04
Nhớ lại kiếp trước, không thể không thừa nhận Tống Thời Hành là người xứng chức thượng vị. Dã tâm bừng bừng, đoạn tình tuyệt ái.
Lúc hắn khởi binh, tỷ tỷ ruột thịt của hắn là Lương vương phi đang mang thai năm tháng, mấy trăm người thân bên cạnh quận vương phủ của hắn cũng không hề hay biết gì.
Khi hắn vây thành, những thân quyến kia đều trở thành con tin, mà hắn nhìn từng cái đầu người thân của mình lăn xuống lại vẫn có thể nhàn nhã uống trà.
Sau khi đăng cơ, những công thần khai quốc từ Long Cựu bộ mặc dù đều tăng quan tấn tước, nhưng không ít người trở thành mối họa trong lòng hắn.
Phó tướng bị ta đầu đ//ộc và Lang tiên sinh cũng vậy. Ngày ta được phong làm Hoàng hậu, ta và Lang tiên sinh từng gặp mặt từ xa, sau này Lang tiên sinh mấy lần cầu kiến ta, đều bị Tống Thời Hành từ chối thay.
Ta không biết kết cục của Lang tiên sinh là gì. Nhưng nghĩ đến cũng không thoát chet được, thỏ chet chó lại lên thay.
Bóng đêm bao trùm, ngoài viện có tiếng bước chân nhỏ vụn xẹt qua, ngói trên nóc nhà phát ra tiếng giẫm đạp va chạm rất nhỏ.
Trong phòng Tống Thời Hành tắt đèn. Một đêm không ngủ. Lúc ta dậy sớm xay đậu, Tống Thời Hành đã dậy, tốc độ hồi phục của hắn nhanh hơn kiếp trước.
“Đang làm gì? ” Hắn hỏi ta.
“Xay đậu.”
Ta múc một chén sữa đậu nành nấu chín cho hắn: “Uống xong thì mau chóng lên đường đi.”
Tống Thời Hành nhíu mày. Loảng xoảng một tiếng, thị vệ của hắn kề k//iếm trên cổ ta. Tống Thời Hành phất tay áo, lẳng lặng ngồi một bên, nhìn một nhà ba người chúng ta làm việc.
“Vàng ngươi lấy từ chỗ ta, đủ cho ngươi sống mười năm không lo, còn cần bán đậu hũ sao?”
“Mười năm mà thôi.”
Ta liếc mắt nhìn hắn: “Công tử hồi báo ân cứu mạng, ra tay có hơi keo kiệt đó.””
Tống Thời Hành nở nụ cười: “Nữ tử yêu tiền như vậy, đây là lần đầu tiên ta gặp.”
Hắn tựa vào ghế, lẳng lặng đánh giá ta. Ta không để ý đến hắn nữa, trước khi ra cửa dặn dò cha mẹ trở về phòng, ta gánh trọng trách ra ngoài kiếm tiền.
Vừa dọn xong sạp, Tống Thời Hành tới. Hắn đưa ta ít tiền, còn nhắc nhở một vị hàng xóm tr//ộm lấy đậu hủ.
Ta nói: “Hai văn tiền mà thôi.”
Hắn tuy cười nhưng trên người lại mang một cảm giác áp bức của bề trên, hàng xóm nửa chữ không dám nói, trả tiền xong thì chạy mất.
“Không nên mềm lòng.”
Hắn nhắc nhở ta: “Đã là buôn bán, vậy phải tính toán rõ ràng.”
Ta quay đầu nhìn hắn: “Được, không mềm lòng. Đa tạ đã chỉ giáo.”
Hắn nhìn ta như có điều suy nghĩ. Ta thu dọn sạp hàng, kiếp trước hắn không có giúp ta bán đậu hủ, càng không có cùng ta nói nhiều lời như vậy.
Ta nghĩ rằng khi hắn rời đi, có lẽ ngay cả tên ta cũng không nhớ. Chuyện gì đã xảy ra khiến mọi thứ thay đổi?
Lúc ăn trưa, sau khi người của hắn ăn thử, hắn mới động đũa.
