nói gì.

Người chắc chắn xếp đầu là tôi đây nói gì cũng không ổn.

Tôi lựa chọn im lặng.

Nhưng Vệ Ngôn lại rất bình tĩnh.

Đại tiểu thư nhà anh sắp hói cả đầu mà anh vẫn có tâm trạng đọc thơ cổ.

Như thể chắc chắn Tạ Bảo Châu có thể lọt vào danh sách thi.

Tuyệt.

Không hổ là người đàn ông tôi nhắm tới, tự tin lắm.

22

Trong khi tôi còn đang đau đầu chuyện này chuyện kia thì lửa đã bén lên người tôi,

Không biết tin đồn bắt nguồn từ đâu, nhưng đến khi tới tai lớp 13 thì đã tiến hóa thành phiên bản cao cấp nhất.

Bọn họ nói mỗi lần thi tôi đều mua đề,

Câm nín.

Tôi là thần đồng đó.

Không bạn nào của lớp 13 quan tâm tới lời đồn này, qua khóa học thêm, không ai hiểu rõ thực lực của tôi hơn các bạn.

Thân là nhân vật có máu mặt, có tí lời đồn cũng là đương nhiên.

Ai ngờ chuyện này càng lúc càng nghiêm trọng, hơn nữa bà Tạ còn đột nhiên đứng ra xin lỗi, đẩy tôi lên đầu sóng ngọn gió.

Trong lúc nước sôi lửa bỏng, bà Tạ với vai trò là “người giám hộ” của tôi lại tự đến gặp hiệu trưởng, xin lỗi chuyện “mua đề” của tôi.

“Tôi và bố của con bé mải công việc, không ngờ nó vì danh hão, mượn thế lực của nhà họ Tạ để mua đề. Nó làm vậy là không công bằng với những học sinh khác, là người giám hộ của nó, tôi đề nghị nhà trường gạch tên nó khỏi danh sách thi Olympic.”

Trường A dậy sóng.

Trong suy nghĩ của hầu hết các học sinh, phụ huynh có toàn quyền quyết định.

Phụ huynh sẽ không nói dối, nếu phụ huynh đã khẳng định chuyện này, vậy chắc chắn là sự thật rồi.

Thậm chí có mấy học sinh điểm cao nhưng không thể đậu vào lớp 13 còn viết thư ẩn danh gửi cho hiệu trưởng, yêu cầu kỷ luật tôi.

Chỉ trong vòng một đêm, tôi trở thành người bị tất cả đòi đánh, tất cả đều hận không thể treo cổ tôi lên cột đèn,

Nói sao ta.

Ngay cả Quan Chước cũng chưa bao giờ trở thành tâm điểm của vũ trụ như tôi bây giờ.

Tựa như trở thành nhân vật chính,.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận