1
Vệ Ngôn được nhà họ Tạ cưu mang, chơi với tôi từ nhỏ, có biệt hiệu “thư đồng của Thái tử”.
Tôi thầm thương anh đã lâu.
Dù sao thì cũng rất ít người có thể cưỡng lại được một anh chàng đẹp trai luôn bảo vệ bạn.
Đương nhiên quan trọng nhất là đẹp trai.
Vậy nên tôi quyết định yêu sớm, cho phép anh yêu tôi.
Nhưng ngay trước ngày tôi cầm con gấu bông chuẩn bị tỏ tình thì bố mẹ lại vứt cho tôi một tờ giám định,
Giấy trắng mực đen, viết chi chít hai chữ “tên hề”.
Trong người tôi không chảy dòng máu nhà họ Tạ.
Thiên kim thật của nhà họ Tạ là nhóc con gầy như giá đỗ trước mặt tôi đây,
Người phụ nữ tôi gọi mẹ mười sáu năm qua lạnh lùng giải thích với tôi,
“Khi ấy gia đình khó khăn, bố mẹ sợ có người hại Bảo Châu nên mới đổi hai đứa.”
Bây giờ đã không còn nguy hiểm, đương nhiên tôi không còn giá trị lợi dụng.
Một núi không thể có hai hổ, vợ chồng nhà họ Tạ đã tỏ thái độ rõ ràng, vì Tạ Bảo Châu, bọn họ không thể giữ tôi lại.
Thế là vào một ngày cuối tuần không thể bình thường hơn được nữa, tôi bị nhà họ Tạ đuổi.
Được, ít nhất vẫn có đống sách vở của tôi.
Trong cặp sách còn mười hai đề thi chưa làm xong.
Ngay cả gấu bông mà tôi cũng không được mang đi.
Còn Vệ Ngôn.
Từ đầu tới cuối, anh chỉ biết cúi đầu núp sau lưng Tạ Bảo Châu, không nhìn tôi lấy một lần.
Cũng đúng thôi, anh hứa bảo vệ cô chủ chứ có hứa bảo vệ Tạ Cơ đâu.
Được lắm.
Không hổ là người tôi thích, nói lời giữ lời.
2
Tôi muốn hắc hóa, nhưng nghĩ tới còn mười hai đề thi chưa làm xong, tôi đành hoãn việc hắc hóa lại.
Là một học sinh cấp ba, ngay cả thời gian hắc hóa cũng không có nổi.
3
Sáng thứ Hai, tôi bước vào lớp học đúng lúc chuông vang.
Lần đầu tiên tôi ngủ ở trường nên không may ngủ quên mất.
Ngay khi tôi vừa bước chân vào cửa, cả lớp lập tức lặng thinh, tất cả học sinh giả vờ như đang bận, không cả ngẩng đầu lên nhìn.
Tôi không lấy làm bất ngờ.
Và đập ngay vào mắt tôi là người ngồi cạnh tôi đã biến mất.
Đó giờ Vệ Ngôn luôn ngồi cạnh tôi, nhưng giờ anh đã chuyển bàn của mình sang cạnh Tạ Bảo Châu.
Tuyệt, thật sự chẳng để lại cho tôi một chút thể diện nào.
Tôi giả vờ bình tĩnh đi tới chỗ của mình.
Suốt quá trình, ngoại trừ Tạ Bảo Châu có vẻ hơi lúng túng khi nhìn tôi thì những người khác, kể cả Vệ Ngôn cũng đều nín thở làm lơ.
Không sao.
Con người ai rồi cũng chết, thể diện có nghĩa lý gì.
Tôi bình thản ngồi xuống, đang định mở cặp sách thì nghe thấy tiếng lớp phó học tập ngồi sau đột nhiên hít sâu một hơi.
Sao, tôi xấu mặt cũng khiến cậu ta ngạt thở à?
Tôi đang định quay đầu lại nhìn thì nghe “rầm” một phát.
Chỗ bên cạnh trống không lại đột nhiên xuất hiện một cái bàn học.
Tôi nhìn sang, bắt gặp một đôi mắt… Một khuôn mặt với mái tóc lòa xòa ngang trán?!
Trùm trường luôn ngồi vị trí cạnh cửa sổ kéo ghế ngồi xuống, lười biếng ngáp một cái.
“Ôi, cuối cùng cũng đợi được ngày này.”
Quan Chước ngó lơ những ánh nhìn kinh ngạc xung quanh, nhíu mày lục lọi trong ngăn bàn một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy ra được một quyển sách rách tả tơi.
Cậu do dự một thoáng, sau đó đẩy quyển sách đó về phía tôi.
Tôi nghi hoặc nhìn cậu: “Sao thế?”