“Hãy giữ lấy.”
Hắn đặt một miếng ngọc bội lên bàn, ngón tay thon dài chỉ điểm, nhấn mạnh. Là miếng ngọc bội ta không thể quen thuộc hơn kia, kiếp trước ta vài lần suýt bị chet đói, cũng luyến tiếc không nỡ cầm cố nó để đổi lấy tiền.
Ngọn lửa trong lòng ta đột nhiên bùng lên.
“Đây là tiền cứu mạng bổ sung của công tử sao?”
“Tín vật, nếu ngươi bán ta sẽ nổi giận.”
Hắn nhét ngọc bội vào trong tay ta: “Về phần ân cứu mạng, ta sẽ lấy thân báo đáp.”
Ta nắm chặt ngọc bội, nghĩ đến kiếp trước, hắn để lại ngọc bội, nói sẽ trở về cưới ta. Hắn chưa bao giờ hỏi qua ta, có nguyện ý tiếp nhận báo ân của hắn hay không.
Vì hắn nghĩ hắn là người bố thí. Ví dụ như một con chó, trước khi ném x//ương thịt cho nó, ngươi có hỏi nó thích thịt heo hay thịt gà không? Không đâu, chỉ là một con chó thôi.
“Không cần, ta không thích công tử.” Ta trả lời hắn.
Hắn nghe xong, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, chỉ cầm lấy y phục, dừng ở trước mặt ta.
“Hãy tin ta, trên đời này không ai có thể cho nàng nhân duyên tốt hơn, quyền lực phú quý, thứ nàng muốn đều sẽ có.”
Hắn nói không nhanh không chậm, giống như nhất định ta sẽ không phản bác, nhất định sẽ thuận theo, nhất định sẽ yêu hắn… Tựa như kiếp trước vậy, chờ hắn, yêu hắn, đi theo hắn, phục tùng hắn…… Cho đến khi chet.
Ta lật bàn, khoanh tay ngồi xổm trên mặt đất, phẫn nộ gần như nhấn chìm ta.
Tống Thời Hành, một đời này, ngươi hãy nhìn xem cuối cùng ai mới là con chó mặc cho đối phương thao túng và giet thịt.
Buổi chiều, ta xách theo một thùng sữa đậu nành và mấy miếng đậu hủ đi vào ngõ sâu, gõ cửa một gia đình. Người mở cửa là một ông già tóc bạc đồng nhan tiên phong đạo cốt.
“Lang tiên sinh.”
Ta đưa đậu hũ cho lão: “Đậu hũ vừa làm, đưa cho ngài một ít.”
Lang tiên sinh sửng sốt.
05
Lang tiên sinh sống một mình, ở chỗ này mở một gian tư thục cực nhỏ, mỗi ngày có khoảng bảy tám đứa trẻ nhà hàng xóm đến chỗ hắn học. Nghe nói hắn thu tiền rất ít, nên sống rất kham khổ.
Kiếp trước, tất cả mọi người cho rằng hắn chỉ là lão thư sinh thất bại, sau đó hắn nổi tiếng thiên hạ quan bái tể phụ, mọi người mới biết được hắn là cao nhân ẩn mình.
Ta năn nỉ Lang tiên sinh, cầu bái hắn làm thầy. Vốn tưởng rằng Lang tiên sinh sẽ chê ta tư chất kém lại là nữ tử mà từ chối ta, nhưng làm ta ngoài ý muốn là hắn lại đồng ý.
Ta biết chữ, sách bình thường ta cũng đọc được, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, học vấn và đạo lý sâu hơn nữa ta cũng không biết.
Lang tiên sinh vốn tưởng rằng ta chỉ muốn biết vài chữ, lại không ngờ ta nghiêm túc như vậy, chẳng những tinh thông học thuộc lòng, còn có thể đi sâu vào câu hỏi.
“Thanh Nha chẳng lẽ muốn đi thi công danh?” Lúc ăn cơm tối, Lang tiên sinh cười hỏi ta.
“Thật đúng là muốn thi.” Ta cười nói.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLang tiên sinh cười ha ha, vuốt ve chòm râu hoa râm nói: “Một đời làm người, quả thật không nên câu nệ trong khuôn khổ quy củ, thế đạo này chính là bởi vì có những thứ này, mới thiếu đi rất nhiều thú vui.”
Vì lời khẳng định của tiên sinh, suy nghĩ của ta càng rõ ràng hơn vài phần. Ta đã làm người hai kiếp nhưng vẫn bị Tống Thời Hành vây khốn, sự uy hiếp và giam cầm của hắn giống như nhà giam vô hình vây nhốt ta ở bên trong.
Ta sẽ phá vỡ chúng và thay đổi kết cục.
“Tiên sinh.”
Ta đặt bút xuống trịnh trọng hỏi Lang tiên sinh: “Cái gì là muối dẫn? Buôn muối cần làm như thế nào?”
Lang tiên sinh cũng không ăn cơm nữa, ngồi trước bàn cùng ta tỉ mỉ phân tích cái gì là muối dẫn, thương nhân Đại Chu buôn muối thì sẽ buôn bán như thế nào.
“Ta đã hiểu rồi thưa tiên sinh. Sáng mai ta sẽ đến Hộ bộ mua muối dẫn. ”
Ta nhớ rõ, trước loạn thế triều đình bán một lượng muối dẫn. Ngày đó ta bốc thuốc cho Tống Thời Hành ở tiệm thuốc, ông chủ tiệm thuốc bảo ta chờ, ông ta cầm tiền đến Hộ bộ.
Lúc đó ta không hiểu. Hiện tại đã hiểu, thế đạo hỗn loạn triều đình đã không áp chế được, cho nên bán một số muối dẫn đầy trong quốc khố để chuẩn bị lương thảo, chuẩn bị tùy thời xuất binh.
Lang tiên sinh kinh ngạc: “Ngươi muốn làm thương nhân buôn muối?”
“Tiên sinh, phải biết tận dụng thời cơ, ta mua được muối dẫn trước rồi mới suy nghĩ con đường phía sau.”
Lang tiên sinh trợn mắt há hốc mồm. Sáng sớm hôm sau, ta đổi vàng Tống Thời Hành đưa cho ta thành bạc vụn, chờ ở bên ngoài phòng trà làm việc của Hộ bộ.
Ta là người đầu tiên tới, thế cho nên tiểu lại mở cửa nhìn thấy ta rất kinh ngạc: “Cô nương tới đây muốn làm cái gì?”
“Ta tới mua muối dẫn.”
“Ngươi đ//iên rồi sao, muối dẫn cũng không phải vải vóc, đâu phải muốn mua là mua?”
Tiểu lại khoát tay: “Đi mau đi mau.”
Ta đứng yên không nhúc nhích, tiểu lại đuổi không được ta cũng không ở lại nữa. Sau một chén trà, tiểu lại cầm công văn vừa truyền đạt nghẹn họng trân trối nhìn ta.
“Ngươi là ai, vì sao tin tức so với ta còn nhanh hơn?”
Ta cười mà không nói.
“Mua bao nhiêu muối dẫn?” Tiểu lại hỏi ta.
Ta lấy tiền trong tay đếm xong rồi đưa cho hắn: “Năm mươi tấm.”
Một dẫn hai trăm cân muối, chiết ngân một lượng tám tiền, nộp thuế ba lượng.
“Tiểu cô nương, thật quyết đoán.”
Tiểu lại đánh giá quần áo cũ nát trên người ta, biểu cảm kỳ lạ đưa muối dẫn cho ta.
Ta mang muối dẫn về cho tiên sinh xem, tiên sinh dở khóc dở cười.
“Tiếp theo ngươi định làm gì?”
Ta không có thủ hộ, cũng không có khả năng một mình đi mấy trăm dặm mang muối về bán.
“Tiên sinh, cái này dễ thôi!”
Ba ngày sau, Hộ bộ ngừng bán muối dẫn, ta bán muối dẫn với giá tám lạng, đầu cơ trục lợi bán ra ngoài. Sau loạn thế, muối dẫn sẽ biến thành giấy vụn, cho nên phải nhanh chóng bán hết.