Nhớ là hai chúng tôi không thân nhau đến vậy mà?
Chẳng lẽ cậu “làm khùng làm điên” như này vì muốn giữ lại chút thể diện cho tôi, hoặc đang muốn đại diện nhà họ Quan ám chỉ gì đó với nhà họ Tạ?
Đủ mọi thuyết âm mưu nảy ra trong đầu tôi.
Đúng lúc này, trùm trường mấp máy môi mỏng, đầu ngón tay thon dài chỉ vào sách, miệng hô to bảy chữ.
“Chụy đại, cho em bám váy chụy.”
Tôi đứng hình: “Hả?”
Bạn học xung quanh cũng không thẩm được: “Hả?!”
4
Trùm trường Quan Chước là một nhân vật tạo nên truyền kỳ ở trường A chúng tôi.
Ông bạn này đặc biệt ở chỗ không phải gia cảnh giàu có tài phiệt, cũng không do tính cách ngang tàng không chịu trói buộc của cậu.
Cậu không bao giờ nghe giảng, lần nào thi cũng giữ vững vị trí số một từ dưới lên.
Nhưng mỗi lần kiểm tra chia lớp, cậu lại luôn đứng thứ ba mươi hai, ở lại lớp 13.
Nói cậu học kém thì cũng không phải, mà bảo cậu học giỏi cũng sai sai.
Nhưng dù Quan Chước như thế nào thì cũng không chơi thân với tôi, ngay cả trước khi tôi bị đuổi khỏi nhà, tôi luôn cho rằng như vậy.
Nhưng bây giờ đã khác.
Tôi rất cần tiền, đủ giúp tôi chèo chống vượt qua cấp ba.
Vậy nên, tôi, thần đồng Tạ Cơ vạn năm có một của trường A cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước thế lực tà ác.
“Em dạy phụ đạo cho anh.” Quan Chước ngáp một cái, “Anh trả tiền dạy cho em, được chứ?”
Cậu viết đại một con số lên quyển sách kia.
Có rất nhiều số không.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi phải bám víu vào một tia lý trí sót lại mới không gật đầu như gà mổ thóc.
Sao trước kia không nhận ra cậu Quan của chúng ta lại đẹp trai lai láng, ngay cả đôi mắt ẩn sau mái tóc lòa xòa cũng mang chút gì đó phóng khoáng lỗi lạc.
Thấy tôi gật đầu, Quan Chước như đã giải quyết xong nỗi buồn, lại nằm gục xuống.
“Vậy quyết định như thế.”
Đột nhiên, sau lưng vang lên một tiếng đinh tai nhức óc.
“Không được!!!”
Lớp phó học tập bất ngờ tách đất mọc lên, chen đầu vào giữa tôi và Quan Chước.
Lớp phó học tập vừa cao vừa gầy, nhìn chằm chằm Quan Chước bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo như quỷ.
Quan Chước bị dọa giật mình, suýt nữa bật dậy khỏi bàn.
“Mày bị điên à?”
“Không, tao không đồng ý, mày không thể chiếm thần đồng cho riêng mày được.”
Lớp phó học tập quay sang nhìn tôi, từ từ chầm chậm nặn ra một nụ cười vừa nịnh vừa đe dọa.
“Thần đồng ơi, chúng mình nữa.”
Sau lưng cậu ta, khoảng chừng hai mươi cặp mắt sói đói hướng về phía này, gần như đồng thanh: “Mình nữa.”
5
Diễn biến câu chuyện đi theo hướng tôi không lường trước được, tôi trở thành giáo viên dạy thêm của lớp 13.
Nghe có vẻ… Cũng được đấy
Nhưng nhìn đám quỷ u oán như tử đinh hương trong lớp, tôi thật sự không dám từ chối.
Thôi keme đi, tiền lương được dâng tới tận mồm, không nhận lại phí của trời.
Nhưng không ngờ ngay cả Tạ Bảo Châu cũng dẫn theo Vệ Ngôn tham gia vào cuộc chiến học thêm của chúng tôi.
Ban đầu tôi định từ chối.
Không phải tôi có ác ý với giá đỗ, chỉ là với hoàn cảnh của hai chúng tôi, làm bạn thì có hơi kỳ.
Nhưng Tạ Bảo Châu lại e sợ đưa ra một con số
Thế là đến lượt tôi sợ khiếp.
“Vâng thưa chủ nhân, chúng ta nên bắt đầu từ đâu ạ?”
Tiêu hoang ghê, mà dù sao cô nàng cũng chỉ là một con nhóc gầy nhẳng, có thể có âm mưu gì chứ?!
Vậy là khóa học thêm của lớp 13 chính thức khai giảng.
Ngoại trừ Quan Chước và Tạ Bảo Châu thì học phí của những bạn khác đều được tính theo số lượng đề.
Một đề giá năm tệ, không nhiều nhưng cũng không quá ít.
Không ai tiếc số tiền này, nhưng để sử dụng đồng tiền một cách hiệu quả nhất. lớp 13 đã dấy lên một cơn sóng luyện đề.
Quan Chước vẫn lười như trước, nhưng thời gian cậu thức dần nhiều hơn, số chữ trong vở bài tập cũng tăng theo.
Còn về Tạ Bảo Châu, cô nàng là một học sinh mới chuyển đến.
Thật ra, học lực của cô nàng khá tốt, nếu không thì nhà họ Tạ cũng không xin cho cô nàng vào lớp 13 được.
Chỉ là điểm tiếng Anh của cô nàng mới hơn tám mươi, so với mặt bằng chung của lớp 13 thì hơi đuối.
Tôi chỉ có thể bắt đầu dạy từ những kiến thức cơ bản và xây dựng lộ trình cho cô nàng.
Tạ Bảo Châu rất cảm động.
“Thần đồng ơi, cậu tốt quá.”
Có nhiều tiền là được, phiếu bé ngoan thì thôi xin miễn.
Khóe miệng tôi vểnh lên, tôi sửa lại hành văn câu cuối cùng cho cô nàng.
“Chỉ cần dựa theo lộ trình đã vạch sẵn cho cậu, dám đảm bảo lần sau thi trên một trăm.”
6
Thi thì vô tư.
Nhưng tôi thì gặp vấn đề rồi.
Không biết cháu rùa của lớp nào chim lợn chuyện lớp 13 học thêm với thầy chủ nhiệm.
“Quá đáng, đây vừa có thiên kim giả vừa có thiên kim thật mà sao thầy chủ nhiệm vẫn làm căng vậy?!” Tôi viết bản kiểm điểm trong bi phẫn.
Một người nữa cũng phải viết bản kiểm điểm là Quan Chước, cậu nhướng mày: “Thiên kim thật hay giả cũng không quan trọng. Quan trọng là thần đồng của chúng ta phải đặt cái tâm cho trường.”
Tôi cảm thấy trong lời của cậu có ẩn ý khác.
Nhưng nghĩ tới điểm môn Ngữ văn của trùm trường đây có được ba mươi thì tôi lại cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi.
Trong suốt buổi tối tự học, cả lớp 13 cùng cắm đầu viết kiểm điểm. Phụ trách môn Ngữ văn cầm đầu các bạn viết hươu viết vượn, đề cao tình đoàn kết, tình đồng chí.
Chủ nhiệm lớp ngồi trên bục giảng, mắt nhắm mắt mở, chỉ là sau đó có nhắc khéo tôi.
“Giúp đỡ các bạn thì được, nhưng liên quan tới chuyện tiền nong thì tóm lại là không hay ho lắm.”
Ý là dạy thêm thì được nhưng không được thu tiền.
Thôi rồi, muốn tôi làm Phật sống.
Chuyện học thêm phải tạm dừng, nhưng tôi còn chưa kịp buồn vì mất nguồn tiền sinh hoạt thì các bạn trong lớp đã dậy sóng.
Lớp phó học tập gào lên: “Các bạn, người cứu rỗi chúng ta là ai?”
Lớp trưởng gào theo: “Là thần đồng! Cậu ấy vi phạm tất cả nội quy để dạy thêm cho chúng ta!”
Lớp phó văn thể thì đã bò trườn trong bóng tối ở hàng sau với quả bóng rổ trong tay.
Tôi sợ khiếp.
Lúc tôi mới được phân đến lớp 13, chỉ nói lớp này toàn học sinh xuất sắc, chứ không bảo là toàn chúa tể hủy diệt âm thanh thế này.
Điên, điên hết cả lũ rồi.
Trong tiếng rống hận không thể lật tung trường lớp, Quan Chước ngồi bên cạnh tôi lặng thinh lại có vẻ lạc quẻ.
Cậu trầm ngâm lạnh lùng quay bút.
Ngón tay trắng nõn thon dài của người thiếu niên linh hoạt quay quay. Cạch, bút rơi xuống mặt bàn.
Tôi phải gợi lại tất cả những chuyện đau lòng mới không bật cười ra tiếng.
Quan Chước nhìn chằm chằm cây bút ấy, tựa như đang nhìn một đứa con ngỗ nghịch.
Hồi lâu sau, cậu đột nhiên quay đầu lại nói với tôi: “Chúng mình yêu nhau đi.”
Tôi: “…”
Tôi: “Hả???”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.