“Chờ tiên sinh một con gà hầm.”
Ta nhìn hắn ăn canh, lại hỏi hắn: “Bây giờ đang mùa xuân, ta muốn đi hương láng thu hoạch gạo, bông vải cùng với lúa dự định mùa thu, phải đến nha môn nào báo cáo?”
Lang tiên sinh lần này không lộ ra biểu tình dở khóc dở cười nữa.
Ta thuê hàng xóm, xuống nông thôn thu hoạch gạo và than củi. Mười tám ngày sau, phía Tây Bắc Tần Vương khởi binh, tin tức truyền tới kinh thành, phú hộ cùng dân chúng đều bắt đầu trữ lương trữ than, nhất thời hỗn loạn.
Hàng ta trữ, chỉ ngắn ngủi hai ngày đã bán hết sạch. Lần này ta còn kết giao với mấy vị phú thương, thu quặng sắt mướn binh trực, quặng sắt kiếm được rất nhiều tiền.
“Mới nửa năm thôi mà Thanh Nha đã trở thành phú thương rồi.”
Lang tiên sinh khâm phục nhìn ta: “Ngươi suy nghĩ thông minh hơn ta, hành sự cũng quyết đoán hơn, là người có thể làm chuyện lớn.”
Ta rót rượu cho tiên sinh: “Ta chỉ quả quyết vô dụng, vẫn là tiên sinh dạy bảo tốt.”
Lang tiên sinh chọc chọc trán ta.
Đảo mắt đã vào hạ, chạng vạng ngày hôm đó ta đi tìm tiên sinh, đẩy cửa ra ta lập tức sửng sốt.
Trong viện cũ nát, Tống Thời Hành ngồi ở giữa, thấy ta hắn không kinh ngạc chút nào, lại cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Muộn nửa năm, Tống Thời Hành vẫn tìm được Lang tiên sinh.
“Sau khi Phùng cô nương tiễn cha mẹ đi, có vẻ như vô cùng bận rộn nhỉ? Mấy ngày nay cô nương mua dược liệu của hai mươi tiệm thuốc khắp trong ngoài kinh thành, tám ngàn người dùng không hết, rốt cục là đang tính toán làm cái gì vậy?”
“Để bán!”
Ta dọn cơm tối lên cho Lang tiên sinh: “Ngươi muốn mua không? Người quen ta có thể bán giá ưu đãi.”
Hắn bảo ta tiễn hắn ra ngoài. Ở cửa, hắn cười yếu ớt hỏi ta: “Hôn lễ được ấn định vào cuối năm, thế nào? Ngày mồng tám tháng mười một là sinh nhật của ta.”
“Ta là thứ dân, tướng mạo xấu xí vô tài, công tử muốn cưới vợ cũng nên cưới người môn đăng hộ đối với ngươi.”
Tim ta đập mạnh. Việc này không giống với kiếp trước.
Ta đoán xem hắn đang nghĩ gì.
“Không nên coi thường bản thân mình.”
Tống Thời Hành bỗng nhiên khom lưng, ghé vào tai ta nói: “Mỹ mạo cùng quyền thế của nữ tử đối với ta mà nói đều không có ý nghĩa, ta chỉ thích nữ tử thông minh, nàng cũng rất tốt.”
Hắn khích lệ liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó cưỡi ngựa rời đi. Ta đứng ở cửa, trong lòng hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Đêm đó, ta đi tìm cha mẹ, lại lần nữa đổi chỗ ở cho bọn họ, cũng cẩn thận dặn dò bọn họ không nên ra ngoài.
Mấy ngày sau, nghĩa quân ở các nơi Tây Bắc, Giang Nam, Tây Nam liên tục khởi nghĩa. Cùng thời gian của kiếp trước, nhưng có điều khác chính là, lúc này Lang tiên sinh không đi theo làm quân sư cho Tống Thời Hành. Mà là theo ta rời khỏi kinh thành.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.